Chương 5 – Quyển hạ
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Khi Bạch Thiếu Tình tỉnh dậy, vầng trăng sáng đang treo mình giữa thiên không.
Đã là nửa đêm, gió núi mát lành.
Thác nước vẫn còn đây, nhiều thêm một chút hương thơm thoang thoảng của Cửu Lý Hương, dập dờn ẩn hiện, khiến đỉnh Ngọc Chỉ càng như chốn bồng lai tiên cảnh.
Hắn âm thầm kiểm tra nội tức, lộ ra thần sắc kinh ngạc, ngẩn ngơ một hồi lâu mới ngồi dậy khoanh chân điều tức, vận hai vòng tiểu chu thiên. Mở bừng mắt ra, quan sát khắp tứ phía.
Bàn bạch ngọc vẫn đổ nghiêng dưới gốc cây, hắn đi tới nâng nó dậy, nhặt bầu rượu và chén rượu lên.
Chỉ có mỹ tửu là không thể nào nhặt về được, một bình Độc Túy Giang Hồ cuối cùng, coi như cung phục cho Khấp Nhiên Bất Túy ông đã an nghỉ dưới lòng đất.
Trên đỉnh núi, nước vẫn róc rách chảy, ba quang lấp lánh gợn lăn tăn, càng làm hiển lộ sự cô đơn tĩnh mịch.
Hình ảnh tấm lưng dày rộng của Phong Long cứ luẩn quẩn mãi trong đầu không xua đi được.
Phong Long không nói dối.
Ngày ấy Bạch Thiếu Tình bất chấp hậu quả, cậy mạnh mà phi như bay về hướng Ngọc Chỉ sơn, làm cho nguyên khí bị đại thương, rất có khả năng khiến võ công của mình từ nay về sau không thể tăng tiến thêm được nữa. Cũng không biết Phong Long đã dùng loại ma môn bí thuật gì, trước hết thanh không toàn bộ chân khí bị tổn hao của Bạch Thiếu Tình, rồi lại khiến chân khí cực thuần cực hậu dần dần tích tụ lại từng tia trong đan điền.
Chẳng trách lần đầu tiên Bạch Thiếu Tình tỉnh dậy, không phát hiện được chút chân khí nào trong cơ thể. Hắn cứ nghĩ Phong Long đã mượn biện pháp của Tư Mã Phồn, dùng người cũng tu luyện Hoành Thiên Nghịch Nhật Công để thải dương bổ âm.
Hắn trách oan cho Phong Long rồi.
Nhân vật đệ nhất của hắc bạch lưỡng đạo trong giang hồ, lại bị bạch Thiếu Tình hắn nghi oan.
Bạch Thiếu Tình ngây ngốc nhìn thác nước một hồi lâu, mới chợt phát hiện một mình thưởng thức cảnh thác, trong lòng không có lấy nổi một tia tán thưởng vui sướng, tâm tư tích đọng nan giải, nhịn không được liền hướng về phía mặt trăng hét lên một tiếng thật dài.
Đỉnh núi trống trải, gió đêm phả lên mặt, một tiếng hét dài thật lớn vang đi rất xa, làm kinh động đến chim thú xung quanh, từ trong rừng truyền tới một trận thanh âm vù vù.
Bạch Thiếu Tình ngừng lại, thở dài, “Thiên hạ rộng lớn, không ai có thể nhìn thấu được hắn.” Lồng ngực trống rỗng cô đơn, một cỗ tư vị chua xót bập bềnh trong lòng.
Hắn ngoảnh đầu lại, liếc nhìn thác nước dưới ánh trăng một lần nữa, rồi xoay người phi thân xuống núi.
Dù sao cũng không có nơi nào để đi, nhớ tới đôi dở hơi Tiểu Mạc Hiểu Kiệt, Bạch Thiếu Tình theo bản năng phóng về Thiếu Lâm tự.
Dọc đường đi, Chính Nghĩa giáo và Phong Long vẫn là những đề tài lớn nhất, còn thêm một cái Đồ Long tiểu tổ, tên tuổi của tam công tử Bạch gia cũng thường được nhắc đến trong khách điếm hay tửu quán, mà người trong võ lâm từ trước tới nay vẫn thường giỏi về khoa trương.
“Các ngươi chính là không được nhìn thấy a, vị Bạch tam công tử kia vừa cởi mũ ra, liền lộ xuất khuôn mặt, tất cả mọi người đều phải ngây ngẩn.”
“Hà hà,” Người kể chuyện hạ thấp giọng, thần bí nói: “Câu này đừng nói ra bên ngoài nha. Lúc ấy, ta thấy Duệ Trí đại sư của Thiếu Lâm tự cũng phải ngẩn ngơ, trợn tròn mắt nhìn Bạch tam công tử. Hà lão đại ta cũng được xem là đã lăn lộn trong giang hồ mấy chục năm, nhưng chưa từng nghĩ thiên hạ lại có một nam nhân đẹp đến vậy.”
“Nam nhân lấy đẹp mà luận, vậy nhất định là ẻo lả.”
Người kể chuyện phẫn nộ gầm lên, “Đó là đẹp đến vừa uy phong lại vừa khiến nhân tâm nhộn nhạo, như thần tiên sống ấy. Chậc chậc…” Tấm tắc một hồi lâu, hắn nhăn mày nói: “Chữ nghĩa trong bụng lão tử không có nhiều, thật không biết nên diễn tả thế nào cho các ngươi nghe. Ài, dù sao cũng là do các ngươi không có phúc khí, sau này nếu được tận mắt nhìn thấy thì sẽ hiểu ngay thôi.”
Bạch Thiếu Tình âm thầm hừ lạnh một tiếng, trên đầu đội nón rộng vành có rủ hắc sa, lại cúi xuống thấp thêm chút nữa.
