Luyện Đan Công Hội
Rời khỏi căn mật thất, Tống Khải đi đến căn nhà nơi giam giữ Quốc Việt, nhìn thấy 2 tên tráng hán canh cửa hắn hỏi:
“Chuyện ta phân phó như thế nào rồi?”
Thấy Tống Khải đến hai tên thủ vệ cung kính trả lời:
“Đại nhân, tiểu nhân đã phân công người hầu làm rồi”
Tống Khải nghe vậy thì hài lòng gật gật đầu nói:
“Mang tiểu tử kia ra đây”
Một tên tráng hán làm theo lệnh, vào căn phòng mang Quốc Việt ra.
Khi cánh cửa phòng được mở ra lần nữa, Tống Khải hết sức ngạc nhiên.
Lúc bấy giờ Quốc Việt đã được vệ sinh sạch sẽ, tuy qua lớp nguy trang nhưng bộ dáng của hắn cũng rất thanh tú.
Sau khi hồi thần, như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt mập mạp của Tống Khải híp lại, cười hắc hắc vô cùng bỉ ổi, hắn đi đến bên người Quốc Việt đánh giá một vòng rồi nói:
“Sao rồi, thấy hài lòng không?”
Quốc Việt nghe vậy thì trong lòng cười lạnh nhưng bề ngoài nước mắt rưng rưng bộ dạng vô cùng cảm động nói:
“Nhờ ơn đức của đại nhân mà tiểu tử được tân sinh cuộc đời thứ hai, tiểu tử sẽ nhớ mãi ân đức của đại nhân, hằng ngày sẽ khấn vái thần phật cho đại nhân.”
“Haha”
Tống Khải được tâng bốc như vậy thì cười lớn, sau một hồi hắn bộ dạng công chính nghiêm minh nói:
“Thôi thôi... chỉ là tiện tay mà thôi, nếu ngươi muốn báo đáp thì đi với ta gặp một vị đại nhân vật, đến lúc đó không khéo ngươi lại nhất phi trùng thiên hắc hắc”
“Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân”
Quốc Việt làm ra bộ dạng hận không thể ngay lập tức báo đáp cho ân nhân khiến cho Tống Khải vô cùng đắc ý.
Cứ thế Quốc Việt được Tống Khải đưa ra khỏi phủ.
Một hồi lâu sau chiếc xe ngựa mang kí hiệu của Tống gia dừng lại tại một tòa kiến trúc cao lớn, rộng không kém gì Tống phủ, được dòng người tấp nập qua lại.
Trước tòa kiến trúc được treo một tấm biển lớn khắc dòng chữ lớn “Luyện Đan Công Hội”.
Quốc Việt có chút tò mò quan sát tòa kiến trúc đồ sộ trước mắt này, không biết tên Tống Khải này muốn dẫn dắt hắn đi đâu.
Tống Khải nhìn thấy bộ dáng tò mò của Quốc Việt thì không mấy khi kiên nhẫn giải thích:
“Luyện Đan Công Hội là một trong những thế lực hằng đầu trong thành, nơi đây tập hợp những vị luyện đan sư nên tuy chiến lưucj họ không mạnh nhưng vẫn được rất nhiều người tôn kính”
“Còn luyện đan sư là gì thì từ từ ngươi sẽ biết”
Quốc Việt gật gật đầu đi theo sau Tống Khải, lẫn vào đoàn người đi vào Luyện Đan Công Hội.
Bước vào tòa nhà, bên ngoài đại sảnh đập vào mắt Quốc Việt là rất nhiều võ giả, chủ yếu là luyện thể cảnh, họ tập trung thành từng nhóm khác nhau.
Trước những nhóm đó là những người ngồi xếp bằng, phía trước họ có treo một tấm biển, bên trên ghi chép nội dung cũng không giống nhau.
