Bóng Tối Trỗi Dậy
Sáng hôm sau, khi Luck vừa tỉnh dậy, cậu giật mình hoảng hốt khi thấy Natsuki đang đứng cạnh giường mình, đôi mắt sắc sảo của cô nhìn cậu chằm chằm.
“Đ-Đây là đâu?” – Luck lắp bắp, chưa kịp định thần.
Kenj và Katam từ hai giường bên cạnh nhảy dựng lên khi vừa thức dậy. Katam thốt lên:
“Ơ kìa, Luck! Sao sáng sớm mà đã có một cô gái xinh đẹp như thế này trong phòng cậu hả?!”
Kenj tiếp lời, cười ranh mãnh:
“Lại còn là một cô hầu gái thú nhân nữa. Luck, cậu giấu tụi tôi nhiều chuyện quá đấy!”
Luck lấy lại bình tĩnh, thở dài rồi hỏi:
“Natsuki, tại sao cô lại ở đây?”
Natsuki đáp, giọng điềm đạm:
“Chủ nhân Anmi đã lệnh cho tôi đi theo bảo vệ cậu. Ngài ấy lo rằng Baron có thể sẽ quay lại báo thù bất cứ lúc nào. Đây là nhiệm vụ của tôi, và tôi không thể cãi lệnh chủ nhân.”
Luck khẽ gật đầu. Cậu thấy hợp lý vì sau trận chiến vừa qua, hiệu trưởng đã cho cậu nghỉ vài ngày để hồi phục.
Natsuki đề nghị:
“Nếu cậu đã được nghỉ, tại sao không ra ngoài dạo quanh thành phố? Biết đâu sẽ giúp cậu thư giãn hơn.”
Nghe thấy vậy, Kenj và Katam lập tức nổi máu trêu ghẹo:
“Lại còn rủ đi dạo phố à? Luck, cậu đúng là đào hoa quá đấy! Có Anmi rồi mà còn hẹn hò sau lưng với cô gái khác!”
“Đúng đấy, đúng đấy!” – Katam cười ha hả.
Natsuki chỉ cần nhướn mày một cái, cả hai lập tức im lặng và quay đi. Luck thở dài, cậu đứng dậy thay đồ, chuẩn bị cho chuyến đi.
Thành phố Athanor
Athanor hiện ra trước mắt Luck và Natsuki như một bức tranh đầy sắc màu. Những con đường đá cổ kính trải dài, dòng người tấp nập mua bán, tiếng cười nói rộn ràng hòa lẫn với mùi hương của đủ loại món ăn đặc trưng.
Natsuki dẫn Luck ghé qua những quầy hàng nhỏ, nơi họ nếm thử các món ăn độc đáo của thành phố. Cậu bị cuốn hút bởi hương vị bánh kẹo, trong khi Natsuki, với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày, bất ngờ lại tinh tế chọn món và thỉnh thoảng mua cho Luck vài món bánh đặc biệt.
Cả hai dừng chân tại một quảng trường lớn, nơi đài phun nước được chạm khắc tinh xảo và ánh nắng chiếu sáng lấp lánh. Từ đây, họ thong thả đi đến một công viên nhỏ.
Luck ngồi xuống một chiếc ghế gỗ, tay cầm miếng bánh mà Natsuki mua cho cậu. Cậu cắn một miếng và mỉm cười:
“Không ngờ cô cũng rành về ẩm thực nhỉ. Cảm ơn vì đã đưa tôi đi dạo hôm nay.”
Natsuki khẽ cúi đầu:
“Không có gì. Nhưng… tôi muốn xin lỗi cậu.”
Luck ngạc nhiên nhìn cô. Natsuki tiếp lời, giọng trầm xuống:
“Trong trận chiến trước, phép thuật của tôi đã bị vô hiệu hóa. Tôi không thể làm gì để giúp cậu. Thật thất lễ.”
Luck xua tay, cười nhẹ:
“Không sao đâu. Tôi đã nói rồi, tôi ổn mà.”
Natsuki khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt cô vẫn ánh lên chút hối hận. Cô ngập ngừng một lúc rồi hỏi:
“Luck, tôi có một thắc mắc. Cậu nói ma pháp của cậu là hệ Lôi, nhưng cảm giác từ các đòn đánh của cậu hoàn toàn khác. Sét đen mà cậu sử dụng… không giống bất kỳ hệ Lôi nào mà tôi từng biết.”
