Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ném đá thiếu đạo đức

Phiên bản Dịch · 1633 chữ

Chương 11: Ném đá thiếu đạo đức

Cố Phán Nhi lập tức kêu lên: “Như này thì sao đủ ăn, thêm hai con nữa!”

Cố Thanh khinh thường nhìn nàng: “Ngươi là heo sao?”

Miệng Cố Phán Nhi bẹp bẹp không nói gì, đoán chừng nếu nàng nói, thì nàng thật sự ngồi lên cái danh hiệu heo này rồi.

“Còn lại ta cầm đi giấu. Ngày mai cầm lên trấn trên bán.” Khi Cố Thanh nói lời này thì có chút ngượng ngùng, do dự nói. “Trong nhà hết gạo rồi.”

Cố Phán Nhi không để ý mà ‘ờ’ một tiếng, tròng mắt nàng nhìn chằm chằm cửa.

Cứ như vậy một lúc sau, ngoài cửa có người tới, nhưng cũng không đi vào, cũng không biết đang tính toán giở trò quỷ quái gì. Cửa đang đóng, cũng không buộc chặt, chỉ cần đẩy ra là có thể đi vào.

Thấy Cố Thanh đang tìm nơi giấu thú săn, tròng mắt Cố Phán Nhi đảo một vòng, nàng liền đi ra cửa.

‘Kẹt kẹt’ vài cái, nàng buộc chặt cửa lại, còn lấy một cái gậy chống vào cửa.

An thị trợn mắt há hốc mồm nhìn, cứng lưỡi nói: “Đại, Đại Nha, con đang làm gì vậy?”

Cố Phán Nhi nghiêm túc, nói: “Phòng cướp phòng trộm!”

Vẻ mặt An thị kỳ quái, Cố Thanh vừa giấu thú săn trong đống củi xong cũng cảm thấy quái dị. Vốn dĩ việc độc chiếm toàn bộ thú săn đã cảm thấy không đúng, nhưng trong nhà thật sự đã bị chặt đứt lương thực, nên không thể không cầm đi đổi lương thực. Nói thật, hắn cũng lo Cố Đại Nha sẽ không vui. Xét cho cùng, cha nương đệ muội của nàng còn ở cách vách, nhưng ai biết Cố Đại Nha lại có phản ứng này.

Phòng cướp phòng trộm? Dùng đầu ngón chân nghĩ thì cũng có thể nghĩ được là phòng ai.

“Đến rồi!” Cố Phán Nhi nheo mắt. Nàng vừa nói xong, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.

“Mở cửa, nhanh mở cửa!”

Nghe âm thanh này, là biết có vài người đến!

An thị ngập ngừng lúng túng: “Làm, làm sao đây? Có cần giấu cả gà rừng và thỏ hoang đi luôn không?”

Cố Phán Nhi ngừng lại, nàng liếc mắt một cái: “Giấu đi làm gì? Nên làm gì thì làm đó, không mở cửa là được rồi! Chẳng lẽ ta không mở cửa, bọn họ còn có thể phá cửa sao?”

Nói xong, sắc mặt nàng lại trở nên cổ quái. Mấy người già Cố gia thật sự có khả năng làm được loại chuyện phá cửa này.

Nàng quay đầu hỏi Cố Thanh: “Có thang không?”

Cố Thanh hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Cố Phán Nhi nhướng mày: “Trèo tường!”

“……”

Cố Thanh yên lặng đi tìm thang. Từ đáy lòng hắn cảm thấy tuy thê tử không phải là kẻ ngốc, nhưng cũng không phải người bình thường. Cũng không biết cái gậy kia có đánh được tốt hay không. Nếu để hắn biết là ai dám xông vào, thế nào cũng phải bắt lấy hỏi một chút, sao lại đánh người thành như vậy.

Vốn dĩ chấp nhận một thê tử ngốc đã rất khó khăn, hiện tại còn điên rồi……

Là cô nhi quả mẫu, ban đầu khi sửa nhà, căn nhà không được làm tốt cho lắm, ngược lại vì đảm bảo an toàn, nên đã xây tường vây cho căn nhà khá tốt. Tường hai mét rất cao, không phải nói muốn trèo là có thể trèo.

Nhờ bức tường này mà cô nhi quả mẫu vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Nếu không với dáng vẻ đáng thương chọc người của An thị, lại còn là quả mẫu, thì không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì.

Tìm được thang, nàng trèo lên tường. Vừa nhìn ra bên ngoài, nàng lập tức vui vẻ.

“Ồ, lại còn rất nhiều người!”

Các loại âm thanh đột nhiên im bặt, mọi người ‘hừ hừ’ ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy Cố Phán Nhi ghé vào trên tường, đang thích thú nhìn bọn họ. Ánh mắt kia giống như đang xem khỉ, chỉ liếc mắt một cái liền khiến mọi người phát hỏa.

“Đại Nha ngốc, ngươi đang làm cái gì vậy?” Đại bá Cố Đại Giang mở miệng chỉ trích.

“Trèo tường!” Vẻ mặt Cố Phán Nhi rất đứng đắn mà trả lời, nhưng khi mọi người nghe thấy hai từ này, thì lại không đứng đắn và dễ nghe như vậy. Xét cho cùng, từ này có quá nhiều nghĩa khác nhau.

Chu thị phản ứng lại đầu tiên, chửi ầm lên: “Ngươi là đồ không biết xấu hổ, còn không nhanh đi xuống, chớ có ở đó làm mất mặt trong nhà.” Vừa nói còn vừa đá vào cửa lớn. “Ban ngày ban mặt đóng cửa cái gì, một đám đồ hèn hạ, nhanh mở cửa ra.”

