Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5645 chữ

~ Quyển trung ~

~ Văn án – Quyển trung ~

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Biên Bức công tử tàn sát bừa bãi khắp giang hồ, dùng thủ đoạn ôn nhu để tính kế không biết bao nhiêu danh gia đệ tử, kết cục lại chạy không thoát bẫy rập của võ lâm minh chủ, bại bởi tay Phong Long đại danh lẫy lừng.

Phía sau vầng hào quang của võ lâm minh chủ Phong Long, còn ẩn giấu một huyền cơ khác. Bạch Thiếu Tình một khi bị vây khốn, chẳng thể thoát thân.

Ma công, bí bảo, giam cầm, tán công… Vì Bạch Thiếu Tình, Phong Long đã dùng vô vàn thủ đoạn, ngoài việc cương nhu kết hợp, còn cả thác ngân hà trên đỉnh Ngọc Chỉ sơn, bươm bướm sặc sỡ vờn bay bên Điệp tuyền.

Nam nhân một tay che trời của chốn võ lâm này, tại sao lại dùng nhiều tâm tư với hắn như vậy?

“Rồi sẽ có một ngày, ngươi biết tình là thứ gì.”

“Vậy, xin hỏi sư phụ, tình là thứ gì?”

Phong Long đáp: “Tình, chính là hận không triệt để, đau không triệt để, chính là rời đi không được, ném đi không xong, bỏ đi không nỡ, chính là cực cùng phẫn nộ, thương tổn đến cả lục phủ ngũ tạng. Một ngày nào đó chợt phát hiện ra, đã không thể rời bỏ, vô oán vô hận.”

2Chương 1 – Quyển trung

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Có bàn tay đang chuyển động trên người, âm thầm ẩn chứa lực đạo, thư hoãn gân cốt.

Bạch Thiếu Tình nằm sấp trên giường, từ từ mở mắt ra.

Chẳng cần quay đầu lại cũng biết không phải Phong Long. Bàn tay này quá non mềm, quá nhỏ, lại càng không có sự khinh cuồng cùng nóng bỏng như của Phong Long. Mà nếu không phải Phong Long, vậy khẳng định là Thủy Vân Nhi.

Hắn đoán không sai. Tiếng ngâm nga của Thủy Vân Nhi truyền tới từ trên đỉnh đầu.

“Hoàng hôn sắp buông, đình viện ngưng tụ sương khói. Thanh tiêu tĩnh tại, tiếng chuông chìm vào hư không. Một nỗi sầu lo người ngủ giấc thu có hiểu hay chăng (1)?”

Tiếng hát khe khẽ.

Bạch Thiếu Tình nhếch môi, không thể ngờ được tiểu nha đầu quỷ dị này lại cũng có lúc ưu hoài như vậy. Hắn khẽ giọng hát nối: “Đã khó tiêu tan lại thêm bực bội, nào chịu nổi bức tường rào cách ngăn, sao còn đẩy đưa vầng minh nguyệt tới đây (1)?”

Bàn tay đang dạo chơi trên người lập tức ngừng lại.

“Ngươi tỉnh rồi?”

“Phong Long đâu?”

“Giáo chủ ra ngoài.” Thủy Vân Nhi lại bắt đầu giúp hắn mát xa, từ bả vai gầy yếu xoa bóp tới phần lưng rắn chắc.

Một điểm hỏa hoa chợt nảy lên trong mắt, Bạch Thiếu Tình thoáng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hỏi: “Thủy Vân Nhi, ngươi sầu lo vì ai?” Nếu sầu lo vì Phong Long, vậy hắn liền có đất để dụng võ rồi.

Nữ nhân, rất thường vì tình nhân mà làm ra những chuyện điên rồ. Nếu tên tình nhân ấy lại xem trọng một kẻ khác, vậy nữ nhân kia sẽ càng dễ bị kích động.

Thủy Vân Nhi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Biên Bức công tử, ngươi có biết trên người mình có bao nhiêu vết thương không?”

“Không hơn không kém, vừa vặn sáu mươi sáu vết.” Thủy Vân Nhi lạnh lùng nói: “Trong Chính Nghĩa giáo, con số sáu mươi sáu là vô cùng ý nghĩa. Nếu ngươi dám nổi lên dị tâm với giáo chủ, nhất định sẽ phải chịu mọi thống khổ cùng cực, muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.” Ngữ khí của nàng hờ hững lạnh lùng, đôi tay nhỏ bé lại vô cùng dịu dàng, ở trên tấm lưng trần trụi của hắn nhẹ nhàng xoa nắn.

Bạch Thiếu Tình thầm than. Không ngờ bên cạnh Phong Long lại có một nha đầu lợi hại như vậy. Tỷ tỷ Phong Nguyệt Nhi canh giữ bên cạnh nương, chắc hẳn cũng không đơn giản.

Nói vậy, muốn cứu được nương ra chẳng phải càng khó khăn hơn?