Lời nhận xét của Natsuki khiến Luck suýt sặc miếng bánh. Cậu vội lấp liếm:
“À, ờ… chắc do phong cách của tôi hơi khác thôi.”
Natsuki im lặng, không nói thêm, nhưng ánh mắt của cô cho thấy cô không tin lời cậu. Đột nhiên, cô cảm nhận được điều gì đó. Cả người cô khẽ run lên.
“Chủ nhân Anmi… cô ấy đang gặp nguy hiểm!” – Natsuki vội nói, ánh mắt đầy lo lắng.
Luck lập tức đứng dậy, cả hai tức tốc chạy về trường.
Tại học viện
Trong khi đó, Anmi, sau giờ tan học,Cô quyết định hái vài bông hoa bên ngoài trường để mang về tặng Luck. Nhưng ngay lúc đó, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, ánh mắt gầm gừ đầy điên loạn.
“Ngươi… là ai?” – Anmi lùi lại, giọng run rẩy.
Người đàn ông không đáp, nhưng bất ngờ một giọng nói vang lên phía sau, đầy vẻ ngạo mạn:
“Tránh ra, đồ vô dụng.”
Đó là Baron. Hắn bước ra với khuôn mặt điên dại, nhìn thẳng vào Anmi và hỏi:
“Tên Luck đang ở đâu?!”
Anmi nhận ra ý định trả thù của hắn. Cô cố gắng đuổi hắn đi, nhưng hắn chỉ bật cười. Biết Luck có tình cảm với Anmi, Baron quyết định bắt cô làm con tin. Hắn tóm lấy mái tóc của cô, mặc cho cô chống cự, rồi ném mạnh cô xuống đất khiến cô bất tỉnh.
Không chỉ vậy, Baron dẫn theo một nhóm tay sai điên cuồng, tấn công vào học viện. Các học sinh và giáo viên không thể chống cự nổi trước sức mạnh áp đảo của chúng. Kenj và Katam, dù cố gắng khiêu khích và chống trả, cũng bị áp chế.
Trận chiến tại học viện
Khi Luck và Natsuki chạy đến học viện, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai bàng hoàng. Trường học chìm trong đống đổ nát. Các tòa nhà sụp đổ, khói bụi bay mịt mù. Học sinh và giáo viên bị thương nằm la liệt, còn đám tay sai điên cuồng của Baron thì phá hoại khắp nơi.
Ở giữa khung cảnh hỗn loạn, Baron hiện ra như một con quái vật. Thân hình hắn cơ bắp cuồn cuộn, đôi mắt đỏ ngầu, và khuôn mặt tràn đầy vẻ điên loạn. Trên tay hắn, Anmi bất tỉnh, mái tóc cô bị hắn túm chặt như một chiến lợi phẩm.
Natsuki lo lắng hét lên:
“Anmi-sama! Mau thả cô ấy ra!”
Baron chỉ cười lớn, giọng nói ngạo mạn vang lên:
“Thả? Hahaha! Ta còn định dùng cô ta để dụ tên nhóc Luck đây. À mà… ngươi chính là kẻ vô dụng đi theo bảo vệ hắn sao? Chẳng phải lần trước phép của ngươi còn chẳng đủ để làm xước ta?”
Luck nghiến răng, rút thanh kiếm của mình ra. Cậu nhìn Baron chằm chằm:
“Để Anmi xuống ngay, Baron! Ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Baron nheo mắt nhìn Luck, giọng nói đầy vẻ khinh bỉ:
“Ngươi? Với sức mạnh của ngươi, ngươi nghĩ có thể đấu lại ta sao? Được, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là địa ngục.”
Không đợi thêm, Luck lao lên với thanh kiếm sét đen. Cậu vung một nhát thẳng vào ngực Baron, nhưng hắn chỉ dùng tay không đỡ lấy. Một tiếng “keng” vang lên khi thanh kiếm bị chặn lại. Baron cười ngạo nghễ:
“Chỉ có thế thôi sao? Đúng là kẻ yếu đuối!”