Hắn không muốn nghe người ngoài đàm luận về mình, dần dà ngay cả khách điếm cũng không đặt chân vào. Công lực của hắn đã khôi phục, dường như còn mạnh hơn so với trước kia, không sợ gặp phải dã thú hay trộm cướp, ban đêm liền ngủ ở mảnh đất hoang ngoài thành hoặc trong khu rừng nhỏ, mang theo bên mình một bình rượu nhạt, vài chiếc bánh mỳ, khi nào đói bụng thì ăn.
Bớt đi tiếng ồn ào của đám người võ lâm dốt nát, màng tai liền thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Chẳng bao lâu sau, đã đi tới chân núi của Thiếu Lâm tự.
Lên tới cửa chùa, từ xa đã nhìn thấy bóng người nhấp nhô, có rất nhiều người đang chen chúc bên ngoài Thiếu Lâm tự.
“Mẹ kiếp lũ ngu ngốc các ngươi, lão tử ngàn dặm xa xôi tới đây là để xuất một phần lực cho võ lâm, các ngươi lại đóng kín cửa không cho vào.” Sơn Đông đại hán vỗ mạnh lên thanh đại quan đao (1) đeo bên hông, trợn trừng mắt. “Ngươi khinh thường đại quan đao của Sơn Đông lão tử ta có phải không?”
Không ít người cũng giống như gã tới đây làm khách mà lại bị nhốt ở bên ngoài, sớm đã đầy một bụng nộ khí, đều nhao nhao làm ầm lên: “Phải đấy! Mau mở cửa ra, còn không mở là ông nội đá cửa vào đấy!”
Trong đám đông có một người phụ nhân thong dong nói: “Lưu đại ca có chuyện gì thì bình tĩnh nói, vị tiểu sư phụ này cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, hiện giờ võ lâm đồng đạo đều xuất lực để diệt trừ tà giáo, nếu chưa gì đã nổi lên đấu tranh nội bộ, vậy chẳng phải sẽ khiến Phong Long cười đến rớt răng sao?” Nàng mi thanh mục tú, cử chỉ dịu dàng, nếu không phải bên hông có quấn một cây roi mềm (2) ngũ sắc, quả thực không thể nhìn ra nàng là giang hồ nhân sĩ.
Lưu đại quan đao cao lớn thô kệch, lại sợ nhất là nữ nhân dịu dàng, bị nàng nói một câu như vậy, lập tức đỏ bừng cả mặt, hì hì cười nói: “Liễu muội nói rất phải, lão tử cũng không thể để con rùa Phong gia lẩn trốn trong chỗ tối được dịp chê cười. Này, tiểu ngốc lư (con lừa ngốc), ngươi nói một chút xem, tại sao lại không mở cửa cho bọn ta vào?”
Liễu Tích Nhược đi về phía trước, hành một cái lễ với Thiếu Lâm tăng lữ đang đứng canh gác ngoài cổng, điềm đạm hỏi: “Tiểu sư phụ, chúng ta đều là người nhận được tin tức, từ xa chạy tới đây. Chính Nghĩa giáo hoành hành bao năm, giang hồ vốn là một mái nhà chung, mỗi người đều có trách nhiệm trừ ác, phải không?”
Nàng nói năng hữu lễ, Thiếu Lâm tăng lữ kia chắp tay trước ngực đáp: “Liễu thí chủ nói rất phải, đối với các vị võ lâm chính nghĩa đường sá xa xôi tới đây, Thiếu Lâm đều vô cùng cảm kích. Nhưng trụ trì có lệnh, hiện tại bất kể là ai cũng không thể đặt chân vào Thiếu Lâm tự.”
Liễu Tích Nhược sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Chuyện này là vì sao?”
Tăng lữ kia rũ mắt xuống, “Trụ trì có lệnh, tiểu tăng không dám làm trái.”
Liễu Tích Nhược lại hỏi thêm mấy lần, Thiếu Lâm tăng nhân kia vẫn chỉ lắc đầu không đáp, mọi người lại bắt đầu âm thầm mất kiên nhẫn, làm ầm lên.
“Này, Liễu cô nương người ta đã nói chuyện hẳn hoi tử tế với ngươi, sao ngươi vẫn không chịu tiết lộ tin tức gì cả?”
“Ngươi đứng canh cửa thoải mái bao nhiêu, vất vả cho chúng ta đã già còn phải chạy tới.”
“Đồ Long tiểu tổ giỏi lắm đấy à? Chúng ta đi, ông nội cũng lập một cái hội Diệt Long.”
“Được lắm, còn chưa tìm ra Phong Long, thế mà bên này đã tự ghét bỏ người một nhà rồi. Cách đây vài hôm, mấy đại môn phái như Võ Đang Nga Mi tới, Thiếu Lâm tự còn phái người xuống núi đón cơ đấy!”
Đúng lúc đang ầm ĩ nhốn nháo, đại môn “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, một gương mặt uy nghiêm xuất hiện.
Thiên Cực chưởng môn Võ Đang dẫn theo một đám đệ tử đứng trước thềm, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh một vòng.
Liếc thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, tiếng chửi bới vốn đang sôi trào liền nhỏ dần đi.
Tăng nhân đứng canh cửa sớm đã phát cuống, thấy Thiên Cực ra mặt, liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lặng lẽ lùi về phía sau.
“Các vị võ lâm đồng đạo xin hãy yên lặng một chút, đừng nóng nảy.” Giọng của Thiên Cực trầm thấp, nói rất chậm, khiến mọi người nghe được rõ ràng từng lời hắn nói. “Thiếu Lâm tự là thắng địa Phật gia, không nên làm ồn. Duệ Trí đại sư đã dùng tâm thế bình đẳng để đối đãi, hiện tại không cho các vị tiến vào Thiếu Lâm tự, thực sự là có nguyên nhân của hắn. Xin các vị cứ xuống núi trước, hoặc ngụ tạm trong khách điếm, hoặc quay về nhà, chờ tới khi thời cơ chín muồi, sẽ lại mời mọi người cùng tham gia đại sự.”
Thiên Cực là một nhân vật sáng giá trong võ lâm, trọng lượng lời nói hiển nhiên cũng khác biệt.