Nếu là trước đây, Chu thị cũng không dám đối xử bừa bãi với mẹ con An thị như thế, nhưng đứa cháu gái ngốc này vừa gả qua đây, Chu thị liền suy nghĩ hai ma bệnh này phỏng chừng cũng không sống được bao lâu nữa, đến lúc đó nhà cửa, sân vườn này còn không phải của nhà mình sao? Càng nghĩ càng cảm thấy đây đã là đồ nhà mình, mắng cũng cảm thấy yên tâm thoải mái.

Chu thị đã tính toán kỹ lưỡng, khiến mẹ con An thị ở bên trong nghe thấy liền đen mặt.

“Lại không phải mùa xuân, gọi cái gì mà gọi, ồn chết mất!” Cố Phán Nhi không nghe lời đi xuống, ngược lại nàng còn chống cằm, trên mặt cười như không cười.

Cố Thanh không nhịn được muốn mở miệng mắng chửi người, nhưng lại bị Cố Phán Nhi mắng trước, hắn đành phải nuốt lời muốn nói vào.

“Mùa…… Mùa xuân, sao hiện tại lại không phải mùa xuân? Ta gọi…… gọi xuân…… Oái…… Con bé chết tiệt ngươi muốn tìm chết không phải? Ngươi thật sự cho rằng bị đánh một gậy là ngươi có thể giả ngây giả dại sao. Dù cánh có cứng thì ta cũng là nãi nãi của ngươi, ngươi đi xuống cho ta! Đi xuống!” Chu thị vốn định cởi giày đi đánh, nhưng bức tường này quá cao. Bà ta chỉ cao chưa đến một mét năm, nhảy dựng lên cũng không đánh được.

Mọi người trợn mắt cứng họng, khóe miệng giật giật.

Đang là giờ cơm trưa, không ít người xung quanh tới xem náo nhiệt, trong tay họ còn bưng bát cơm. Họ nghe thấy tiếng quát khoa trương của Chu thị, đặc biệt là hai chữ trong đó, thì họ lại liếc nhìn khuôn mặt già của Chu thị, lập tức muốn cười sặc sụa.

Cố Đại Nha quả nhiên là đứa ngốc, cái gì cũng dám nói.

“Ồ, đại bá nương của ta, bà làm nhiều chuyện xấu bị kẻ ác đánh cho phải không? Mặt giống như đầu heo vậy, béo hơn không ít! Càng nhìn càng có phúc khí!” Cố Phán Nhi hài hước đánh giá Trần thị. “Quả nhiên câu ‘ở ác gặp ác’ rất có đạo lý!”

“Hay cho Đại Nha ngốc ngươi, nói ai là kẻ ác đấy?”

“Nói trúng ai thì trúng!”

“Tiểu tiện nhân, ngươi cho rằng ngươi giả ngây giả dại thì lão nương không dám đánh ngươi sao? Đi xuống cho ta!”

“Lão tiện nhân, có bản lĩnh thì bà lên đây!”

Khà khà! Thôn dân vây xem phụt cười.

Chu thị bị nói thẳng là mặt già, suýt chút nữa tức giận đến nghẹt thở, tròng mắt tìm kiếm khắp nơi. Trong lúc nhất thời, bà ta cũng không tìm thấy cây gậy nào, nhưng ở nông thôn, thứ không thiếu nhất chính là đất đá. Bà ta cúi người nhặt lên một cục đá, liền ném về phía Cố Phán Nhi.

Nhưng ném không chuẩn lắm, nên hòn đá lệch ra khỏi quỹ đạo, cuối cùng rơi xuống bên chân Trần thị.

Trần thị không biết là xấu hổ hay là sợ hãi. Bà ta rụt cổ lại, không nhịn được sờ cánh tay. Tuy mặt bà ta hơi khó coi, nhưng không đau như vậy, đau nhất chính là cánh tay. Bà ta tức giận liếc mắt nhìn Chu thị, trong lòng không khỏi sinh ra oán hận. Lão thái bà chết tiệt không chỉ đánh bà ta một trận, lại còn tịch thu trâm bạc của bà ta.

Ngẩng đầu nhìn về phía Cố Phán Nhi, bà ta càng phẫn hận, cảm thấy đều là do Cố Phán Nhi làm hại.

“Cút ra cho lão nương!” Chu thị đẩy Trần thị ra, cúi người nhặt viên đá kia lên lần nữa. Lần này, bà ta ném tốt hơn lần trước một chút, ít nhất là phương hướng chính xác.

Hai lần không ném trúng, Chu thị hùng hổ, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục nhặt đá.

Cố Phán Nhi nhìn thấy, khóe mắt giật giật, đây là nãi nãi của nguyên chủ sao? Đòi nợ sao?!

Cố Thanh nghiêng người qua, nghĩ rằng đến gần có thể nghe được rõ ràng một chút, nhưng không ngờ một viên đá to bằng đầu ngón tay cái lại trúng đầu hắn.

“Ai ui!”

Cố Phán Nhi sửng sốt, quay đầu nhìn Cố Thanh, phát hiện hắn đang che đầu lại.

“Ai thiếu đạo đức như vậy, lại đi ném đá!” Cố Thanh tức giận. Thật ra, viên đá kia không lớn, bị ném trúng cũng không phải rất đau, chủ yếu là dọa hắn nhảy dựng.

Bạn đang đọc Boss Nhà Nông (Bản Dịch) của Thư Trường Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.