Nghịch cảnh!
Quản Huyền mệt mỏi mở mắt ra, khung cảnh trước mặt gã giống như một thước phim fantasy trung cổ. Chỉ thấy vô số binh sĩ nhân loại mặc áo giáp gươm sắt đang chiến đấu với lũ Orc khổng lồ, cơ bắp thô kệch. Bọn chúng cằm chùy đá, một cái nện xuống đều mang đi một mạng người.
Bên phía nhân loại cũng có những chiến sĩ có thể cường hóa kỹ năng, họ bay lên vung kiếm lửa chém bay đầu con Orc trước mặt. Người chiến binh khác thì dặm chân xuống đất, làm nứt toác một khối đất lớn, nó bay quanh anh ta như một chiếc khiên. Tiếc rằng bên phía Orc áp đảo hơn, sức mạnh thể chất của bọn chúng quá vượt trội, chúng nhảy cao hơn trượng, tung cước có thể đá bay đá tảng.
Những chiến binh yếu đuối không có chức nghiệp và kỹ năng trong người trước mặt chúng giống như là kiến hôi, tùy ý chém giết. Bọn Orc này còn có kỹ năng cường hóa thể chất khi yếu, giúp tăng cường sức mạnh lên một tầm cao mới. Thế nên những chiến binh nhân loại trước mặt Quản Hùng không ngừng nằm xuống chết thảm.
Đây rõ ràng là một trận chiến áp đảo nghiêng về phía Orc.
Quản Hùng sau khi nhìn rõ tình hình, gã cố gắng kéo cơ thể mệt nhoài của mình đến một hóc đá để tránh hiểm. Lúc này trong đầu Quản Hùng mới kịp định thần lại.
Quản Hùng một khắc trước đã chết lúc chiến đấu với một tướng quỷ ở Địa Cầu. Gã chỉ nhớ mình đã cầu xin thần linh được trọng sinh lại để tiếp tục chiến đấu.
Kết quả mở mắt ra đã thấy cảnh này, đúng là trọng sinh, nhưng có vẻ là thế giới khác. Thế giới này xem ra không khá gì hơn Địa Cầu, khi mà nhân loại yếu đuối phải chiến đấu trước lũ sinh vật thần thoại Orc ghê tởm này.
Đột nhiên, trong đầu Quản Hùng đau điếng, tựa như búa bổ. Gã cắn răng giữ chặt đầu lại, bấy giờ có một đoạn kí ức lạ lẫm tuôn trào trong đầu Quản Hùng.
Hóa ra cái thân thể này cũng tên Quản Hùng, anh ta đến từ một vùng quê xa xôi ở biên thùy đế chế Norsengard. Vốn dĩ là một thiếu niên không có thức tỉnh chức nghiệp, gia cảnh cũng không mấy khá giả cho nên xin nhập ngũ, được điều động đến Mỏ Linh Thạch 58 của đế chế để khai thác Linh Năng. Trên đường đi đến đây gặp phải một nhánh quân của Orc tập kích, bỏ mình, cuối cùng được Quản Hùng xuyên không tới mượn xác.
Quản Hùng nôn ra một ngụm máu, giờ hắn mới nhận ra hai chân và cánh tay trái của mình đã dập nát, thế mà còn sống được cũng vãi lồng thật. Hắn ngước mặt nhìn xung quanh, phát hiện đoàn quân của mình bị tập kích ở một bìa rừng, cây ở đây khác ở Địa Cầu, nó cao hơn ba mươi thước, thân rộng bốn người ôm, lũ Orc từ trong rừng lao ra như vũ bão, thế không thể đỡ.
“Giả chết có được hay không? Không thể nào vừa xuyên qua đã chết tiếp được.” Quản Hùng cắn răng nhịn đau.
Cơn đau từ tay chân thật sự thấu tận trời xanh. Chẳng những vậy, cơn đau đầu vẫn không ngừng hành hạ Hùng, từng kí ức lùa về như cơn lũ. Thế giới này có tên là Vandoria, ở đây có rất nhiều chủng tộc sinh sống và đấu tranh nhau để tranh giành tài nguyên. Việc chết trên chiến trường trở thành điều hiển nhiên đối với những người không thức tỉnh được chức nghiệp.
Trước khi Quản Hùng tham gia quân ngũ thì ở nhà đã lập sẵn bia thờ. Quản Hùng là con dân của đế chế Norsengard, một trong mười đế quốc của nhân loại, đây cũng là đế chế hiếu chiến bậc nhất các đế quốc lân cận.
Đang lúc Quản Hùng tìm cách sống sót, trong đầu gã vang lên tiếng nói.
“Hệ Thống Max Cấp Kỹ Năng đã khóa chặt chủ nhân Quản Hùng, khen thưởng một tân thủ lễ bao, mời ngài mau mở.”
“Hệ thống?” Quản Hùng nhướng mày, anh vội phản hồi: “Ngươi có tác dụng gì hệ thống?”
“Hệ thống có thể tăng max cấp độ Kỹ Năng mà chủ nhân sử dụng, dù là kỹ năng cấp Mythic, cấp God đều có thể max!”
“Max kỹ năng?!” Quản Hùng giật mình.
Theo kỹ ức mà gã có được thì Hùng biết rằng kỹ năng của một chức ngiệp giả ở thế giới này khó thăng cấp thế nào. Ngoài trừ việc phải thực hiện đủ điểm kỹ năng còn phải cung cấp đủ lượng Linh Năng và tri thức để tiến hóa nó.
Vấn đề ở đây là Linh Năng và tri thức. Tri thức phải học năm dài tháng rộng, thiên tài học một ngày bằng người khác nghìn đêm. Còn Linh Năng phải thông qua Soul Stone hấp thu, để thăng cấp một kỹ năng cần số lượng Soul Stone khổng lồ. Soul Stone chính là loại đá quý được khai thác từ mỏ Linh Năng và tinh hạch của Hung Linh.
Một chức nghiệp giả bình thường có bảycấp độ kỹ năng khác nhau: I, S, SSR, Epic, Legend, Mythic, cao nhất là cấp God.
Kỹ năng cấp I có 10 cấp tối đa, S thì 20, SSR thì 30, cứ thế tăng lên. Tuy nhiên, cả một đời người chức nghiệp giả bình thường chưa chắc có thể nâng cấp kỹ năng bậc I lên cấp 5 huống chi cấp 10. Chỉ có con nhà quý tộc hoặc thiên tài tại các học viện chiến tranh, được đế chế bồi dưỡng may ra còn có thể.
Thật không người Quản Hùng lại kích hoạt được một hệ thống chó má như thế, trực tiếp max cấp kỹ năng, khác nào thần linh!
“Nhưng mà mình chẳng có kỹ năng nào!” Quản Hùng nghiến răng. Gã bất chợt nhớ tới tân thủ lễ bao, vội hô:
“Mở tân thủ lễ bao.”
“Keng. Tân thủ lễ bao có 1 quyển chuyển chức trục cấp God++: Toàn Năng Sát Long Sư! 1 bản chuyển thể God++: Ác Long Thượng Cổ Draphon!”
God++! Còn trên cả cấp God từng được biết tới!
Chẳng để cho Quản Hùng mừng vội, một con Orc xuất hiện trên mỏm đá, nó nhìn thấy Quản Hùng còn thoi thép bèn gầm to rồi lao tới, đại chùy trên tay bổ xuống đầu hắn.
“Chuyển chức!” Quản Huyền quát to.
Đăng bởi | YếnThanhThiên |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 10 |