Mọi người đều ngây ngẩy, đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: lẽ nào trong Thiếu Lâm tự đã xảy ra đại sự gì? Hỏa khí cũng bởi vậy mà tiêu tán đi bảy tám phần.
Lưu đại quan đao bụng dạ ngay thẳng, lớn tiếng nói: “Thiên Cực chưởng môn đã đích thân ra giải thích, chính là tôn trọng Sơn Đông đại quan đao ta. Không thể tiến vào Thiếu Lâm tự, vậy thì không vào nữa thôi! Nhưng đại lão ta đường sá xa xôi đến đây một chuyến, nói thế nào cũng muốn được xuất chút lực. Có gì cần dùng đến ta, xin đạo trưởng cứ việc phân phó.”
Thiên Cực đang định lắc đầu, lông mày chợt nhướng lên, dường như nhớ tới điều gì, liền nói với Lưu đại quan đao: “Xin chờ một chút.”
Hắn xoay người đi vào bên trong đại môn, tựa hồ là tìm ai đó để thương lượng, chỉ chốc lát sau đã lại xuất hiện trước cửa, nói: “Có một việc, không biết các vị bằng hữu có đồng ý giúp đỡ?”
“Có gì mà đồng ý hay không? Đạo trưởng cứ nói thẳng đi.”
Thiên Cực nói: “Lão đạo muốn thỉnh các vị bằng hữu trợ giúp, tìm kiếm một người.”
“Ai?”
“Người trong bức họa này.” Thiên Cực bật một ngón tay về phía sau, hai người đệ tử liền tiến lên phía trước, mở họa quyển trong tay ra.
Người trong tranh mặc bạch sam, tuấn mỹ tiêu sái, bên môi mang theo một nụ cười mỉm nhàn nhạt. Người họa tranh cực giỏi, trông bức tranh sống động như thật, ánh mắt của mọi người vừa chạm tới bức họa kia, đều không khỏi kinh thán.
Thiên Cực nói: “Đây là Bạch gia tam công tử.”
Lưu đại quan đao hít vào một hơi, lầm bầm nói: “Xem ra tên Hà lão đại kia nói rất đúng, quả nhiên đẹp vô cùng.”
Liễu Tích Nhược hỏi: “Không phải nghe nói Bạch tam công tử ở trong Thiếu Lâm tự sao? Thế nào lại phải đi tìm hắn? Chẳng lẽ hắn mất tích rồi?”
Thiên Cực không chút giấu giếm, gật đầu nói: “Không sai, hắn đã mất tích.”
Mọi người ngạc nhiên.
Lưu đại quan đao thô lỗ mà cũng có lúc tinh tế, gã chăm chú nhìn bức họa một hồi lâu, cất lời hỏi Thiên Cực: “Có một chuyện ta muốn hỏi trước cho rõ ràng, đạo trưởng là muốn bọn ta tìm người? Hay muốn bọn ta bắt người? Chẳng lẽ hắn đã gây ra chuyện ác gì trong Thiếu Lâm tự?”
Thiên Cực lộ ra thần sắc phân vân, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Không biết.”
“Không biết? Là có ý gì?”
Thiên Cực cười khổ: “Ý của không biết, chính là ý trên mặt chữ.”
Lưu đại quan đao còn định hỏi thêm, Liễu Tích Nhược đã ngắt lời gã: “Nếu đạo trưởng đã không tiện nói, vậy chúng ta cũng không hỏi nữa, chuyện tìm người, ta cũng có một vài biện pháp ở vùng Chiết Đông, bây giờ sẽ lập tức xuống núi thông báo việc này cho tỷ tỷ của ta, Nếu Bạch tam công tử xuất hiện ở Chiết Đông, ít hôm nữa sẽ có ngay tin tức.”
“Ta chính là người cầm đầu Sơn Đông Sơn Tây đây, bên ta cũng sẽ phát tin tức đi tìm.”
“Tại hạ ở Hồ Nam, cũng có mấy người bằng hữu…”
Trong lúc còn đang tranh nhau nói, chợt có một người chen ra từ giữa đám đông, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi muốn tìm Bạch Thiếu Tình?”
Thiên Cực thấy câu hỏi của hắn kỳ lạ, liếc mắt đánh giá một chút, gật đầu nói: “Không sai.”
“Tìm rất gấp?”
“Ngươi biết hắn ở đâu?”
“Đương nhiên biết.”
Sắc mặt Thiên Cực chợt biến, thân hình khẽ động, vụt tới trước mặt người nọ, “Mau nói, hắn ở đâu?” Tay hướng về phía bả vai người nọ.
Đây vốn chỉ là động tác bản năng dưới tình thế cấp bách của hắn, hoàn toàn không có ác ý, bàn tay vừa đặt lên đầu vai người nọ, người nọ liền khẽ nghiêng mình tránh đi. Thiên Cực ngạc nhiên, lập tức nghĩ rằng có thể người này không muốn quá thân cận với người khác, cũng không để ý, lập tức rút tay về. Cứ như vậy, thân hình chịu trở ngại, động tác thoáng đình trệ.
Người kia nghiêng mình né đi, bả vai khẽ nhún, không biết bàn tay lật lại thế nào, hai ngón tay đã đặt trên mạch môn ở cổ tay phải của Thiên Cực. Một chuỗi động tác này dường như đã luyện tập cả trăm nghìn lần, lưu loát liền mạch, không hề tạm ngừng, ngay cả Thiên Cực cũng không tránh kịp.
Người trong võ lâm kiêng kị nhất chính là bị nắm giữ mạch môn, Thiên Cực cả kinh, đề khí lùi về phía sau, một luồng đau đớn bất chợt ập tới từ cổ tay. Nháy mắt ngẩng đầu lên, đã thấy bóng đen của năm ngón tay nặng nề chụp về phía đỉnh đầu. Sự tình phát sinh chỉ trong khoảnh khắc, môn nhân đệ tử cùng giang hồ đồng đạo xung quanh mặc dù rất nhiều, nhưng đều bị tràng diện không thể tưởng tượng này làm chấn nhiếp kinh hãi, không ai kịp phản ứng.
