Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

04

Phiên bản Dịch · 1922 chữ

Trong phút chốc Tiêu Chiến ngẩn người ra, nụ hôn của Vương Nhất Bác càng thêm mạnh mẽ vội vàng, đầu lưỡi tinh xảo lướt qua răng cửa, như muốn nuốt luôn đối phương vào bụng.

Đầu óc Tiêu Chiến trống rỗng, loại khí tức nguy hiểm trên người Vương Nhất Bác bất ngờ phủ xuống khiến anh không thể động đậy, qua vài giây anh mới dùng sức đẩy Vương Nhất Bác ra, lại bị Vương Nhất Bác dùng sức lực lớn hơn đè ép xuống.

Cho đến khi Tiêu Chiến hung ác cắn rách môi dưới của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bị đau mới chịu thả anh ra, trong bóng đêm quay vòng thở hổn hển nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

"Cậu làm gì đấy?" Hơi thở của Tiêu Chiến cũng phập phồng, không thể tin được nhìn Vương Nhất Bác.

"Em thích anh." Vương Nhất Bác thẳng thắn bày tỏ.

Tiêu Chiến trợn to hai mắt, giật mình: "Chúng ta chẳng qua chỉ là quan hệ bao nuôi."

"Không thể biến thành quan hệ yêu đương sao?" Vương Nhất Bác hùng hồn hỏi.

"Không thể." Tiêu Chiến cũng trả lời rất dứt khoát, anh thẹn quá thành giận liền mở cửa xe, đuổi Vương Nhất Bác xuống xe, "Xuống xe!"

Vương Nhất Bác cứ thế bị Tiêu Chiến đuổi xuống xe, tiểu minh tinh đẹp đẽ lộng lẫy phút chốc biến thành kẻ đáng thương lưu lạc đầu đường xó chợ.

Vương Nhất Bác đứng trong gió rét hít mũi một cái, kéo chặt chiếc áo khoác tuy đẹp nhưng không lấy làm ấm gì, tức giận bừng bừng gọi điện thoại cho Tiểu Trương, "Đặt vé cho tôi! Ngay bây giờ!"

Nhìn thấy tài xế ngồi ở hàng trước không dám nhúc nhích, Tiêu Chiến ngửa đầu mệt mỏi dựa vào thành ghế, gác một tay lên trán, một tay vẫy vẫy, nói: "Lái xe, về nhà."

Trong đầu Tiêu Chiến bây giờ rất hỗn loạn, vẫn luôn là hình ảnh ban nãy Vương Nhất Bác không nói lời nào liền sáp tới gần hôn anh, còn có phần sức mạnh bá đạo không cho phép từ chối kia nữa.

Đến bây giờ môi anh vẫn còn tê dại, trái tim nhảy bịch bịch không cách nào ngăn được, như muốn văng ra ngoài.

Chờ Tiêu Chiến bình tĩnh lại, anh mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, nụ hôn vừa rồi là nụ hôn đầu của anh, là nụ hôn đầu tiên trong 29 năm cuộc đời của anh.

Với tư cách là một người lớn tuổi độc thân cuồng công việc, trừ lúc học cấp 3 từng có một lần yêu đơn phương không rõ ràng, anh ngay cả yêu đương cũng chưa từng yêu đương qua, thế mà lại bị Vương Nhất Bác cứ thế cướp mất nụ hôn đầu, đã vậy còn không chịu nói lý.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, muốn lắc rơi cái hình ảnh đó đi, nhưng cũng có thể vật cực tất phản, cả đêm hôm đó anh đều nằm mơ thấy Vương Nhất Bác, việc đầu tiên sau khi ngủ dậy cũng là nghĩ đến chuyện Vương Nhất Bác hôn anh, khiến Tiêu Chiến giận đến mức ném thẳng gối đầu xuống đất.

Mà một người trong cuộc khác cũng lập tức cảm thấy lạnh cả người, liền ắt xì một cái rồi quấn chặt cái chăn của mình. Hôm qua Vương Nhất Bác đứng bên đường gần nửa tiếng mới đón taxi đến sân bay, xuống máy bay về đến khách sạn liền lên cơn sốt ngã vật xuống giường.

Thế nên lúc này muốn quay phim cũng quay không nổi, muốn nhúc nhích cũng nhúc nhích không nổi, Tiêu Chiến lại không để ý đến cậu, đúng là tiền mất tật mang mà.

