Tôn thượng vì ta khắc hoạ
Dù cho năm năm đã trôi qua, nhưng khi nhớ lại, hai người bọn họ vẫn thấy trận chiến năm đó rõ mồn một trước mắt.
Tựa như mới xảy ra ngày hôm qua.
Từng chi tiết nhỏ của trận chiến ấy vẫn còn hằn sâu trong ký ức.
Bởi lẽ, đó là trận chiến nguy hiểm nhất mà họ từng đối mặt kể từ khi trở thành dị nhân, nếu khi ấy không liên thủ cùng nhau, chỉ một người đơn độc xông pha, ắt hẳn đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng dù đã liên thủ, việc xử lý sự kiện quỷ dị ở chiến trường cổ đại cũng khiến cho mấy vị lão đạo trưởng phải bỏ mạng.
"Chẳng lẽ quỷ thần chiến trường khi ấy vẫn chưa bị tiêu diệt?"
Người đàn ông trung niên họ Trương liên tục phân tích những tấm ảnh, xác định thân ảnh to lớn cùng ngọn lửa tím quỷ dị trong ảnh chính là quỷ thần chiến trường.
Hắn quay sang nhìn lão giả tóc bạc, dò hỏi tình hình.
Mặc dù là người chịu trách nhiệm, nhưng thực lực của hắn vẫn kém xa những lão quái vật như lão giả tóc bạc, biết rằng bản thân không thể ứng phó với quỷ thần chiến trường, hắn đã dẫn đầu cùng một số dị nhân trẻ tuổi hơn rời đi.
Về diễn biến sau đó của sự kiện, hắn chỉ có thể thông qua việc hỏi thăm những người khác mới biết được.
"Ta cũng không rõ."
Lão giả tóc bạc lộ vẻ mặt có chút xấu hổ, ngập ngừng nói:
"Thật ra sau khi ngươi dẫn người rời khỏi, ta cùng Vương Trùng lão đạo trưởng của phái Mao Sơn và ba người nữa cũng rời đi, bởi vì chúng ta vốn định dẫn quỷ thần chiến trường ra khỏi chiến trường cổ đại."
Người đàn ông trung niên họ Trương nghe vậy liền hiểu ý của lão.
Chiến trường cổ đại chôn cất quá nhiều vong hồn tướng sĩ, trải qua năm tháng, oán khí tích tụ dưới lòng đất quá nhiều, sớm đã trở thành một vùng đất quỷ dị, đối với quỷ thần chiến trường mà nói, đây chính là một thứ bùa lợi.
Là quỷ thần chiến trường được sinh ra từ chiến trường cổ đại, nó sẽ có nguồn oán khí, quỷ khí bổ sung liên tục không ngừng tại nơi này.
Lão giả tóc bạc lúc này mới nói tiếp:
"Ta cùng Vương Trùng lão đạo trưởng, bọn họ đã tính sai, quá trình cụ thể không nói nữa, đại khái là không dụ dỗ thành công, ngược lại còn chọc cho quỷ thần chiến trường nổi cơn điên, chúng ta không ngăn được nó."
"Sau đó chúng ta dự định rút khỏi chiến trường cổ đại, đúng lúc đó cũng nhận được thông báo từ nha môn, bảo chúng ta không cần lo chuyện chiến trường nữa, nói là đã có cứu viện đến trấn áp quỷ thần chiến trường."
"Hửm? Có cứu viện? Ai vậy? Lão thiên sư của Long Hổ sơn đến rồi sao?" Người đàn ông trung niên họ Trương xen vào hỏi.
Lão giả tóc bạc lắc đầu: "Không biết có phải lão thiên sư hay không, bên phía nha môn không nói, chỉ nói là có người trợ giúp."
Theo dòng hồi ức về sự kiện quỷ dị ở di chỉ chiến trường cổ đại năm năm trước.
Lão giả tóc bạc tiếp tục nói:
"Bởi vì có cứu viện, chúng ta liền rút lui, không lâu sau đó liền nhận được thông báo, nói là đã giải quyết xong quỷ thần chiến trường."