Mạch môn của Thiên Cực bị nắm giữ, sao có thể tự bảo vệ mình? Mắt thấy chưởng phong sắp chạm tới mặt, thầm kêu một tiếng đầy thống hận: tà giáo cư nhiên càn rỡ như thế! Hắn nhắm chặt mắt lại.
Nhưng đúng vào lúc này, bên tai chợt truyền đến một tiếng quát khẽ dễ nghe: “Đê tiện.”
Một chưởng phong khác ập đến, người tới hẳn là đã nói trước khi phát chưởng, thế nhưng chưởng phong lại tới nhanh hơn cả âm thanh. Chưởng của hai người đập vào nhau, một tiếng rên thanh thúy vang lên, thân thể Thiên Cực nhẹ hẫng, bị người kéo quay nửa vòng, lúc mở trừng mắt ra, mạch môn đã rơi vào tay một người khác. Cách đó không xa truyền đến mấy tiếng quyền cước tương kích, Thiên Cực ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của kẻ đánh lén kia biến mất vào rừng rậm. Mấy vị võ lâm đại hán ngã ngổn ngang trên mặt đất, hiển nhiên là không ngăn được người kia, trái lại còn bị thương.
“Chưởng môn!”
“Chưởng môn sư phụ!”
Chấn động qua đi, đám đệ tử bên cạnh cuối cùng cũng điều khiển được tay chân của mình, vội vàng nhào lên hộ vệ bên người Thiên Cực.
Bạch Thiếu Tình thả mạch môn của Thiên Cực ra, lùi lại một bước.
“Bạch tam công tử?” Thiên Cực trợn trừng nhìn Bạch Thiếu Tình, tựa như gặp quỷ.
Mọi người xung quanh cũng đã kịp phản ứng, thấy sự tình phát triển ngoài dự liệu, cảm thấy hứng thú, đều vây đến xung quanh.
“Ha, đây là Bạch tam công tử.”
“Mẹ kiếp, tiểu tử kia biết dùng độc.”
“Mới nãy là kẻ nào vậy? Thật lợi hại.”
Bạch Thiếu Tình đang cùng Thiên Cực nói chuyện, mọi người làm ầm ĩ xung quanh cũng không buồn bận tâm, bỗng nhiên lại quay đầu sang, mỉm cười nói với Liễu Tích Nhược: “Đó là Thủy Vân Nhi, một trong lưỡng đại hộ pháp bên người Phong Long. Nàng ta rất giỏi về đánh lén, không biết còn học trộm được ở đâu tuyệt kỹ Mạch Nhiên Hồi Thủ của Từ gia, đừng nói đạo trưởng, cho dù có là Phong Long, chỉ e cũng không tránh được một chiêu ban nãy của nàng ta.”
Liễu Tích Nhược được hắn nhìn, vành tai nhất thời đỏ ửng lên, không dám mở miệng nói thêm gì nữa.
Lưu đại quan đao ngạc nhiên hỏi: “Cư nhiên là một nữ nhân?”
“Võ công thật cao cường.”
“Thuật dịch dung thật lợi hại.”
“Cổ tay vừa lật một phát, cư nhiên đã chế trụ được…” Những người mở miệng nói đều bị đám đệ tử Võ Đang hung hăng trừng mắt, ha ha cười bồi, đem mấy chữ “mạch môn của Thiên Cực đạo trưởng” nuốt trở về.
Bạch Thiếu Tình chuyển dời ánh mắt về phía Thiên Cực, nét mặt trở nên nghiêm túc, “Thiếu Lâm tự đã xảy ra chuyện gì?”
Thiên Cực ngạc nhiên: “Ngươi không biết?”
Bạch Thiếu Tình hỏi: “Làm sao ta biết?”
“Vào trong rồi nói.” Hiển nhiên là Thiên Cực có chuyện không muốn để mọi người cùng biết, liền dẫn đầu đi vào bên trong.
Bạch Thiếu Tình nhíu mày, cũng theo vào.
Đại môn nặng nề mở ra một khe, lập tức lại khép chặt, vô số người đứng chờ, bị khước từ ở lại bên ngoài.
Bạch Thiếu Tình theo Thiên Cực đi vào Thiếu Lâm tự, thẳng về hướng đại điện trung tâm.
Võ lâm nhân sĩ vốn ở các phòng lớn nhỏ dường như đều tập hợp cả ở trong này, nhìn thấy Bạch Thiếu Tình theo sau Thiên Cực tiến vào, không ít người bất chợt nhảy dựng lên từ trên ghế, như nhìn thấy quỷ.
Thiên Cực đi rất gấp gáp, chân gần như không chạm đất. Bạch Thiếu Tình theo sau hắn, như hai cái bóng biết chuyển động cùng lướt xuyên qua đại điện, tiến vào một hành lang có tăng lữ canh gác, rẽ trái quẹo phải một hồi, dừng lại trước cửa một sương phòng.
Thiên Cực dừng lại trước cửa, trên mặt lộ ra biểu tình cực kỳ phức tạp.
Bạch Thiếu Tình hỏi: “Ngươi không định đi vào?”
Thiên Cực thở dài, “Ta thật không biết có nên để ngươi đi vào hay không.”
Mặc dù nét mặt hắn do dự, nhưng dưới chân lại không chút do dự mà xoải bước tiến vào.
Hắn đã vào như thế, Bạch Thiếu Tình liền không thể không vào.
Vừa bước vào phòng, liền ngửi thấy mùi huyết tinh nhàn nhạt xen lẫn trong bầu không khí.
Bạch Thiếu Tình cũng học theo Thiên Cực, thở dài, “Quả nhiên là không nên tiến vào.”
Vừa nói vừa chầm chậm cất bước, đi tới phía trước một chiếc bàn dài còn đang tản ra mùi hương đặc biệt của tàn hương, có lẽ cách đây không lâu, bên trên còn đặt tượng Phật cùng lư hương để thờ phụng, thậm chí còn cả hoa quả tươi ngon dâng cúng Phật.
Nhưng hiện tại, bên trên chỉ đặt một thứ gì đó.