Tiểu Trương ngồi trên ghế đối diện cậu không ngừng thở dài, "Aizzz, anh của em ơi, em nói anh quá xốc nổi rồi, lại dám cưỡng hôn kim chủ, cũng không trách người ta đuổi anh xuống xe."

Vương Nhất Bác lại hít mũi một cái, đứt quãng nói: "Đừng, đừng có nói cmn nhảm nữa, cậu là tôi đi rồi cậu biết."

Tiểu Trương ồ một tiếng, "Anh không sợ kim chủ giận lên không cần anh nữa sao? "

"Không cần tôi?" Vương Nhất Bác nghe đến đây, cố gắng gượng chống người ngồi dậy, đực mặt ra nhìn Tiểu Trương mấy giây, bỗng nhiên bắt đầu thấy sợ.

Cậu lập tức gọi điện cho Tiêu Chiến, liền đúng như dự đoán, rất nhanh đã bị tắt máy, cậu gọi lại hai lần, vẫn như cũ.

Vương Nhất Bác đột nhiên có chút hoảng, tối hôm qua lúc cậu xốc nổi tận não quả thật chưa từng nghĩ đến hậu quả, chỉ một lòng hy vọng Tiêu Chiến có thể đồng ý với cậu.

"Nhanh lên, mua cho tôi một cái hotsearch." Vương Nhất Bác nói.

"Hả?" Tiểu Trương không hiểu hỏi: "Mua làm gì? "

"Cậu không hiểu." Vương Nhất Bác gấp gáp, "Nội dung là, tôi bị bệnh rồi, nhanh lên, nhanh lên."

Tiểu Trương sững sờ ngây dại, bị Vương Nhất Bác thúc giục hai lần mới vội vội vàng vàng đi liên lạc.

Hơn một tiếng sau, Vương Nhất Bác hài lòng nằm trên giường nhìn hotsearch của bản thân lên hạng cực nhanh, quả nhiên không đến mấy phút sau, mẹ Tiêu Chiến liền gọi điện cho cậu.

"Nhất Bác, cháu vẫn ổn chứ? Tự nhiên sao lại bị bệnh rồi?" Mẹ Tiêu lo lắng hỏi thăm.

Vương Nhất Bác cố ý đè thấp giọng, lại ho khan mấy tiếng, ấm ức nói: "Dạ không có gì ạ, chỉ là hôm qua Tiêu Chiến cãi nhau với cháu, anh ấy đuổi cháu ra khỏi nhà."

Mẹ Tiêu giật mình, vội vã hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, Vương Nhất Bác liền thuận miệng bịa ra một lý do, nói Tiêu Chiến chê cậu không biết nấu ăn, nổi giận với cậu.

"Ai nha, thằng nhóc này sao lại nóng tính như vậy, con đợi đó, để dì gọi điện thoại cho nó bảo nó xin lỗi con." Nói xong mẹ Tiêu liền tắt máy.

Vương Nhất Bác đợi chừng mười mấy phút, lại thấy Tiêu Chiến chủ động gọi tới, nghe máy.

Tiêu Chiến ù ù cạc cạc bị mẹ dạy dỗ một trận, sự tức giận đối với Vương Nhất Bác đã sắp lên tới đỉnh điểm, nên thấy cậu bắt máy cũng không nói một lời.

Vương Nhất Bác cẩn thận dè dặt hỏi anh: "Anh. . . Giận rồi?"

"Cậu nói xem?" Tiêu Chiến tức giận hỏi ngược lại, anh chưa từng thấy người nào vô lý như cậu, người xấu cáo trạng trước.

"Xin lỗi, em xin lỗi anh, gọi cho anh cả buổi sáng anh cũng không nghe máy, em chỉ muốn anh để ý đến em thôi nên em mới làm như vậy." Vương Nhất Bác nói chuyện nhanh quá liền không nhịn được ho khan hai cái, "Đừng không để ý tới em, em sai rồi, hôm nay cũng vậy, mà hôm qua cũng vậy."

Tiêu Chiến cầm điện thoại im lặng một lúc, thấy Vương Nhất Bác ho khan, lại tái phát tật xấu miệng cứng lòng mềm.

"Cậu thật sự bị bệnh? " Tiêu Chiến hỏi.

"Ò. . . Đúng vậy." Giọng Vương Nhất Bác buồn buồn, "Hôm qua sau khi về liền sốt."

Tiêu Chiến không lên tiếng, cảm thấy bản thân mình hôm qua cứ thế đuổi con người ta xuống xe cũng không đúng lắm.