Thủy Vân Nhi chu đáo giúp Bạch Thiếu Tình xoa nắn khắp toàn thân, buộc phải nhìn thân thể trần trụi của hắn nhưng nàng chẳng hề lấy làm quẫn bách, thấy chiếc lục lạc ở hạ thân Bạch Thiếu Tình, nàng còn khẽ búng tay một cái, cười nói: “Biên Bức công tử thật có phúc khí, ta chưa từng thấy giáo chủ xem trọng ai như vậy.”

Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Thiếu Tình đỏ hồng, trong lòng vừa thẹn vừa giận, âm thầm nghĩ: ta không thể chịu thua một tiểu nha đầu được. Bởi vậy hắn liền đạm nhạt mỉm cười với Thủy Vân Nhi.

Hắn vừa cười, liền như vạn thụ lê hoa chợt bừng nở, đẹp đến không thốt nổi thành lời. Toàn thân trần trụi, khắp nơi đều là dấu vết tình dục, lại vẫn thánh khiết như tiên tử hạ phàm, chẳng thể khinh nhờn.

Thủy Vân Nhi thấy vậy không khỏi ngây ngẩn, lạnh lùng nói: “Cứ việc cười đi, ngươi càng đẹp, giáo chủ lại càng không biết chán.”

Nhất châm kiến huyết, đâm tới nụ cười của Bạch Thiểu Tình phải tan biến như gió sương.

“Vậy, phải làm thế nào mới có thể khiến cho giáo chủ chán?” Bạch Thiếu Tình khiêm tốn thỉnh giáo.

Thủy Vân Nhi nói: “Hắn nói cái gì, ngươi liền làm cái đó. Cứ thành thành thật thật phục tùng hắn là được.”

“Ngoan ngoãn vâng lời?”

“Ngoan ngoãn vâng lời, kính hắn phục hắn yêu hắn.”

“Như vậy là được?”

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, không tới ba tháng, giáo chủ sẽ chán ngấy thôi.”

Bạch Thiếu Tình lại cười rộ lên: “Ngươi có từng được nghe câu chuyện về con lừa chưa? Con lừa tính khí quật cường, chủ nhân bảo nó đi đông nó liền đi tây, chủ nhân bảo nó đi tây nó liền đi đông, thay đổi vô số chủ nhân, cuối cùng cũng có một người chủ nhân điều khiển được nó.”

“Tại sao?”

“Lúc chủ nhân muốn đi hướng đông, liền chỉ con lừa đi về hướng tây, con lừa một mực đối nghịch với chủ nhân liền đi về hướng đông, vừa hay trúng phải quỷ kế của chủ nhân. Lúc chủ nhân muốn đi hướng tây, lại dựa theo mưu kế này là được.”

Thủy Vân Nhi nhíu mày, “Vậy có gì giống nhau?”

“Ta là muốn nói, ta không phải con lừa kia.” Bạch Thiếu Tình mang theo tiếu ý bên môi, giễu cợt nói: “Thủy Vân Nhi tiểu nha đầu, ngươi đã giúp Phong đại giáo chủ của ngươi lừa gạt được bao nhiêu người trở nên ngoan ngoan vâng lời rồi?”

Một chỉ phong vung lên, bất chợt đâm vào vai Bạch Thiếu Tình.

Chẳng ngờ Thủy Vân Nhi nhìn như yếu ớt mong manh, nội lực lại cường ngạnh vô cùng, Bạch Thiếu Tình đau đớn kêu lên một tiếng.

“Cũng không phải ta lén khi dễ ngươi. Giáo chủ đã dặn, nếu ngươi tỉnh lại mà còn dám dùng võ mồm châm chọc, liền muốn ta giáo huấn ngươi thêm một chút.” Ngón tay ngọc thon dài nâng cằm Bạch Thiếu Tình lên, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc: “Trước tiên nói cho ngươi biết, đường chủ của Hình đường trong Chính Nghĩa giáo – Hách Dương, chính là danh tự của đệ tử ta.”

Bóng đêm dần bao trùm xuống, vạn vật câu tĩnh.

Phong Long khoan thai xốc lên tấm màn cửa.

Có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt vừa rơi tới chỗ Bạch Thiếu Tình, tiếu ý liền tràn ra.

“Đắc tội với Thủy Vân Nhi?”

Bạch Thiếu Tình đã thay một bộ y phục tơ tằm thuần đen, làm tôn lên làn da còn trắng hơn cả tuyết. Hắn không nằm trên giường, mà dựa nghiêng trên ghế tựa, dường như phải dựa vào lưng ghế mới có thể chống đỡ được thân thể.

“Nàng nói nàng là sư phụ của Hách Dương.” Thiếu Tình cười khổ, “Thì ra là thật.”

Da thịt óng ánh, bị một tầng mồ hôi dày đặc che phủ.