Dài dài, cứng đờ, được một tấm vải trắng phủ lên toàn bộ.
Cho dù là người chưa từng lăn lộn trong giang hồ, cũng có thể liếc nhìn liền đoán ra đây chính là một cỗ thi thể.
Mùi huyết tinh rất nhạt, dường như đã tản ra hết từ thi thể, chỉ còn thoang thoảng trong bầu không trung.
Thiên Cực hỏi: “Ngươi không mở ra nhìn thử?”
Bạch Thiếu Tình đứng trước cỗ thi thể kia, chắp tay trước ngực thi lễ, trầm giọng đáp: “Trong võ lâm, những người được ta kính trọng không nhiều, một trong số đó, chính là Duệ Trí đại sư.”
Thiên Cực gật đầu, “Phải, hắn thực sự là một người không có tư tâm. Trong võ lâm, người không có tư tâm thực sự quá ít.” Thiên Cực nhìn thi thể được phủ bên dưới lớp vải trắng, lại hỏi câu kia, “Ngươi không mở ra nhìn thử?”
Trên mặt Bạch Thiếu Tình bỗng hiện một nụ cười chua xót. “Không cần nhìn nữa.”
Hắn quay đầu lại, liếc nhìn xuống chân, thấy Thiên Cực đang âm thầm ngưng khí vận kình trong tay, hắn lại xoay người sang hướng khác, tựa hồ chẳng hề đặt sự uy hiếp của Thiên Cực vào trong mắt, hỏi: “Có phải ngươi đang muốn hỏi ta, kiếm của ta ở đâu?”
“Đúng.” Thiên Cực hỏi, “Kiếm của ngươi ở đâu?”
Bạch Thiếu Tình đáp: “Rơi rồi.”
“Rơi rồi?” Thiên Cực lạnh lùng nói: “Vậy thật khéo, bần đạo có tình cờ nhặt được. Kiếm của Bạch tam công tử, vừa hay rơi trên ngực Duệ Trí đại sư.”
Bạch Thiếu Tình rung rung bả vai, bỗng nhiên bật cười ha hả.
Thiên Cực ngạc nhiên, cả giận nói: “Ngươi cười cái gì?”
Bạch Thiếu Tình đành phải cười khổ, xoay người lại, “Gặp phải sự vu oan ấu trĩ như vậy, ngoài cười khổ ra, ta còn có thể thế nào đây?”
Ánh mắt của Thiên Cực đạo trưởng vẫn sắc bén, “Ngươi nói kiếm của ngươi đã bị rơi mất?”
“Đương nhiên.”
“Ngươi nói ngươi không giết Duệ Trí đại sư?”
“Đương nhiên.”
Thiên Cực nhìn hắn chằm chằm, “Vậy tại sao vào thời điểm khiến người ta nghi ngờ nhất, ngươi lại không từ mà biệt?”
Bạch Thiếu Tình ung dung đáp, “Bởi vì ta thấy một người có bộ dáng khả nghi, ta nghi ngờ đó chính là Phong Long, thế nên liền đuổi theo.”
“Vậy Phong Long đâu?”
“Mất dấu rồi.”
Thiên Cực hừ lạnh một tiếng, “Duệ Trí đại sư chết trong dược phòng ngao chế giải dược Lâm Li, trên ngực cắm thanh kiếm của ngươi, mà ngươi lại đúng vào thời điểm ấy phát hiện ra tung tích của Phong Long, đuổi theo xuống núi. Lời nói hoang đường như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”
Bạch Thiếu Tình hỏi: “Ngươi không tin?”
Thiên Cực trừng trừng nhìn hắn, dường như muốn lôi cả hồn phách của Bạch Thiếu Tình ra, khảo vấn kỹ lưỡng một phen. Nhưng từ miệng hắn cư nhiên lại gằn ra hai chữ: “Ta tin.”
“Ngươi tin?” Bạch Thiếu Tình kinh ngạc hỏi.
Thiên Cực lạnh nhạt đáp: “Ta đương nhiên tin.”
Bạch Thiếu Tình hỏi: “Vì sao ngươi lại tin ta? Bởi vì ta vừa cứu ngươi một mạng trước cửa?”
“Không phải.”
“Bởi vì ngươi vừa âm thầm vận khí, nhưng ta chẳng hề đề phòng?”
“Không phải.”
Bạch Thiếu Tình cuối cùng cũng nhịn không được mà nhíu mày, “Thế rốt cuộc là vì sao?”
“Bởi vì Duệ Trí đại sư trước lúc chết đã từng nói chuyện với bần đạo một lần, hắn nói…” Thiên Cực nhìn thi thể cứng đờ trên bàn, chầm chậm nói rõ từng chữ: “Nếu như Đồ Long tiểu tổ bị chia rẽ từ trong nội bộ, vậy việc tiêu diệt Chính Nghĩa giáo, vĩnh viễn không thể thành công.”
Bạch Thiếu Tình gật đầu, “Chia rẽ nội bộ, vốn chính là quỷ kế sở trường nhất của Chính Nghĩa giáo.
“Bởi vậy, cho dù phát sinh chuyện gì, người trong Đồ Long tiểu tổ cũng không thể hoài nghi lẫn nhau.” Thiên Cực chính khí lẫm liệt.
Bạch Thiếu Tình nói: “Lời đồn lan nhanh như gió, cho dù ngươi tin tưởng ta, vậy cũng có ích lợi gì đâu?”
“Phi thường có ích.” Thiên Cực nói: “Thi thể của Duệ Trí đại sư là do ta phát hiện ra đầu tiên.”
Bạch Thiếu Tình thong thả nói: “Vậy kiếm của ta cũng là do ngươi phát hiện ra đầu tiên?”
“Không sai.”
Bạch Thiếu Tình mặc dù đã đoán được, nhưng vẫn muốn hỏi một câu cho rõ ràng, “Ngươi rút kiếm của ta xuống?”
Thiên Cực trầm mặc một hồi, gật đầu nói: “Không sai.” Hắn trầm giọng: “Hi vọng bần đạo không làm sai.”