"Em sai rồi, hôm qua không nên, không nên làm thế với anh." Vương Nhất Bác dừng một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhưng em thật sự thích anh."

"Xin lỗi, sau này sẽ không như thế nữa, anh đừng không cần em."

Giọng Vương Nhất Bác rất đáng thương, còn liều mạng nói xin lỗi, thế là Tiêu Chiến liền mềm lòng, anh lại một lần nữa cảm thấy người này mà không đạt được Ảnh đế thì thật là đáng tiếc, có thể lật mặt thay đổi nhanh như chớp, ngày hôm qua lúc cậu hôn anh đúng là đủ bá đạo.

Thấy Tiêu Chiến vẫn không nói lời nào, Vương Nhất Bác lại tiếp tục độc thoại, "Chỉ hôn một cái, anh cũng đừng dễ giận như vậy, nếu như anh muốn hôn em, hôn bao nhiêu cái em cũng bằng lòng."

Nghe được lời này Tiêu Chiến hết chịu nổi, lại cả giận nói: "Cái gì gọi là chỉ hôn một cái? Cậu có biết đó là nụ hôn... hay không?"

"Nụ hôn gì?" Tiêu Chiến nói không hết lời khiến Vương Nhất Bác vô cùng tò mò, đột nhiên cậu lóe lên một ý tưởng: "Nụ hôn đầu? "

Tiêu Chiến nhớ tới một màn đỏ mặt ngày hôm qua, lại càng không muốn thừa nhận sự thật này với Vương Nhất Bác, liền bắt đầu nói sang chuyện khác, "Không nói nữa, tôi còn bận nhiều việc, cúp máy đây."

Vương Nhất Bác vừa nghe xong liền vội vàng gọi anh lại, "Ấy ấy ấy anh đừng cúp máy mà, anh nói cho em biết đi, anh còn giận không?"

"Còn một chút."

"Ò. . ." Vương Nhất Bác hơi ủ rủ, "Vậy làm sao anh mới hết giận? "

"Tự mình nghĩ đi." Tiêu Chiến nói, sau đó liền cúp máy.

Vương Nhất Bác lên cơn sốt cao mơ mơ màng màng, suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu lúc đó chính là, cậu là nụ hôn đầu của Tiêu Chiến! ! !

Vương Nhất Bác quấn chăn nằm trên giường lăn từ bên trái sang bên phải, nếu như không phải thể lực không cho phép, chắc có lẽ cậu sẽ bật dậy như cá quẫy đuôi từ trên giường.

Sau mấy phút lăn lộn, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng tỉnh táo, mở điện thoại lên mạng tìm kiếm: Kim chủ tức giận thì phải làm thế nào?

Cậu thấy hai ba câu trả lời đều là: Chủ động hiến thân.

Vương Nhất Bác rầu rĩ trong lòng, cho dù cậu có muốn hiến thân thì Tiêu Chiến cũng không cần, không những không cần mà còn mắng cậu một trận.

Vì vậy Vương Nhất Bác lại lần nữa gõ vào thanh tìm kiếm: Bạn trai tức giận thì phải làm thế nào?

Không biết là nghe theo câu trả lời hoang đường nào, lúc Tiểu Trương quay lại thì Vương Nhất Bác đã đi mất.

Có thể là bởi vì câu này, "Mười câu xin lỗi cũng không bằng một cái ôm ấm áp nơi đất khách quê người."

Vương Nhất Bác kịp đến trước khi Tiêu Chiến tan làm, mặc hai lớp áo lông ấm áp, bộ dạng như gấu chó xông vào phòng làm việc của Tiêu Chiến, dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người, dùng sức ôm chú gấu Tiêu Chiến vào lòng.

Hơi thở nóng bỏng của cậu phả vào bên tai Tiêu Chiến.

"Bảo bảo, em sai rồi."

Tiêu Chiến sững sờ hồi lâu không kịp load, trong đầu liên tục chạy dòng chữ: "Vương Nhất Bác đang gọi ai? Sao Vương Nhất Bác lại ở đây?"

"Anh sốt đến ngu luôn rồi hả?"

Cùng lúc đó lòng bàn tay Vương Nhất Bác áp lên trán anh, thật nóng, nóng đến khiến cậu phát hoảng.

------

Đọc mà tức á, thương anh Chiến.

Bạn đang đọc [BJYX][Bác Chiến] Bao Nuôi Một Chú Sói Con của 唐纳德呀

Truyện [BJYX][Bác Chiến] Bao Nuôi Một Chú Sói Con tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi btcd
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.