Thủy Vân Nhi không dùng hình phạt gì đặc biệt, nàng giáo huấn Bạch Thiếu Tình, bất quá chỉ dùng một loại thủ pháp đơn giản nhất trong chốn võ lâm, ngay cả người trong nha môn cũng biết, đó chính là Thác Cốt Phân Cân (2).

Nhưng sự trừng phạt đơn giản nhất, rơi vào tay Thủy Vân Nhi lại trở thành một loại trừng phạt khó mà chịu nổi. Lần đầu tiên Bạch Thiếu Tình biết, thì ra Thác Cốt Phân Cân cũng có thể khiến cho người ta đau đớn đến vậy.

Gân cốt của hắn không bị chặt đứt, nhưng so với bị chặt đứt còn đau đớn hơn. Hắn cứ nghĩ cơn đau sẽ dần biến mất, hoặc ngừng một lúc rồi lại tiếp tục, nào ngờ đau đớn cứ như thủy triều ập tới, sóng sau còn cao hơn sóng trước.

Điều khiến người ta không thể chịu nổi nhất chính là một chút dấu hiệu muốn ngất đi cũng chẳng có, tựa hồ loại thống khổ này tuyệt nhiên sẽ không làm tổn thương tới thân thể, chỉ đơn giản là làm đau mà thôi.

Suốt cả một ngày, Thủy Vân Nhi đã cho hắn uống mười ba bát canh, đổi cho hắn bảy bộ y phục sạch, nhưng toàn bộ mười ba bát canh đã hóa thành mồ hôi lạnh chảy ra khỏi cơ thể, bảy bộ y phục cũng ướt đẫm hết cả.

Phong Long bế Bạch Thiếu Tình lên.

Cả người Bạch Thiếu Tình ướt sũng, tựa như vừa được vớt ra từ trong thùng nước. Thân thể càng ngày càng gầy yếu khẽ run rẩy, mềm đến tưởng chừng như không còn xương.

“Suốt cả một ngày?” Phong Long cười nhạt, đặt Bạch Thiếu Tình nằm xuống giường, giải Thác Cốt Phân Cân của Thủy Vân Nhi giúp hắn. Bạch Thiếu Tình thở ra một tiếng như trút được gánh nặng, thân thể căng cứng cũng thả lỏng dần, cảm giác đau đớn vừa mất đi, cảnh tượng trước mắt liền trở nên mơ hồ, tựa như mãi đến giờ phút này mới không chống đỡ nổi nữa, muốn dùng phương pháp chìm vào hắc ám để khôi phục lại nguyên khí.

Vừa thoáng chìm vào mê man, cằm lại bị nắm lấy, lực đạo mạnh mẽ tưởng chừng như muốn bóp nát cả xương, khiến hắn phải thanh tỉnh lại.

Bạch Thiếu Tình mở trừng mắt ra, nhìn nét mặt tươi cười đầy mị hoặc chỉ cách mình trong gang tấc.

“Một ngày không gặp, có nhớ ta?”

Nếu không phải trong cơ thể hoàn toàn trống rỗng, một tia khí lực dư thừa cũng chẳng có, Bạch Thiếu Tình thật muốn cười lạnh. Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể lạnh lùng liếc nhìn Phong Long một cái, rồi nhắm mắt lại.

Thể lực tiêu hao quá độ, ai cũng sẽ không muốn phải tự rước lấy phiền toái vào lúc này.

Nhiệt khí chợt đánh úp tới, có đôi môi ở khắp nơi trên mặt hôn tới hôn lui, cắn lấy vành tai, cắn lấy phiến môi, cắn cả phần cằm gầy nhọn, mút lấy từng chút một.

“Hôm nay là sinh nhật của nương ngươi, sao không nói cho ta biết?”

Bạch Thiếu Tình có chút kinh ngạc, đôi mắt sáng như sao mở ra thật lớn, liếc nhìn Phong Long.

Phong Long cười nói: “Tặng cho ngươi một món quà.”

Đưa tới trước mặt, chính là một cái bao đầm đìa máu chảy.

Bạch Thiếu Tình hơi nhíu mày, lập tức liền có đáp án. “Tống Hương Li?”

“Thích không?” Hiếm có ai đem đầu người đi làm quà tặng, cũng hiếm có ai cầm đầu người đi thành tâm thành ý hỏi ba chữ này.

“Kẻ thù vẫn nên để tự tay giết.” Bạch Thiếu Tình miễn cưỡng quay đầu đi, vùi mặt vào gối.

Hôm nay là sinh nhật nương.

Nương luôn cô độc lẻ loi trong ngày sinh nhật, mấy năm qua Bạch Thiếu Tình luôn lén quay trở về Bạch gia, nằm trên nóc nhà lẳng lặng cùng mẫu thân trải qua một đêm này.

Bây giờ ở bên cạnh cùng nương, e rằng chính là tỷ tỷ của Thủy Vân Nhi đi?