Bạch Thiếu Tình lại lắc đầu, “Không đúng.”
“Không đúng?” Đôi mắt sáng ngời hữu thần của Thiên Cực chợt trừng lớn. “Không đúng chỗ nào?”
Bạch Thiếu Tình nói: “Ngươi giấu hung khí như vậy, lẽ nào không ai phát hiện ra? Cho dù võ lâm đồng đạo bên ngoài bị ngươi lừa giấu, nhưng còn Phương Mục Sinh và Tư Mã Phồn, chẳng lẽ cũng bị ngươi lừa? Hay là bọn họ cũng tán đồng với quan điểm của ngươi?”
Hắn vừa hỏi câu này, Thiên Cực lập tức mím chặt môi.
Lần này, tới lượt Bạch Thiếu Tình âm thầm tích khí, hắn nhìn Thiên Cực chằm chằm, ánh mắt đốc định, dường như cũng muốn bức hồn phách của Thiên Cực ra, khảo vấn kỹ lưỡng một phen.
Thiên Cực ngậm miệng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lại thở dài một tiếng, “Ta vẫn nên nói cho ngươi biết thì hơn!”
“Nói cho ta biết cái gì?”
“Lúc ngươi mất tích, Phương chưởng môn và Tư Mã công tử cũng không thấy đâu nữa.”
“Đều biến mất?” Mắt của Bạch Thiếu Tình hơi trợn lên.
“Đồ Long tiểu tổ năm người, một người chết, ba người mất tích.” Trên gương mặt gầy dài của Thiên Cực hiện lên một nụ cười khổ, “Bây giờ ngươi đã hiểu lý do vì sao bần đạo phải đóng cửa Thiếu Lâm tự chưa?”
Vào thời điểm mấu chốt tiêu diệt Chính Nghĩa giáo, tin tức giật gân như vậy mà truyền ra ngoài, tuyệt đối không phải chuyện đùa.
“Bây giờ ta đã hiểu,” Bạch Thiếu Tình lầm bầm nói, “Cái gì gọi là giang hồ.”
Thiên Cực hỏi: “Bây giờ ngươi đã biết cả rồi, dự định làm thế nào?”
“Ngủ một giấc trước đã.”
“Ngủ?”
Bạch Thiếu Tình hít vào một hơi thật sâu, “Ta mệt rồi.”
Thiên Cực còn muốn nói gì đó, nhưng hắn lại nhịn xuống, chỉ chầm chậm gật đầu, “Sương phòng của ngươi vẫn ở đó.”
Hắn xoay người, dẫn đường đi ra.
Bước ra khỏi sương phòng, lại không đi về theo hướng cũ, mà vòng ra phía sau một con hẻm nhỏ vắng vẻ. Bạch Thiếu Tình đi theo sau hắn, âm thầm suy xét.
Chẳng lẽ là Phong Long hạ thủ? Nhưng lúc ấy hắn đang ở cùng một chỗ với ta, làm gì có thời gian?
Còn Phương Mục Sinh và Tư Mã Phồn thì đi đằng nào?
Duệ Trí chết trong dược phòng ngao chế giải dược, lẽ nào có ai dự tính động tay động chân với giải dược, bị Duệ Trí phát hiện ra?
Thiếu Lâm tự rất nhiều cao thủ, chỉ cần có một chút giao chiến, lập tức sẽ dẫn dụ những người bên ngoài tới, kẻ ám sát này có thể khiến Duệ Trí đi gặp Như Lai Phật Tổ mà không phát ra chút thanh âm nào, chẳng những phải có võ nghệ cao cường, hơn nữa nhất định còn phải khiến cho Duệ Trí không chút phòng bị.
Còn chưa tới sương phòng của Bạch Thiếu Tình, Thiên Cực đi đằng trước đã bất chợt dừng lại.
Chẳng những dừng lại, mà hắn còn chầm chậm xoay người về, nhìn Bạch Thiếu Tình.
Đôi mắt lấp lánh của Bạch Thiếu Tình, chăm chú nhìn Thiên Cực.
Thiên Cực nói: “Ta rất vui.”
“Vui cái gì?”
Thiên Cực đáp: “Ngươi không động thủ.” Hắn bỗng nhiên cười rộ lên, trong ánh mắt lãnh liệt chợt thêm một mạt thần thái ấm áp.
Bạch y của Bạch Thiếu Tình bị gió thổi phất phơ một góc, “Vì sao ta phải động thủ?”
“Nếu ngươi là người sát hại Duệ Trí đại sư, vậy nhất định sẽ lợi dụng cơ hội tuyệt vời này để động thủ. Đồ Long tiểu tổ hiện giờ chỉ còn lại ta và ngươi, mà chỉ có ta mới biết kiếm của ngươi cắm trên người đại sư.” Thiên Cực nói: “Hơn nữa, ban nãy ngươi vừa cứu ta trước mặt rất nhiều người, ai cũng sẽ không hoài nghi ngươi.”
Bạch Thiếu Tình nói: “Ngươi cố ý đi đằng trước ta, chính là để thử ta? Nếu ta động thủ, chẳng phải ngươi chết chắc sao?”
“Sao có thể?” Thiên Cực vui sướng cười rộ lên, gọi lớn: “Sư đệ!”
Sau lưng Bạch Thiếu Tình xẹt qua một trận gió, Địa Cực đã lướt qua bên người Bạch Thiếu Tình, xoay tròn một vòng trên mặt đất, dừng lại đứng sóng vai với Thiên Cực.
Bạch Thiếu Tình chắp tay nói: “Địa Cực trưởng lão đã tỉnh rồi, đáng mừng đáng mừng.”
“Đa tạ giải dược của Bạch tam công tử.” Địa Cực ngượng ngùng chắp tay, “Xin Bạch tam công tử thứ lỗi, để chứng minh sự trong sạch của công tử, bần đạo vẫn luôn âm thầm đi theo phía sau công tử và sư huynh.”