Trong lúc đó, Kenj và Katam tận dụng cơ hội, từ phía sau phóng ra những đòn phép thuật. Katam gầm lên:
“Luck, mau cứu Anmi! Để hắn cho bọn tớ!”
Kenj tiếp lời:
“Đồ điên kia, nhìn sang đây mà đấu này!”
Nhưng Baron chỉ cần vung tay, một làn sóng năng lượng quét qua, cả hai người bị hất văng xa rồi bất tỉnh. Luck lợi dụng khoảnh khắc đó lao đến, cướp lấy Anmi từ tay Baron. Cậu ôm cô và đưa về phía Natsuki, khẩn trương nói:
“Hãy bảo vệ cô ấy. Đừng để hắn lại gần!”
Natsuki gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm.
Cuộc chiến không cân sức
Luck quay lại, đối đầu trực diện với Baron. Thanh kiếm sét đen của cậu phát ra những tia chớp đen ma quái, nhưng mỗi đòn đánh đều bị Baron chặn lại dễ dàng.
Baron cười khinh bỉ:
“Ngươi yếu đuối như vậy mà dám thách thức ta? Thật là một trò hề!”
Hắn tung ra một cú đấm toàn lực. Luck dùng kiếm chắn lại, nhưng lực đánh quá mạnh khiến
Luck bị hất văng ra xa, cơ thể đập mạnh vào một bức tường đổ nát. Cậu rên lên, máu chảy ra từ khóe miệng, toàn thân đau nhức vì đòn đánh của Baron. Nhưng cậu vẫn cắn răng đứng dậy, tay nắm chặt thanh kiếm.
Baron tiến tới, tiếng cười điên loạn của hắn vang vọng:
“Đứng lên làm gì, nhóc? Chỉ để ta nghiền nát thêm lần nữa sao? Hay ngươi nghĩ vài tia sét đen kia có thể thay đổi kết cục?”
Luck không đáp, đôi mắt cậu ánh lên sự quyết tâm. Cậu lao tới một lần nữa, những nhát kiếm nhanh hơn, mạnh hơn, nhưng đều bị Baron chặn lại dễ dàng.
Baron vung tay, tung một cú đấm thẳng vào ngực Luck. Cậu dùng kiếm chắn nhưng vẫn bị đẩy lùi, cơ thể bay về phía Natsuki và Anmi. Cú va chạm quá mạnh khiến Luck ngã xuống bất tỉnh, cơ thể đầy vết thương.
Baron đứng đó, ánh mắt đầy sự khinh miệt. Hắn nhìn Luck đang nằm trên đất, rồi cười lớn:
“Đó là tất cả những gì ngươi có thể làm sao? Ta thật sự thất vọng đấy, Luck. Ngươi còn không đủ mạnh để cứu lấy người mình yêu.”
Hắn giơ tay, năng lượng tụ lại thành một quả cầu ánh sáng đen kịt. Hắn chuẩn bị tung đòn kết liễu vào cả ba người: Luck, Anmi, và Natsuki.
Natsuki vội vàng tạo ra một chiếc khiên bảo vệ, nhưng khi quả cầu va chạm, khiên của cô lập tức vỡ tan. Cô bị hất lùi, ôm chặt lấy Anmi đang bất tỉnh, nước mắt lăn dài:
“Không… Không thể kết thúc như thế này…”
Baron cười điên dại, giọng đầy ngạo mạn:
“Cuối cùng thì tất cả các ngươi cũng chỉ là những kẻ yếu đuối. Đây là kết cục xứng đáng!”
Hắn tạo thêm một quả cầu năng lượng, chuẩn bị bắn xuống lần nữa
Natsuki ôm chặt Anmi trong lòng, nước mắt trào ra vì bất lực.
“Anmi-sama… xin hãy tha lỗi cho tôi…” – Natsuki thì thầm, đôi mắt nhắm lại như chấp nhận số phận.
Kaito xuất hiện
Đúng lúc quả cầu năng lượng sắp đánh xuống, một đường cắt sắc bén xé toạc nó làm đôi. Ánh sáng lóe lên trong tích tắc khiến Baron giật mình, gầm lên đầy tức tối:
“Kẻ nào?!”