Dương Châu, ven bờ Tây hồ, liễu thụ nhân gia.

“Có muốn đi gặp nương ngươi không?”

“Muốn,” Tia hi vọng bừng lóe lên dưới đáy mắt. Nhưng thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, Bạch Thiếu Tình cười nhẹ, “Ngươi muốn được đáp tạ bằng gì?”

“Ngươi muốn dùng cái gì để đáp tạ?” Phong Long bỗng giận tím mặt.

Bạch Thiếu Tình thông minh mà ngậm miệng lại, thu liễm nét cười, lạnh lùng trừng Phong Long.

Thấy đường nét quật cường lại xuất hiện trên gương mặt của Bạch Thiếu Tình, Phong Long chầm chậm cong môi lên: “Cho ngươi đi.” Nhẹ nhàng hôn một lúc, từ trong lòng lấy ra một viên dược hoàn, miệng đối miệng uy hắn nuốt xuống.

“Viên đại bổ đan này, có thể để ngươi tạm thời khôi phục khí lực.” Phong Long ôm Bạch Thiếu Tình dậy, để hắn tựa lên ngực mình: “Ngươi là Biên Bức Nhi, khinh công hẳn là không tồi. Thi triển toàn lực khinh công, có thể chạy đua với thời gian để nhìn được nương ngươi một lần trước khi trăng lên ngọn tre.”

Khí lực đã bị rút đi, từng chút từng chút lại quay trở về, Thiếu Tình kinh ngạc. Trong tay Phong Long luôn có rất nhiều thứ quỷ dị khó lường.

Phong Long ảm đạm cười, buông hắn ra, tựa như buông một sợi xiềng xích buộc chân chú chim nhỏ.

“Đi đi, nhớ quay về.”

Thiếu Tình nhảy xuống giường, vận công, nội lực từ đan điền thăng lên một cách kỳ diệu, thử phất tay, tấm màn rủ cách đó vài thước liền bị thổi phất phơ lay động.

“Đại ca, ta đi.” Thời điểm kích động, bất ngờ có thể gọi ra một tiếng đại ca thật thản nhiên.

Thanh âm vừa dứt, người đã phóng đi thật xa.

Phong Long đứng trong phòng, chỉ nhìn về phương xa, mỉm cười không nói.

Dựa theo cá tính của Bạch Thiếu Tình mà nói, một khi thả đi chính là tuyệt đối không có chuyện quay trở về. Nếu hắn trở về, vậy chứng tỏ hắn đã nghĩ được phương pháp để đối phó với Phong Long, tìm được thứ vũ khí có thể bức Phong Long vào chỗ chết. Hắn ít nhất sẽ nhân cơ hội được tự do trong chốc lát này, giải quyết Phong Nguyệt Nhi canh giữ bên cạnh mẫu thân, giấu nương tới một nơi không ai có thể tìm ra được.

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau khi gió vừa thổi nhẹ, Bạch Thiếu Tình đã quay trở về.

Thời gian, hoàn toàn trùng khít với dự tính của Phong Long.

Hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp để đối phó với Phong Long, cũng chưa tìm được vũ khí gì lợi hại, chưa giải quyết Phong Nguyệt Nhi khiến người ta phải đau đầu kia, lại càng chưa kịp đưa mẫu thân tới một nơi an toàn.

Trên thực tế, hắn vừa bước chân vào cửa nhà, vừa liếc nhìn thấy mẫu thân đang ngủ say trong phòng qua song cửa sổ, liền đổ gục xuống.

Tốc độ ngã gục, so với tốc độ khôi phục lại khí lực sau khi ăn đại bổ đan còn nhanh hơn rất nhiều, nhanh đến nỗi ngay cả thời gian để hắn khẽ gọi một tiếng nương cũng không có.

Bạch Thiếu Tình lặng yên ngã xuống trước hiên nhà, một giọng nói êm tai từ sau lưng nhẹ nhàng vang lên: “Giáo chủ thật lợi hại, cư nhiên tính toán không sai chút nào.”

Phong Nguyệt Nhi.

Một khắc ấy, Bạch Thiếu Tình hận đến tưởng chừng muốn ngẩng đầu lên trời mà bạo rống.

Lúc này, toàn thân hắn càng thêm vô lực, nằm trên cáng trúc bị người khiêng trở về bên cạnh Phong Long.

Phong Long nhìn thấy hận ý trong mắt hắn.

“Ngươi bất mãn?”

“Tại sao ba lần bảy lượt đùa bỡn ta như vậy?”

“Ngươi hận Tống Hương Li, ta đem đầu ả tặng cho ngươi. Ngươi nhớ nương ngươi, ta cho ngươi được nhìn thấy nàng một lần.” Phong Long hỏi: “Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt?”

Bạch Thiếu Tình nghiến răng.

“Chẳng lẽ ngươi không hận Tống Hương Li?”

“Chẳng lẽ ngươi chưa nhìn thấy nương ngươi?”

