Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỹ thuật viên Vương Vũ bắt đầu đi làm!

Phiên bản Dịch · 1030 chữ

“Muốn tìm tự anh tìm đi, đừng tới phiền tôi.” Vương Vũ dựa vào trên ghế, híp mắt nghỉ ngơi, không kiên nhẫn nói.

Hôm nay anh làm việc cả ngày, còn tăng ca đến chín giờ tối, gần về đến nhà thì gặp ngay phải hai người này, rồi còn đi bộ một tiếng mới đến quán rửa chân tồi tàn này.

Anh thực sự rất mệt, nếu bây giờ có một chiếc giường, anh có thể ngủ thiếp đi ngay lập tức.

"Được lắm, mày giỏi đấy, mày chết cũng là xứng đáng." Thường Phi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tìm kiếm.

Một lúc sau, gã tìm thấy một tờ giấy ghi những việc kỹ thuật viên cần chú ý trong ngăn kéo.

Sau khi đọc xong, gã mỉm cười cất tờ giấy đi, không hề có ý định cho Vương Vũ xem.

Về phần Vương Vũ, anh căn bản không quan tâm đến bất kỳ quy tắc gì cả, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh.

Rất nhanh, một nhân viên mở cửa và bước vào.

"Số 188 tới phòng 101, số 688 tới phòng 102, số 18 tới phòng 103."

Nhân viên công tác trực tiếp hét lên.

Số 18 là một người đàn ông mập mạp, có nhiều xúc tu quỷ dị. Khi nghe thấy có người gọi, trên mặt lập tức hiện lên tươi cười, đứng dậy.

Xúc tu phía sau trực tiếp cuốn hộp đồ nghề của mình lên và bước ra ngoài.

"188, 688, hai người còn làm gì vậy? Nhanh lên, đừng để khách phải chờ lâu." Nhân viên công tác hét lên.

"Ừm, đây rồi, tới ngay." Thường Phi giật mình, nhanh chóng cầm lấy hộp đồ nghề của mình được phát trước đó.

Khi đi ngang qua Vương Vũ, gã cũng vội vàng đánh thức anh: “Đã đến giờ làm rồi, nhanh lên.”

Nói xong, Thường Phi trực tiếp đi ra ngoài.

"Thật là, ồn ào cái gì vậy?" Vương Vũ bị gọi dậy, có chút bực bội.

"Nhanh lên, nói cho anh biết, phục vụ vị khách ở phòng 101 cho thật tốt, đó là khách quý của chúng ta." Nhân viên lạnh mặt nói.

"Được rồi được rồi." Vương Vũ đè nén cơn tức giận, cầm lấy hộp đồ nghề bên cạnh đi ra ngoài.

Không lâu sau, Vương Vũ đã tới phòng số 101.

Vừa bước vào, anh đã nhìn thấy một cô gái với mái tóc dài tới thắt lưng đang nằm nghiêng trên ghế massage.

Thân hình cô mềm mại và ưu nhã, đường nét khuôn mặt cô bị mái tóc nhẹ nhàng che đi, chỉ lộ ra nửa gò má, hàng mi khẽ run, dường như không tiếng động thể hiện sự lười biếng và quyến rũ.

Như nghe thấy tiếng động khi Vương Vũ đi vào, cô gái lập tức quay người lại.

Cô nhìn về phía Vương Vũ, khóe mắt hơi nhếch lên: "Anh rất đẹp trai, tôi đã đến đây rất nhiều lần, không ngờ lại gặp được một kỹ thuật viên là con người." Đôi môi mỏng của cô hơi hé ra, theo từng hơi thở đều toát ra vẻ quyến rũ.

Cô gái duỗi móng tay dài ra, đặt lên môi, há miệng, lộ ra một hàng răng dữ tợn, thè cái lưỡi ướt át ra liếm móng tay đỏ như máu của mình.

Vương Vũ không nói gì, trực tiếp đặt hộp đồ nghề xuống đất.

“Anh gì ơi, anh có thấy em xinh đẹp không?” Đột nhiên, nữ quỷ mở miệng dò hỏi.

“Xinh không á?” Vương Vũ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nữ quỷ, mở miệng nói: “Cô trông cũng khá xinh đẹp, nhưng trang điểm quá xấu, còn đeo răng giả, móng tay này của cô trông cũng quá dài.”

"Cô chắc chắn trông rất đẹp khi không trang điểm, nhưng bây giờ sao, ha hả."

Nói xong, Vương Vũ trực tiếp nằm lên trên ghế massage bên cạnh nữ quỷ.

"Này? Anh... đang làm gì vậy?" Nữ quỷ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy hành vi của Vương Vũ, càng thêm bối rối.

"Cô không thấy sao? Tôi đang nghỉ ngơi, đừng làm phiền tôi." Vương Vũ giải thích một câu, sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không có người chơi khác ở đây, Vương Vũ không cần giả vờ, bởi vì những kẻ được gọi là quái dị này căn bản sẽ không rời khỏi vòng tròn đã vẽ, cũng sẽ không giao tiếp với con người bên ngoài.

Đây là điều mà anh đã phát hiện ra trong vài năm gần đây, vì vậy khi một mình gặp những 'con người' này, Vương Vũ đều không hề để ý tới họ.

“Thú vị, thú vị thật đấy, nhưng nếu anh không rửa chân cho tôi, chẳng lẽ anh không sợ tiệm rửa chân sẽ trừng phạt anh sao?” Nữ quỷ nhìn thấy cảnh tượng này, không những không tức giận mà còn rất hứng thú nhìn về phía Vương Vũ.

Nhưng Vương Vũ lại không có đáp lại Nữ quỷ.

Nữ quỷ thấy vậy trực tiếp duỗi đôi chân dài về phía Vương Vũ, đặt thẳng lên chân của anh.

“Chân tôi có chút nhức mỏi, nhanh lên, xoa bóp cho tôi đi.” Nữ quỷ nói.

"Tôi nói rồi, đừng làm phiền tôi." Vương Vũ nắm lấy chân cô ném ra ngoài.

“Bộp!” Một âm thanh vâng lên, chân của nữ quỷ rơi uỵch xuống mặt đất.

"Hả? Tuy rằng rất mới mẻ, nhưng anh tốt nhất không cần thử thách tính kiên nhẫn của tôi." Nữ quỷ khẽ cau mày, sau đó chậm rãi nói.

Cùng lúc đó, một loại khí thế từ trên người nữ quỷ hiện lên.

Tuy nhiên, Vương Vũ vẫn không đáp lại.

"Hừ, nếu như đã như vậy thì đừng có trách tôi." Nữ quỷ nhìn thấy cảnh tượng này có chút tức giận.

Khoảnh khắc tiếp theo, mái tóc của nữ quỷ đột nhiên dài ra, sau đó giống như những cây kim thép, đâm thẳng về phía Vương Vũ.

Bạn đang đọc Cả Thế Giới Đều Điên Rồi, Chỉ Có Ta Là Người Bình Thường (Dịch) của Cô Độc Đích Tiểu Văn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChanhTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.