Natsuki mở to mắt. Trước mặt cô, một bóng dáng cao lớn đứng thẳng, quay lưng lại phía cô. Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Lâu rồi không gặp nhỉ, Natsuki takahosi.”
Natsuki sững sờ, ánh mắt cô đầy vẻ kinh ngạc.
“Kaito… Là anh sao?”
Baron nheo mắt nhìn người mới đến, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn tức giận. Hắn gầm lên:
“Ngươi lại là kẻ đó! Chính ngươi đã xuất hiện trong trận đấu trước và khiến ta bẽ mặt! Nhưng hôm nay…”
Hắn chỉ thẳng vào Kaito, giọng đầy căm hận:
“Ta sẽ nghiền nát ngươi! Dù ngươi là thực thể gì đi nữa, ngươi cũng sẽ không thể cản được ta!”
Baron lập tức lao tới, những tia sét từ cơ thể hắn bùng nổ, bao phủ lấy hắn như một cơn bão giận dữ. Lần này, cơ bắp hắn căng phồng sau khi uống thuốc cường hóa, đôi mắt đỏ ngầu vì điên loạn và thù hận.
Baron gầm lên:
“Ngươi nghĩ có thể hạ được ta? Với sức mạnh này, ta có thể hạ cả ma vương!”
Kaito khẽ nhếch mép, giọng nói đầy vẻ khinh thường:
“Ma vương? Ngươi thậm chí còn không đủ để làm trò cười cho hắn.”
Baron lao lên, tung những cú đấm đầy sức mạnh, kèm theo những tia sét. Nhưng Kaito nhẹ nhàng né tránh, từng bước di chuyển của anh như dự đoán trước được toàn bộ đòn đánh của đối thủ.
“Chậm quá,” Kaito nói, giọng điệu lạnh nhạt.
Baron điên tiết, rút ra một thanh kiếm khổng lồ được bao phủ bởi sấm sét, chém thẳng vào Kaito. Nhưng chỉ trong một động tác, Kaito nâng tay, bóng tối từ tay anh bùng nổ, bao trùm lấy thanh kiếm của Baron, khiến nó nứt vỡ.
Baron hoảng loạn:
“Không thể nào! Ngươi là cái quái gì?!”
Kaito đáp, giọng trầm lạnh:
“Ta không phải kẻ mà ngươi có thể hiểu.”
Anh giơ tay, một luồng bóng tối cuộn trào, hình thành thành một lưỡi kiếm lớn. Anh lao tới, tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ và chính xác. Baron cố gắng chống đỡ nhưng mỗi cú chém của Kaito đều khiến cơ thể hắn rung chuyển.
Đến một thời điểm, Kaito lướt qua Baron, thanh kiếm bóng tối trong tay anh lóe lên. Một nhát cắt sắc bén xé toạc không gian. Baron đứng khựng lại, ánh mắt kinh hoàng.
“Không… Không thể nào…” – Hắn thốt lên, rồi cơ thể hắn vỡ ra thành bụi.
Kaito không buồn nhìn lại. Anh chỉ búng tay, và tất cả những tay sai điên loạn của Baron trong học viện lập tức tan biến như chưa từng tồn tại.
Kaito quay lại phía Natsuki, Luck và Anmi. Anh nhìn Luck đang bất tỉnh, rồi dùng phép chữa trị, ánh sáng dịu nhẹ bao phủ cậu và Anmi, natsuki khiến những vết thương nhanh chóng lành lại.
Natsuki nhìn anh, đôi mắt cô đầy cảm xúc lẫn lộn
Natsuki vẫn còn sững sờ, đôi mắt cô không rời khỏi Kaito. Cô khẽ gọi:
“Kaito… tại sao anh lại ở đây…? Anh đã biến mất rồi mà…”
Kaito quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng những bí mật mà cô không thể hiểu hết. Anh đáp, giọng trầm và lạnh:
“Chăm sóc họ thật tốt,” anh nói, rồi tan biến vào không trung, để lại một khoảng lặng kỳ bí.
Natsuki khẽ thì thầm, đôi mắt ánh lên vẻ hoài niệm:
“Kaito… Anh vẫn như ngày nào…”
Đăng bởi | yy87278966 |
Thời gian |