“Vậy tại sao ngươi còn bất mãn?”

Bạch Thiếu Tình không đáp, khớp hàm càng nghiến lại thật chặt.

Phong Long thở dài: “Ta làm như vậy, bất quá là muốn để ngươi biết rằng, ngươi vĩnh viễn cũng không chạy thoát được khỏi bàn tay của ta. Không cần chạy, không được chạy, không thể chạy…”

Hắn nâng chiếc cằm quật cường của Bạch Thiếu Tình lên, nhẹ nhàng hôn xuống.

Dưới sự chà đạp khinh miêu đạm tả của bờ môi nóng, hơi thở đứt quãng vô lực càng thêm vụn vỡ, trong khoảnh khắc cảm thấy Bạch Thiếu Tình bắt đầu run rẩy, Phong Long gập đầu ngón tay, đánh lên Thần Cốc huyệt của Bạch Thiếu Tình.

Hắn nhìn Tiểu Biên Bức Nhi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ thật say, bên khóe môi dật ra một tia ôn nhu không thể phát giác.

Thủy Vân Nhi từ ngoài cửa tiến vào.

Phong Long hỏi: “Chuẩn bị xong cả rồi?”

“Đều chuẩn bị xong rồi.”

“Hôm qua đã ăn vào đại bổ đan, lại dốc sức thi triển toàn bộ công lực thúc đẩy thôi hóa dược tính, sau khi tỉnh dậy là Thiếu Tình đã có thể khôi phục lại toàn bộ nguyên khí.” Phong Long cười nói: “Nếu có sự phụ trợ của giường hàn băng ngàn năm, hẳn là rất nhanh có thể luyện được tới tầng thứ nhất của Hoành Thiên Nghịch Nhật Công.”

“Giáo chủ dụng tâm lương khổ, thật khiến Thủy Vân Nhi cảm động.”

“Dụng tâm lương khổ?” Thâm tình ngắm nhìn khuôn nhan say ngủ của người trong lòng, Phong Long cười khổ: “Hắn hận không thể đem ta thiên đao vạn quả, ta chỉ cầu đừng bao giờ có một ngày rơi vào tay hắn.”


Hiệu quả của đại bổ đan phi thường rõ rệt, khi đôi mắt sáng như sao mở ra một lần nữa, huyết sắc đã trở về với khuôn mặt thanh tú xanh xao. Bạch Thiếu Tình chầm chậm đưa mắt quét quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tựa hồ vĩnh viễn mang theo nụ cười mỉm của Phong Long.

“Khí lực đã quay trở về?”

Phong Long nhẹ giọng nói: “Khí lực không quay trở về, sao ngươi có thể luyện công? Đừng quên, ta đã nói sẽ bắt đầu dạy ngươi Hoành Thiên Nghịch Nhật Công vào ngày thứ tư.”

Bạch Thiếu Tình khẽ thở dài, “Lời ngươi đã nói ra, vĩnh viễn đều là chắc chắn.”

Xuống giường.

Cảm giác bàn chân đặt xuống mặt đất không còn phù phiếm có điểm quái dị, Bạch Thiếu Tình lạnh lùng liếc nhìn bộ hắc y trên người mình, đem vạt áo kéo lên dưới ánh mắt ái muội của Phong Long.

Da thịt trắng nõn như tơ lụa, bị hắc y bao bọc lấy, Phong Long thở dài tiếc hận.

“Đi theo ta.”

Một trước một sau cùng bước ra khỏi cửa, quanh co đi qua mấy đình đài, sau khi quẹo sang một lầu các hoa lệ, nghênh diện chính là một chóp núi dựng thẳng, khí thế nguy nga.

Phong Long mở cơ quan mật, cửa đá phát ra âm thanh nặng nề.

“Vào đi!” Hắn đưa Bạch Thiếu Tình vào bên trong.

Hai bên thông đạo bày đủ thứ quỷ dị cổ quái, có bí kíp võ học phát sáng, có bộ xương khô khuyết thiếu một phần, có đoạn tiêu gỗ bị sét bổ làm đôi, có binh khí tỏa ra quang mang âm hàn, có áo cà sa loang lổ vết máu, có rương gỗ cũ kỹ chất đầy vàng bạc châu báu, có một xâu kẹo hồ lô dễ thấy trên mọi phố chợ, có chiếc giày thêu không biết của nữ tử nổi danh Giang Nam nào, thậm chí còn có một cái nôi vỡ từ thuở xửa xưa.

Tất cả những thứ này hoàn toàn không nên bày cùng một chỗ, lộn xộn lung tung xuất hiện ở đây, tản mác ra một cỗ vị đạo âm trầm, khiến người ta phải hãi hùng khiếp vía.

“Nơi này là cấm địa của Chính Nghĩa giáo, giáo chủ và hộ pháp của các thế hệ, đều sẽ chọn một thứ cực kỳ quan trọng để lại ở nơi này.”