"Ta cho rằng nó đã bị tiêu diệt... Dù sao quỷ thần đã mất lý trí, ngoại trừ tiêu diệt và phong ấn, ta không nghĩ ra biện pháp nào khác, mà phong ấn, so với tiêu diệt còn khó hơn."
"Sau đó ta có đi hỏi, ai đã xử lý quỷ thần chiến trường, nha môn chỉ ậm ừ cho qua chuyện, ta nghĩ có thể là vị cao nhân kia cũng bị thương nặng, không tiện lộ diện, tránh cho bị kẻ thù biết được."
Người đàn ông trung niên họ Trương gật đầu, làm dị nhân, ít nhiều gì cũng có kẻ thù.
Dị nhân càng mạnh, một khi bị phát hiện đang bị thương, không chỉ có kẻ thù tìm tới cửa, mà nếu bị quỷ quái tà ma khác biết được, cũng dễ dàng dẫn đến hậu họa.
Dị nhân mạnh mẽ, đối với quỷ quái mà nói là khắc tinh, nhưng nếu có thể g·iết c·hết rồi thôn phệ thì cũng là đại bổ.
"Hiện tại xem ra, quỷ thần chiến trường chưa bị tiêu diệt."
Lão giả tóc bạc nhìn về phía tấm ảnh, hai mắt nheo lại thành một đường chỉ:
"Không những không bị tiêu diệt, có khi còn bị biến thành tay sai, trách sao ta hỏi nha môn, bọn họ không chịu trả lời."
"Khương lão, ngài đã hỏi ai?" Người đàn ông trung niên họ Trương hiếu kỳ, nhịn không được dùng máy tính bảng đăng nhập vào hệ thống của nha môn, tra cứu hồ sơ sự kiện quỷ dị ở chiến trường cổ đại.
Kết quả tra một hồi.
【 Quyền hạn của ngài không đủ, không thể xem kỹ thông tin hồ sơ 】.
Nhìn thông báo đột nhiên hiện ra, người đàn ông trung niên họ Trương kinh ngạc.
"Ta không đủ quyền hạn?" Hắn kinh ngạc, làm một trong những người phụ trách của tổng bộ nha môn, lại có hồ sơ tư liệu mà hắn không tra cứu được.
Lão giả tóc bạc liếc mắt nhìn qua, nếp nhăn trên mặt đều tràn ngập vẻ kinh ngạc: "Ngươi thế mà không có quyền hạn?"
Vừa nói, hắn vừa trả lời câu hỏi của người đàn ông trung niên họ Trương: "Ta đã hỏi Tần tổng trưởng của các ngươi."
Người đàn ông trung niên họ Trương nhíu mày.
Tần tổng trưởng là ai hắn đương nhiên biết, người phụ trách tối cao của nha môn, cũng chỉ có hắn thiết lập quyền hạn, thì hắn mới không có quyền hạn xem xét.
"Chẳng lẽ người ra tay là mấy vị lão thái gia của năm nhà Tiên Đông Bắc?" Người đàn ông trung niên họ Trương vuốt chòm râu trên cằm.
Có thể khiến Tần tổng trưởng thận trọng đến mức chính hắn cũng không thể xem xét, nhân vật như vậy cơ hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mấy vị lão thái gia của năm nhà Tiên Đông Bắc chính là một trong số đó.
Chỉ là hình như cũng không đúng.
Bất luận là mấy vị lão thái gia của năm nhà Tiên Đông Bắc, hay là mấy vị khác, dường như đều không có nhiều liên hệ với pháp sư hàng đầu Thái Lan.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ.
Tích tích, tiếng chuông đồng hồ vang lên, đây là tiếng chuông tan làm mà người đàn ông trung niên họ Trương thiết lập.
"Đi tiếp tục chú ý Tụng Mạt Thiện, có tiến triển mới nhất lập tức báo cáo cho ta." Người đàn ông trung niên họ Trương nghĩ ngợi rồi phân phó.