“Linh Dịch Trị thương cho võ giả luyện thể cảnh, Dược Liệu cần thiết: Ngưng Huyết Thảo, Kết Bì Diệp... phí phối chế 300 đồng chân vũ”
Tống Khải đi một bên thấy bộ dáng nhà quê của Quốc việt hắn cười cười nói:
“Những người này là đan đồ, do chưa bước vào tụ nguyên cảnh nên chưa thể luyện đan vì vậy nhiệm vụ của họ ở đây là nhận phối chế linh dịch từ những võ giả khác”
Quốc Việt nghe vậy thì mới bừng tỉnh, những võ giả luyện thể cảnh như hắn thì chưa thể trực tiếp sử dụng thiên địa linh khí nên chỉ có thể phối chế linh dịch.
“Tống đại nhân”
Đang dạo trong đại sảnh bỗng có một tên người hầu nhận ra Tống Khải, đối với những người trong thành nếu không gặp mặt trực tiếp thì ít nhiều cũng gặp qua bức chân dung của thành chủ nên việc nhận ra là chuyện bình thường.
“Mặc Ngọc đại sư có ở đây không?”
Tống Khải cũng không dài dòng, trực tiếp đưa ra vấn đề.
Tên người hầu nghe vậy thì càng thêm cung kính nói:
“Mặc Ngọc đại sư đang chờ đại nhân, mời đại nhân theo tiểu nhân”
Tống Khải và Quốc Việt được dẫn đến lầu hai của tòa nhà, tên người hầu đi đến một căn phòng nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai, đừng làm phiền đến ta... hừ hừ...a...a... gọi lớn vào...”
Bên trong, có một giọng nói già nua có vẻ rất tức giận , kèm theo đó là những âm thanh kì quái vang lên.
Tên người hầu cũng biết sở thích quái lạ của đại nhân nhà mình, định gọi thêm lần nữa thì bị Tống Khải ngăn cản, phất phất tay ý bảo tên người hầu lui ra rồi ho khan nói:
“Mặc Ngọc đạo hữu, là ta Tống Khải đây”
Tiếng nói vừa dứt, bên trong căn phòng phát ra những âm thành xột xoạt, một hồi lâu sau cánh cửa mở ra đi ra một lão già gầy gò, khuôn mặt trắng xám, mặc áo bào màu xanh thẩm.
“Hiếm khi tống đạo hữu đến thăm, nào nào vào đây”
Tuy tu vi của người tên Mặc ngọc đại sư không cao bằng Tống Khải nhưng do sự đặc thù của luyện đan sư nên Tống gia cũng nể mặt lão vài phần.
Quốc Việt và Tống Khải được người tên Mặc Ngọc đại sư dẫn vào trong căn phòng.
Bên trong được trang trí khá là xa hoa, xung quanh căn phòng được trưng bày rất nhiều đan lô với nhiều hình dạng khác nhau tuy nhiên nếu có luyện đan sư khác ở đây thì sẽ nhận ra rằng những thứ này chỉ được hình thức bên ngoài.
Quét qua tất cả căn phòng, bỗng nhiên ánh mắt Quốc Việt ngưng lại tại một nơi, thông qua khe cửa của phòng ngủ hắn có thể thấy toàn bộ quang cảnh bên trong.
Nơi đó có một chiếc giường với nhiều đồ vật lộn xộn, có roi da, có xích sắt, có dây thừng... tuy nhiên để Quốc Việt để ý nhất là trên giường nằm lấy một thằng bé khoảng 12 tuổi đang trần truồng và đang ngất xỉu.
Xung quanh cơ thể thằng bé đầy những vết roi, vết máu vô cùng đáng thương.
Quan sát hết thảy, nghĩ đến những âm thanh kì quái lúc nãy, lại liên tưởng đến những nụ cười và những lời ám chỉ không hảo ý của Hắc Mao khiến cho hắn vô thức rùng mình một cái.