Bạch Thiếu Tình liếc nhìn xâu kẹo hồ lô kia, bỗng nhiên thổn thức khôn cùng, “Chẳng hay Phong đại giáo chủ để lại thứ gì trong này?”

Phong Long bỗng nhiên dừng bước, Bạch Thiếu Tình nhất thời không chú ý, suýt nữa thì đâm sầm vào lưng hắn.

“Ta vốn còn chưa nghĩ ra nên để lại thứ gì.” Phong Long xoay người lại nhìn Bạch Thiếu Tình, bỗng nhiên chầm chậm cười rộ lên, “Bất quá được ngươi nhắc nhở, tự nhiên nghĩ ra.”

Hắn cúi người túm lấy chân của Bạch Thiếu Tình, nhẹ nhàng cởi ra. Chiếc giày vải đen rơi vào trong tay. Nhìn chiếc giày đen một lúc, hắn liền nhẹ nhàng đặt nó xuống, bày cùng một chỗ với xâu kẹo hồ lô kia.

Bạch Thiếu Tình lẩm bẩm: “Ta thật không biết giày vải của Chính Nghĩa giáo lại trân quý như vậy.”

Ở tận cùng thông đạo, là một phiến cửa đá khác, sau khi tiến vào mới phát hiện bên trong ngoại trừ một khối ngọc thạch có thể đem làm giường, còn lại cái gì cũng không có.

“Hoành Thiên Nghịch Nhật Công, nhất định phải ngồi tĩnh lặng trên này để luyện.”

Bạch Thiếu Tình lại gần, hàn khí bức người, lập tức khẽ rùng mình một cái.

Hắn quay đầu lại, “Giường hàn băng ngàn năm?”

“Không sai, hàn khí thấm nhập tận tâm, bức ngươi phải dốc hết toàn lực, liều mạng kích khởi nội lực.” Phong Long hỏi: “Ngươi sợ?”

Bạch Thiếu Tình lắc đầu. Hắn đưa tay sờ lên giường băng, chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng mà thôi, thế nhưng cảm giác rét lạnh thấu xương truyền tới từ đầu ngón tay đã khiến thân thể phải khẽ run rẩy. Hắn thở dài, “Chịu được khổ trong khổ, mới là kẻ hơn người. Trước đây ngươi luyện công, cũng là ngồi thiền trên thứ này?”

“Không sai.” Phong Long nói: “Toàn thân trần trụi, lúc mới bắt đầu thì cứ ba canh giờ lại nghỉ một lần, sau một năm có thể ngồi liên tục ba ngày.”

Bạch Thiếu Tình gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát rồi kéo vạt áo ra. Da thịt trắng ngần, lấp lánh sáng bóng hiển lộ. Phong Long lẳng lặng nhìn hắn chầm chậm đem y phục thoát hạ toàn bộ, trong mắt vừa là tán thưởng, vừa là thở than. Chiếc lục lạc tinh xảo vẫn khuất nhục treo phía dưới, phối hợp với hình dáng ưu mỹ giữa hai chân, chòng ghẹo Phong Long đến tim đập dồn dập.

Phong Long chỉ dạy: “Âm thầm vận tâm pháp của Hoành Thiên Nghịch Nhật Công. Không cần để ý tới điều gì khác, chỉ hộ tâm mạch, thân như hàn băng, tâm tựa lò luyện.”

Da thịt ấm áp cùng hàn băng lạnh thấu xương tiếp xúc chặt chẽ, không cần phải đếm hơi thở, toàn thân Bạch Thiếu Tình đã cứng đờ, hàm răng va vào nhau lập cập. Vận khí đan điền, gắt gao bảo hộ tâm mạch. Vạn nhất để cho hàn khí xâm nhập, không chết thì cũng đại thương nguyên khí, ắt sẽ vô vọng trở thành cao thủ đệ nhất võ lâm. Chính Nghĩa giáo không hổ là tà giáo, ngay cả phương pháp luyện võ cũng tà khí hơn người.

Không thành công, liền thành nhân*.

(*thành nhân: hi sinh vì lý tưởng)

Nhắm mắt ngưng thần, mỗi giây trôi qua đều dài đến không cách nào nhẫn nại. Nhưng Bạch Thiếu Tình hoàn toàn trần trụi, lại vẫn tiếp tục nhẫn nhịn.

Phong Long vẫn luôn đứng khoanh tay ở một bên, Bạch Thiếu Tình lạnh đến cả người cứng đờ, trong lòng bàn tay Phong Long lại toàn là mồ hôi.

Tiểu Biên Bức Nhi đang loanh quanh trước cánh cửa sinh tử, chỉ cần có một chút bất thường, nhất định phải ra tay cứu giúp ngay lập tức, dùng Hoành Thiên Nghịch Nhật Công đánh tan hàn khí, truyền tới phế bộ, tỳ kinh, tâm kinh.