"Rõ!" Nhân viên công tác gật đầu, nhận lấy máy tính bảng mà người đàn ông trung niên họ Trương đưa tới.
Sau đó, hắn cùng lão giả tóc bạc cùng nhau tan làm đi uống rượu.
Chỉ có điều mặc dù là tan làm đi uống rượu, nhưng hai người trên đường đi chưa hề ngừng trò chuyện về sự kiện quỷ dị ở di chỉ chiến trường cổ đại năm năm trước, phân tích xem ai là người ra tay thu phục quỷ thần chiến trường.
Bọn họ vì quỷ thần chiến trường A Cửu không ngừng trao đổi.
Mà trận chiến ở khu biệt thự cũng không hề dừng lại.
Lúc này.
Tụng Mạt Thiện dốc toàn lực ra tay, muốn ngăn cản Tà Thần Tháp Nhĩ Ba mất kiểm soát, nhưng còn chưa kịp ra tay...
"A Cửu đang đánh rất hăng, từ năm năm trước bắt đầu, nó đã rất lâu không được thoải mái như thế, lão già Thái Lan ngươi tránh sang một bên, đừng có nhúng tay vào."
Đột nhiên.
Trên vai hắn truyền đến một giọng nói non nớt.
Tụng Mạt Thiện vô thức quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, đôi mắt thâm quầng bỗng trợn to.
Cổ trùng chi vương chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên vai hắn, mấy cái xúc tu trong ngực đang ôm một đoạn xương, nháy nháy mắt gặm cắn.
Đây là pháp khí hộ thân của hắn, cho dù là Quỷ Vương cấp cao nhất cũng không thể dễ dàng áp sát, là pháp khí mà hắn đắc ý nhất cũng như hài lòng nhất.
Đây cũng là lý do vì sao hắn biết được sự tồn tại của cổ trùng chi vương, vẫn ngăn cản Tà Thần Tháp Nhĩ Ba, không sợ cổ trùng chi vương áp sát, bởi vì hắn từng quen biết với một cổ sư ở Miêu Cương.
Cũng bằng pháp khí này, ngăn cản được cổ trùng chi vương trong tay cổ sư kia áp sát.
Không ngờ pháp khí không những không bảo vệ được hắn khỏi cổ trùng chi vương trước mắt, còn bị gặm thủng một lỗ.
"Ngươi..."
Tụng Mạt Thiện kinh hãi đến mức dựng đứng cả lông tơ, giống như cô gái bị gián bay lên người, vội vàng đập con gián trên người, muốn đập nó xuống.
Tiểu Lục Tử nhẹ nhàng nhảy lên, ôm pháp khí của hắn đến trước pho tượng Tà Thần Tháp Nhĩ Ba.
"Có phải rất ngạc nhiên không, ta có thể không bị ảnh hưởng bởi pháp khí hộ thân của ngươi." Tiểu Lục Tử vừa gặm vừa nói bằng tiếng Thái.
Tụng Mạt Thiện sắc mặt âm trầm, nhưng lại không dám tùy tiện tới gần, dù cho phải trơ mắt nhìn pháp khí của mình bị gặm nhấm.
Không còn cách nào.
Mỗi một con cổ trùng chi vương đều là Độc Vương, nếu như bị áp sát, hắn rất có thể sẽ bị trúng độc mà c·hết, hắn không phải cổ sư, không có nhiều thủ đoạn giải độc như vậy.
Tiểu Lục Tử không để ý ánh mắt muốn g·iết người của Tụng Mạt Thiện, hai cái xúc tu bên hông vỗ vỗ vào những hoa văn mờ ảo trên người, sau đó chống nạnh đắc ý nói:
"Nhìn thấy những trận pháp này không, tôn thượng đã khắc cho ta, chính là chuyên môn để ta áp sát mấy lão quái vật các ngươi, dù sao nếu có thể cắn các ngươi một cái, các ngươi không c·hết thì cũng tàn phế."
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 54 |