Âm thầm đi theo sau, hiển nhiên là để chuẩn bị nếu Bạch Thiếu Tình động thủ thì sẽ tập kích.
Địa Cực tuổi tác đã sắp bốn mươi, thẳng thắn bộc trực mà xấu hổ như vậy, lại để lộ ra dáng vẻ đáng yêu không đồng nhất với lứa tuổi.
“Hai vị đạo trưởng thực sự tin tưởng Thiếu Tình trong sạch?”
“Đương nhiên.”
Bạch Thiếu Tình thở dài một tiếng nặng nề, tựa như đã hạ xuống quyết định, “Hai vị đạo trưởng đối với Thiếu Tình một lòng ngay thẳng, vậy Thiếu Tình cũng không thể không nói ra tất cả những điều mà mình biết.”
Thiên Cực và Địa Cực ngạc nhiên, hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Ngươi biết điều gì?”
Bạch Thiếu Tình cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, vừa cất bước đi về phía trước vừa hạ thấp giọng nói: “Kỳ thực Phương Mục Sinh chưởng môn và Tư Mã Phồn công tử, bọn họ đều…”
Khuỷu tay nhẹ nhàng hất lên, đập vào đại huyệt trước ngực Địa Cực, một cỗ ám kình bất chợt tuôn ra mạnh mẽ.
Địa Cực kêu lên một tiếng đau đớn, mềm nhũn ngã xuống.
Thiên Cực đột nhiên thấy biến cố phát sinh, điên cuồng rống giận: “Sư…” Yết hầu mới phát ra được một điểm khí âm, nội lực hùng hậu đã ập tới, bức hắn phải nuốt mạnh lời định nói trở về, lùi liên tiếp về phía sau, không kịp rút kiếm, song chưởng phóng ra, bất ngờ chính là một chiêu có uy lực nhất trong Võ Đang chưởng pháp – Thanh Tùng Nhiễu Nhật.
Mắt thấy một chưởng đã ấn lên ngực Bạch Thiếu Tình, thế nhưng chưởng kình lại như thanh kiếm xuyên mạnh vào nhúm bông, bất tri bất giác bị tháo trừ lực đạo.
Thiên Cực kinh hãi, thầm nghĩ cứu sư đệ là việc quan trọng trước nhất, chân trái liền duỗi ra, thế nhưng lối đi lại bị ngăn trở, ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Thiếu Tình ở ngay bên cạnh. Cổ tay căng chặt, mạch môn đã rơi vào tay Bạch Thiếu Tình, ám kình đánh úp tới, cư nhiên ngay cả kêu cũng không kêu lên được.
Mấy lần giao thủ này nhanh như thiểm điện, Thiên Cực bị nắm giữ mạch môn, Địa Cực trúng một kích ngầm đã toàn thân vô lực mà ngã ầm xuống đất.
Một gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười uyển chuyển, xuất hiện trước mắt Thiên Cực.
“Đạo trưởng không cần tức giận, chiêu Hoàng Hoàng Chung Nhật này, mặc dù không nổi tiếng bằng Mạch Nhiên Hồi Thủ của Từ gia, nhưng trong thiên hạ có thể né được cũng không có bao nhiêu người, vả lại Thiếu Tình còn đánh lén nữa.”
Nếu ánh mắt của Thiên Cực là một thanh kiếm, vậy sớm đã đâm ra mười tám cái lỗ sâu hoắm trên người Bạch Thiếu Tình.
“Thiếu Tình là một người chẳng những ác độc, hành sự còn vô cùng chu toàn, không dụ quân cờ do đạo trưởng an bài ra, sao có thể mạo hiểm hạ thủ?” Bạch Thiếu Tình cười rạng rỡ như xuân phong tháng ba, điềm đạm khiến người ta yêu thích. “Xin hỏi đạo trưởng, kiếm của ta, ngươi giấu ở đâu?”
Mặt của Thiên Cực đã bị căng đến đỏ tía tai, hung dữ trừng nhìn Bạch Thiếu Tình.
Bạch Thiếu Tình kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, rồi lại bật cười. “À, thật xin lỗi, quên mất đạo trưởng đang không nói được.” Kình lực trong tay buông lỏng ra một chút.
Mạch môn của Thiên Cực được thả lỏng, cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện, nghiến răng gằn: “Ngươi… ngươi…” Cả đời hắn tuân thủ thanh quy, sư phụ ngợi khen hắn nhất, môn hạ sư đệ ai ai cũng kính trọng hắn, đặc biệt là hắn một lòng luyện võ tu thân, chưa từng lây nhiễm nửa điểm ô ngôn uế ngữ trong võ lâm. Lúc này khí cực công tâm, ngập đầy phẫn hận, lại không chửi ra được một câu nào. Nhưng hận ý trong ánh mắt đã đủ để nói lên tất cả.
“Kiếm ở đâu?” Bạch Thiếu Tình nhẹ nhàng hỏi.
“Ngươi đừng hòng tìm được.” Thiên Cực gắng hết sức gào thét, chỉ mong có người nghe thấy. Tiếc rằng chính hắn đã chọn con hẻm nhỏ u tĩnh này để đi, mạch môn bị Bạch Thiếu Tình nắm giữ, cho dù dùng hết toàn lực, cũng chỉ có thể từ trong yết hầu nặn ra được một chút thanh âm trầm khàn. “Ta đã viết thư đặt cạnh kiếm, nếu ta gặp bất trắc, võ lâm đồng đạo nhất định sẽ phát hiện tội ác của ngươi.”
Bạch Thiếu Tình bật cười ha hả.
Hắn vốn là một mỹ nhân, tiếng cười lại êm tai, nếu đổi lại là người khác, có thế nào cũng sẽ cảm thấy vui tai vui mắt.
“Nếu đạo trưởng không nói, Thiếu Tình chỉ có thể động thủ.” Hắn bất đắc dĩ chậc chậc hai tiếng, nhưng không đối phó với Thiên Cực, mà nhẹ nhàng nhấc chân, nhắm ngay huyệt thái dương của Địa Cực đang nằm trên mặt đất.