Một bên khác, Tống Khải cùng Mặc Ngọc không để ý đến những cử động nhỏ của Quốc Việt hai người cười cười nói nói vô cùng thân thiết, người ta nhìn vào còn tưởng là huynh đệ thâm giao.
Chỉ có hai người bọn họ mới hiểu rằng, họ chỉ là đang trao đổi lợi ích với nhau mà thôi.
“Không biết Tống đạo hữu đường xá xa xôi đến đây có chuyện gì?”
Đột nhiên, lão già Mặc Ngọc dường như mất kiên nhẫn đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt lão từ khi thấy Quốc Việt đi vào thì vô tâm hay hữu ý liên tục liếc về phía hắn.
Tống Khải thấy vậy thì cười cười, nhìn về phía Quốc Việt nói:
“Haha, cũng không có gì, hôm trước trong chuyến đi ra ngoài ta gặp một thằng bé đáng thương nên nhận về cưu mang”
“Nghe nói Mặc Ngọc đại sư thường xuyên nhận nuôi những đứa trẻ xấu số như thế này nên ta đem đứa nhóc này đến nhờ đại sư chăm sóc”
Nghe vậy ánh mắt Mặc Ngọc sáng lên, một lần nữa đánh giá Quốc Việt, đôi mắt đục ngầu lóe lên lục quang khiến cho Quốc Việt nổi hết cả gai ốc.
Một hồi sau, lão cười rồi nói:
“Haha, Tống đạo hữu đúng là hiểu ta, ta rất yêu thương những đứa trẻ có số phận nghiệt ngã như thế này, vậy đi ta sẽ nhận nuôi đứa trẻ này, để cảm tạ lòng tốt của đạo hữu ta sẽ tặng cho Tống gia 100 phần ngưng huyết lộ và một viên Hoàng cấp hạ phẩm đan dược”
Khuôn mặt mập mạp của Tống khải lúc bấy giờ cười đến híp cả mắt.
Hai người ánh mắt va chạm nhau như hiểu ý của nhau rồi cùng nhau cười lớn.
Một lúc sau, Tống Khải quay mặt sang Quốc Việt một bộ thúc thúc hiền từ nói:
“Tiểu tử, từ nay ngươi sẽ đi theo vị Mặc Ngọc đại sư này, đừng lo, vị này rất tốt bụng, sau này ngươi không cần lo việc ăn mặc, vị này sẽ chu cấp tất cả cho ngươi, không khéo đến lúc ta gặp lại ngươi thì ngươi đã thành một võ giả”
“Thật sao?”
Ánh mắt Quốc Việt sáng lên, ngây ngô hỏi.
“Đương nhiên là thật? Đến lúc đó ngươi sẽ được nếm cực lạc của thế gian”
Tống Khải thâm ý đáp trả lại lời của Quốc Việt.
“Nào tiểu tử, đến đây để bổn đại sư xem nào”
Nghe vậy Quốc Việt đi đến bên cạnh lão già, để lão già vuốt vuốt mái tóc của mình, trong lòng thì nguyền rủa:
“Lão già chết tiển, có ngày bổn đại gia sẽ tận tay kết liễu lão sắc qủy ngươi”
Có điều hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài, hắn giả bộ cảm động nói:
“Cảm ơn đại sư đã cưu mang, tiểu tử nguyện kiếp này sẽ đưa ngài đến nơi cực lạc”
Tuy lời nói có chút quỷ dị nhưng hai người cũng chẳng để s, bọn họ tưởng thằng nhóc quá xúc động không có lời nào để diễn tả nên câu từ có chút không kiểm soát.
Chỉ Quốc Việt biết rằng, sẽ sớm thôi hắn sẽ tận tay đưa lão về nơi cực lạc.
Cứ thế, Quốc Việt được giữ lại tại luyện đan công hội, Tống Khải thì nhận được lời hứa từ Mặc Ngọc đại sư đắc ý trở về.
----------------------------------------------------------------------
Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.
Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.
Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ
Đăng bởi | Chicken03 |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 55 |