Số đầu tiên " Bình Minh Chạy Mất"
Chương trình giao lưu tâm sự để tự sướng, cùng nhau hiểu thêm về cuộc sống để rồi thông nhau mà sướng, chương trình này của Mc Khói dẫn dắt.
Đúc kết tin hót tin họt, để tạo ra những thông tin giật não, co cơ đít thít cơ mông. Và đây là số đầu tiên, câu chuyện hôm nay kể về một cô gái đã lỡ mất Bình Minh của mình..
Xin quý vị lắng nghe.
Sau đây là tâm sự của một bạn gái tên Linh, 21 tuổi đang làm nghề bán thức ăn cho chim ở đường Trần Duy Hưng xin được giấu tên gửi đến cho chưong trình " Tâm Sự Mỏng":
Em quen anh ấy vào một chiều đông giá lạnh giữa phố xá Hà Nội nhiều mộng mơ. Anh 25 tuổi, làm nghề xe ôm, đẹp trai và vui tính lắm.
Có lẽ cũng vì hai chữ " tình cờ " mà chúng em đã đem lòng yêu thương nhau bằng cả con tim chân thành.
Tối em đi làm, ban ngày vẫn tận dụng từng giây phút để đi chơi cùng anh.
Đơn giản là cùng nhau đi ăn chè, cùng nhau đi ăn kem hay là cùng nhau đi dạo phố trên con dream tàu ngắm nhìn bầu trơi xanh thôi cũng đủ làm em thấy bình yên đến lạ kì.
Anh ấy cũng hay kể cho em nghe về những câu chuyện cổ tích, bảo em là nàng công chúa nhỏ bỏ cả lâu đài to để yêu anh.
Con tim em như mách bảo, quyết định chấm dứt cái nghề lấy lỗ làm lãi này để đi theo ánh bình minh.
Em có một chút vốn, cũng đủ hai đứa mua một căn nhà nhỏ bên vùng ngoại ô, tìm cho mình một công việc ổn định để xây đắp cho thứ gọi là "tổ ấm gia đình".
Chứ không thể làm mãi cái nghề mà người đời hay gọi là " mái ấm tình thương " thêm một phút giây nào nữa.
Chuyện tình tươi roi rói của đôi bạn trẻ cứ trải dài theo năm tháng.
Rồi đến một ngày nọ, khi tìm cảm của hai hội hôn đã đến mùa đơm hoa kết trái.
Thuyền thì theo lái, gái thì mê trai.
Hôm này là ngày lành tháng tốt, đôi nam thanh nữ tú đã nắm chặt tay nhau, môi kề môi, trao cho nhau những thứ gọi là tất cả trong căn phòng trọ 15m2 đơn sơ mà đầy mộc mạc ấy một cách thật mãnh liệt.
Dưới sự chứng kiến của trời và đất hoà quyện với âm thanh cọt kẹt của giường chiếu giữa cái đêm tối tĩnh mịch.
Giờ phút thiêng liêng đã qua đi, cô gái khẽ tựa đầu vào chàng trai, cổ chếch bốn mươi năm độ, đôi mắt đầy ưu tư nhìn lên trần nhà, nói nhỏ :
- Mình về quê xin phép gia đình làm đám cưới đi anh !
Chàng trai quay mặt đi không nói lời nào ?
Cô gái bực mình nhìn chàng trai :
- ơ, anh không yêu em à ?
Chàng trai cúi đầu :
- Anh rất yêu em ! Nhưng, nhưng....
Cô ẻm :
- Nhưng làm sao? Anh nói đi.
Giọng nói nhỏ dần của chàng trai :
- Anh, anh,... anh có vợ và con rồi ! Anh xin lỗi ! Chúng ta không thể ?
Mọi thứ trong không gian trở nên yên tĩnh. Chẳng cần một lời giải thích cho nhau, em đứng dậy và rời đi trong đêm tối.
Kể từ đó em đã cắt đứt liên lạc về cái thứ mà em từng gọi là ánh bình minh đấy.
Để trở về với hoàng hôn, nơi phía sau mặt trời.
Em chỉ muốn tâm sự vì cảm thấy buồn cho bản thân và buồn cho chị vợ của thằng khốn nạn kia thôi.
Phải chăng đàn ông luôn là những kẻ dối gian 😢😢😢
Gửi anh : Quang xe ôm !
Câu chuyện thật là buồn phải không thưa quý thính, độc giả đang nghe đài.
Còn gì đau hơn đã từng hem.
Và thời lượng cho chương trình hôm nay đã kết thúc rồi.
Hẹn gặp quý vị vào số tiếp theo nha nha nha nha....
Đăng bởi | cauamngo05 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 16 |