“Ngươi… ngươi…” Thiên Cực giận dữ trợn trừng mắt, trên đầu toát đầy mồ hôi lạnh.
“Chỉ cần một chút kình lực, xương sọ của Địa Cực đạo trưởng sẽ bị chấn vỡ. Hắn sẽ chết rất chậm rất chậm, rất đau rất đau.” Bạch Thiếu Tình hài lòng đánh giá xung quanh, “Nơi này thật thanh tĩnh, nhất định là ngay cả tăng nhân của Thiếu Lâm tự cũng rất ít khi đi qua.”
Bạch Thiếu Tình bái Phong Long làm sư phụ, đương nhiên cũng học được không ít bàng môn tả đạo. Một chiêu ban nãy hắn dùng để đánh lén Địa Cực, đã khiến đại huyệt trước ngực Địa Cực phải chịu kình lực, trong nháy mắt lủi ra khắp toàn thân, không thể động đậy, ngay cả á huyệt cũng bị phong bế.
Địa Cực thấy Bạch Thiếu Tình lợi dụng mình để uy hiếp chưởng môn sư huynh, mặc dù không thể nói, nhưng vẫn ác độc trừng nhìn Bạch Thiếu Tình, hận không thể hóa ánh mắt thành ngàn vạn lợi kiếm, đem nam nhân đang cười đến xán lạn trước mặt này bầm thây vạn đoạn.
“Kiếm ở đâu?” Bạch Thiếu Tình kiên nhẫn hỏi, mũi chân chầm chậm duỗi về phía huyệt thái dương của Địa Cực.
Sắc mặt Thiên Cực đã từ xanh tím chuyển sang trắng bệch.
Đôi môi không có huyết sắc mấp máy, khó khăn lắm mới ép ra được mấy chữ: “Sư đệ, ta và ngươi cùng đi, đừng bôi nhọ thanh danh của Võ Đang.” Giọng nói đã hoàn toàn khản đi, khó mà nghe ra hắn đang nói những gì.
Bạch Thiếu Tình hừ lạnh một tiếng, nhấc chân liền đá.
Thiên Cực nhắm chặt hai mắt, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Lúc này hắn mới biết, thế gian còn có loại cảm giác khiến người ta phải sống không bằng chết như vậy, chỉ âm thầm cảm thấy may mắn vì mình cũng khó lòng thoát khỏi cái chết, có sống cũng không thể chịu nổi nỗi đau như dùi tâm này.
Đang nhắm mắt tìm chết, cổ tay bỗng nhiên được buông lỏng, không còn bị kiềm chế, khí lực toàn thân cũng quay trở về. Thiên Cực vô cùng kinh ngạc, theo bản năng đề khí lùi nhanh về phía sau hai bước, mở mắt ra, vừa đúng lúc nhìn thấy mũi chân của Bạch Thiếu Tình chạm đến huyệt thái dương của sư đệ, trái tim cơ hồ bị xé thành mấy mảnh, liều mạng bổ nhào tới.
Thiên Cực còn chưa nhào tới nơi, Địa Cực đã nhảy dựng lên từ trên mặt đất, tốc độ so với lúc ngã xuống còn nhanh hơn. Hắn tung người dậy, thấy Thiên Cực đã nhào tới trước mặt mình, vội vàng duỗi tay ngăn Thiên Cực lại, reo ầm lên: “Sư huynh, ta không sao!”
Hai người đứng sóng vai, cùng trợn trừng nhìn Bạch Thiếu Tình đã nhẹ nhàng lướt tới một bên, nét mặt vừa kinh ngạc lại vừa cổ quái.
“Chỉ vào thời khắc sống chết mới có thể tin tưởng một người.” Khóe môi Bạch Thiếu Tình vẫn hàm cười, hiển nhiên, tâm tình của hắn cũng không tồi. “Biểu hiện mới rồi của hai vị đạo trưởng, đã khiến Thiếu Tình thật sự tin tưởng, các ngươi không phải là người của Chính Nghĩa giáo.”
Vành mắt Địa Cực như muốn nứt ra. “Ban nãy chỉ là ngươi diễn kịch?”
“Đương nhiên.”
“Ngươi làm như vậy, chỉ là để thăm dò xem chúng ta có phải người của Chính Nghĩa giáo hay không?”
Bạch Thiếu Tình buồn cười hỏi ngược lại: “Lẽ nào còn có thể vì lý do gì khác?”
Hắn uể oải đánh một cái ngáp, tựa hồ ban nãy bất quá chỉ là một trò vui đùa nho nhỏ, “Thiếu Tình muốn về phòng nghỉ ngơi trước, thứ cho Thiếu Tình không thể phụng bồi. Trải qua một lần này, hẳn là hai vị đạo trưởng đã hoàn toàn tin tưởng Thiếu Tình không có tâm tư giết người diệt khẩu rồi chứ?” Hắn chắp tay cúi chào, thong thả rời đi.
__Hết chương 5 – Quyển hạ__
(1) đại quan đao: vũ khí mà Quan Vũ (một danh tướng Tam Quốc thời kỳ Thục Hán) đã sử dụng, còn gọi là Thanh Long Yển Nguyệt đao. Trong sách miêu tả đao này nặng 49,2 kg. Quan Vũ đã dùng đao này chém không ít võ tướng, bởi vậy hậu thế cũng gọi Thanh Long Yển Nguyệt đao là quan đao. Sau khi Quan Vũ bị giết, Thanh Long Yển Nguyệt đao bị Đông Ngô tướng lĩnh Phan Chương cướp đi, về sau con trai của Quan Vũ là Quan Hưng giết Phan Chương báo thù cho cha, đoạt lại Thanh Long Yển Nguyệt đao. Vì vậy, Thanh Long Yển Nguyệt đao được xem là biểu tượng tượng trưng cho Quan Vũ và ngược lại.
(2) roi mềm: có thể dùng để đánh, để quất, để trói, để lủi lách. Người thiện dùng có thể sử dụng để đánh thắng cả đao kiếm.
Đăng bởi | Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 21 |