Hắn vẫn luôn âm thầm vận khởi toàn bộ công lực, theo dõi nhất cử nhất động của Bạch Thiếu Tình, tinh thần và thân thể đều ở trạng thái phòng bị cao nhất, một chút cũng không dám lơi lỏng, sao có thể không toát đầy mồ hôi tay?

“Thiếu Tình, đã một canh giờ, có cần nghỉ ngơi?”

Bạch Thiếu Tình nhắm mắt, da thịt óng ánh tản ra từng tia hàn khí, tựa như tượng ngọc được chạm khắc từ băng.

“Thiếu Tình, đã hai canh giờ, có cần nghỉ ngơi?”

Đôi mắt sáng ngời vẫn chưa mở ra, hàn khí càng thêm sâu.

Khi ánh sáng một lần nữa tràn vào trong mắt, Bạch Thiếu Tình đã nằm trên đệm giường thư thái.

Gió mát nhẹ nhàng thổi qua, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống từ bên ngoài song cửa sổ.

“Ta ngồi được bao lâu?”

Phong Long thở dài, “Lẽ nào ngươi thật sự cho rằng ai cũng có thể ngồi trên đó suốt ba canh giờ ngay từ lần đầu tiên?” Nếu không phải Phong Long vẫn luôn chờ sẵn để ra tay, sao có thể cứu được tên Biên Bức không biết sống chết này chỉ trong khoảnh khắc?

Phong Long hỏi: “Ngươi không trụ được nữa, tại sao không xuống?”

“Chưa đến cuối cùng, làm sao biết có trụ được hay không?”

Phong Long đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, bỗng nhiên trở tay cấp cho Bạch Thiếu Tình một bạt tai.

“Chát!” Trên da thịt trắng ngần hằn rõ năm ngón tay đỏ hồng.

Bạch Thiếu Tình ngẩng đầu lên, trợn trừng với Phong Long.

“Không biết sống chết.” Gằn ra bốn chữ, ánh mắt hai người đối chọi nhau như thiểm điện, hỏa hoa bắn ra tứ phía. Phong Long cúi đầu xuống, cắn lấy môi Bạch Thiếu Tình, “Ngươi thật liều lĩnh.”

Khí tức nam tính đậm đặc, xộc thẳng vào trong yết hầu.

Bạch Thiếu Tình choáng váng.

“Thiếu Tình, tại sao ngươi lại liều lĩnh như vậy? Cậy mạnh luyện công, sẽ chỉ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.”

“Chẳng qua chỉ muốn sớm ngày luyện thành.” Sau đó quay trở về ven hồ Dương Châu, gảy đàn, họa tranh, ngâm thơ, ở bên cạnh nương, không phải gặp lại ngươi nữa, cũng không còn tâm phiền ý loạn.

“Tại sao võ công lại quan trọng như vậy?”

Bạch Thiếu Tình quay mặt đi, mím môi không nói. Từ đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước của hắn, bắn ra ánh quang mang phức tạp.

Phong Long thở dài.

Mấy ngày liên tiếp sau đó, Bạch Thiếu Tình tiếp tục luyện công trên giường hàn băng ngàn năm.

Muốn luyện được Hoành Thiên Nghịch Nhật Công, trước tiên phải không sợ hàn băng.

Phong Long dường như thật nhàn nhã, ngày nào cũng đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Bạch Thiếu Tình luyện công. Khi Bạch Thiếu Tình ngủ, Phong Long liền ôm hắn. Khi Bạch Thiếu Tình luyện công, Phong Long liền nhìn hắn. Khi Bạch Thiếu Tình ăn cơm, Phong Long thỉnh thoảng lại gắp một miếng đồ ăn ngon, đưa tới bên miệng Bạch Thiếu Tình.

Khoảng chừng một tháng, Hoành Thiên Nghịch Nhật Công của Bạch Thiếu Tình đã luyện đến tầng thứ nhất.

“Ngươi biết không, có thể luyện được Hoành Thiên Nghịch Nhật Công trong vòng một tháng, suốt mấy trăm năm qua chỉ có hai người.”

“Hi vọng người còn lại không phải là ngươi.”

Phong Long cong môi, hiện ra ý cười giảo hoạt, “Chính là ta.”

Bạch Thiếu Tình lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi: “Tại sao ngươi làm vậy với ta?”

“Làm gì?”

“Ngươi âm thầm dùng Hoành Thiên Nghịch Nhật Công tầng thứ chín hỗ trợ ta không ít, tại sao?”

Phong Long có thâm ý khác mà liếc nhìn hắn, ngắt xuống một đoạn liễu rủ, ném vào lòng hồ.

“Ngươi không hiểu?”

“Không hiểu.”

“Ngươi là huynh đệ của ta.”

“Chỉ là kết nghĩa.”

“Ngươi là đồ nhi của ta.”

“Là bị lừa mà thành.”

“Ta đã từng nói sẽ không để ngươi bị kẻ khác ức hiếp.” Phong Long trầm giọng nói: “Thiêu hủy của ngươi một thân võ công, hiển nhiên trả lại cho ngươi nhất lưu thân thủ.”

Bạch Thiếu Tình đứng dưới gốc liễu, mím môi ngó đăm đăm nhánh liễu bị ngắt đang trôi bập bềnh giữa hồ, phun ra một câu, “Bụng dạ khó lường.”

Sắc mặt Phong Long khẽ biến, hắn nhịn xuống cơn tức giận, bỗng nhiên quay người đi trở về phòng, rồi lại dừng bước.

“Ngày mai, ngươi có thể ra khỏi tổng đàn.”

“Không luyện công?”

“Hoành Thiên Nghịch Nhật Công không giống với những võ công bình thường khác, luyện đến tầng thứ nhất, phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Phong Long nói: “Ngươi đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.”

“Đi đâu?”

“Ngươi là đồ đệ của giáo chủ, hiển nhiên phải giúp sư phụ gánh vác một phần công việc.” Phong Long lấy ra từ trong ngực một kim bài cùng một tấm nhân bì diện cụ*, “Thay ta đi thị sát phân đàn các nơi, có gì dị thường lập tức hồi báo. Khi lấy thân phận Biên Bức công tử để xuất hiện, nhớ mang mặt nạ. Còn nữa, không được gây chuyện rắc rối.”

(*mặt nạ da người)

Bạch Thiếu Tình hoài nghi nhìn chằm chằm kim bài cùng mặt nạ, một lúc sau mới nhận lấy.

“Ngươi thả ta đi?”

“Dù sao ngươi cũng sẽ quay trở về.”

“Nếu ta không quay trở về?”

Phong Long cười nhạt, nét sâm lãnh chợt vụt qua dưới đáy mắt. “Chân trời góc biển, ta cũng bắt ngươi trở về.”

Bạch Tiếu Tình cũng cười. “Phiền toái như vậy, hà tất còn phải thả ta ra ngoài? Cứ tìm một lồng sắt nhốt vào là được rồi.”

Phong Long hỏi: “Ngươi từng nhìn thấy con dơi nào được nuôi lớn lên từ trong lồng sắt?”

Bạch Thiếu Tình không đáp. Muốn dùng lồng sắt để giam giữ hắn từng có không ít kẻ, già trẻ đều có, chẳng qua không đủ khả năng, trái lại tính mạng còn bị rơi vào tay hắn.

Phong Long này, rõ ràng có đủ khả năng để làm việc đó, nhưng lại cố tình không giam giữ. Rõ ràng có thả, nhưng lại cố tình không thả đến triệt để.

“Ngoài chỗ của nương ngươi, nơi nào cũng có thể đi.” Phong Long thong thả nói: “Dám cả gan tới gần nương ngươi, Phong Nguyệt Nhi sẽ lập tức hạ độc thủ.”

“Hiểu rồi.”

“Ngươi không quen biết người của phân đàn, Thủy Vân Nhi sẽ đi cùng ngươi.”

“Được.”

“Thiếu Tình,” Phong Long thâm sâu nhìn hắn, bỗng nhiên thở dài một tiếng, ôm hắn vào trong lòng, khẽ giọng nói: “Biên Bức Nhi của ta hẳn là nên tự do tự tại, có phải không?”

Thân mật, ôn nhu, khiến người ta phải mềm lòng.

Bạch Thiếu Tình bỗng nhiên nghiến chặt răng, nuốt xuống một chữ “Phải”.

Hắn cười lạnh, “Bất luận Thiếu Tình đi tới phương nào, cũng đều bị Phong đại giáo chủ đùa bỡn trong lòng bàn tay, nào có cái gọi là tự do tự tại?”

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong bất tri bất giác, đã là ánh tà dương đỏ tươi như máu.

__Hết chương 1 – Quyển trung__

*Chú thích

(1) những câu mà Bạch Thiếu Tình và Thủy Vân Nhi ngâm xướng được trích từ bản kịch 《 Trường Sinh Điện 》 của nhà soạn kịch Hồng Thăng ở thời đầu nhà Thanh, ông lấy tài liệu từ 《 Trường Hận Ca 》 của đại thi nhân Bạch Cư Dị và vở kịch 《 Ngô Đồng Vũ 》 của nhà soạn kịch lớn Bạch Phác, kể về câu chuyện tình yêu giữa Đường Huyền Tông và quý phi Dương Ngọc Hoàn.

(2) Thác Cốt Phân Cân: là một công pháp chuyên dùng để bắt giữ, có từ thời cổ xưa. Thác cốt phân cân thuộc về phương thức chế ngự, thích hợp nhất là sử dụng để một đối một hoặc nhiều đối một, không thích hợp để một đối nhiều.

Bạn đang đọc Biên Bức của Phong Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.