Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Ma Pháp

Phiên bản Dịch · 2307 chữ

Trong Đế quốc, hắc ma pháp luôn mang hình ảnh xấu. Từ vẻ bề ngoài đến bầu không khí của nó đều tối tăm, u ám, và chẳng mấy thiện cảm. Thêm vào đó, các loại pháp thuật mà nó sử dụng cũng đầy hung hiểm và khó chịu, như lời nguyền, triệu hồi undead (thây ma), ma thuật nguyên tố bóng tối và độc tố, hay năng lượng âm.

Việc mọi người cảm thấy ghê sợ hắc ma pháp là điều dễ hiểu.

Xin chào quý vị. Tôi là pháp sư phái tới thị trấn. Chuyên môn của tôi là pháp thuật nguyên tố, đặc biệt là lửa.

Ooh! Vậy là mùa đông này không cần lo lạnh lẽo rồi!

Chào… chào mọi người. Tôi là pháp sư mới được phái tới đây. Chuyên môn của tôi là… hắc ma pháp...

Gì cơ? Cái gì?

Hắc ma pháp, chuyên triệu hồi undead…

… Mau ngăn không cho pháp sư đến gần nghĩa trang!

Hầu hết mọi người đều e ngại hắc ma pháp, và các tân sinh tại đây cũng chẳng khác gì. Ai cũng mang theo kỳ vọng lớn khi nhập học, chẳng ai lại muốn học hắc ma pháp chỉ để bị khinh miệt cả.

Thế nhưng, Lee Han lại nhìn giáo sư với ánh mắt đầy thích thú.

“Con đường ít người đi mới là con đường có ý nghĩa.”

Ngay từ trước khi nhập học, Lee Han đã nghĩ rằng hắc ma pháp là một lĩnh vực đáng giá. Vì ít người học nên sẽ bớt cạnh tranh. Và quan trọng là, cậu không nhất thiết phải đi theo con đường của một hắc pháp sư chỉ vì học hắc ma pháp.

“Cứ lấy điểm rồi rẽ hướng khác cũng được mà.”

Dù sao thì cậu cũng học nhiều loại pháp thuật khác nhau, nên chưa có gì phải lo lắng từ bây giờ cả. Theo suy nghĩ của Lee Han, cuộc sống của một hắc pháp sư trong Đế quốc không tệ đến vậy. Dù người ta sợ hãi, nhưng vì số lượng pháp sư quá ít nên một khi đã vào quan chức rồi thì gần như không bao giờ bị sa thải.

Đúng là một “cái nồi cơm sắt” tuyệt đối!

“Ta đoán các trò sẽ phản ứng thế này.”

Giáo sư Garcia mở lời khi nhận ra bầu không khí của lớp học.

“Nhưng hắc ma pháp, trái với định kiến của mọi người, chứa đựng những bí ẩn sâu xa và những nguyên lý thâm thúy. Các trò vẫn là những pháp sư chưa qua rèn giũa, để biết mình có năng khiếu gì và nên hướng tới điều gì, các trò cần liên tục thử thách và trải nghiệm. Ta muốn các trò đừng bỏ qua cơ hội chỉ vì định kiến, mà hãy học tập với lòng tò mò của một pháp sư.”

Lời của giáo sư Garcia dù điềm đạm nhưng rất hợp lý. Các tân sinh đều cảm thấy ấn tượng và xúc động, nhìn ông với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Vậy, có ai muốn hỗ trợ giáo sư Mortum trong việc giảng dạy hắc ma pháp không?”

“……”

“……”

Dù vậy, hắc ma pháp vẫn là hắc ma pháp. Các học viên đều cúi gằm mặt, tránh ánh mắt của giáo sư Garcia.

“Lee Han! Cúi đầu xuống! Cúi xuống ngay!” Gainan kéo cổ áo của Lee Han và hét lên đầy khẩn thiết.

“Đừng để dính dáng đến hắc pháp sư! Sau này chết rồi cậu sẽ không được yên nghỉ, mà sẽ thành lính undead đó!”

“…Cậu có phải pháp sư thật không vậy?”

Lee Han nhìn Gainan một cách ngỡ ngàng. Dù cậu có hiểu vì sao người bình thường lại sợ hắc ma pháp, nhưng tại sao một pháp sư như Gainan lại tin vào những điều mê tín như vậy?

“Tôi sẽ giúp thầy.”

“!!”

Lee Han giơ tay lên. Cả lớp nhìn cậu với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khâm phục. Mọi người đều biết cậu là người dẫn đầu của Tháp Rồng Xanh, nhưng không ai ngờ rằng cậu lại xung phong tham gia vào thử thách hắc ma pháp.

Ngay cả các học viên từ Tháp Rùa Đen, những người vốn chỉ nghe đồn về Lee Han và ngầm dè chừng cậu, cũng thay đổi ánh nhìn.

“Lee Han!”

Giáo sư Garcia nhìn Lee Han với ánh mắt đầy cảm kích. Cậu hiểu rõ biểu cảm đó, giống như khi một giáo sư mời đồng nghiệp đến giảng dạy mà đám sinh viên lại chỉ ngồi im lặng, đến mức phải dặn trước các học trò rằng “Khi nào ta ra hiệu, các trò hãy giơ tay hỏi nhé!”

Có thể tưởng tượng được việc Lee Han đứng dậy đã giúp giáo sư Garcia bớt bao nhiêu căng thẳng.

“Cảm ơn, cảm ơn nhiều. Lại đây nào.”

Khi Lee Han tiến đến gần giáo sư Mortum, cậu liền hiểu vì sao không khí trong phòng học lại lạnh lẽo như vậy. Một lượng lớn ma lực âm đang tỏa ra từ người thầy. Đây là loại ma lực lạnh lẽo và âm u, đặc trưng của hắc pháp sư.

Ma lực vốn không có màu sắc, nhưng đôi khi nó được chuyển hóa theo thuộc tính cần thiết của phép thuật. Đối với hắc ma pháp, việc chuyển đổi ma lực sang thuộc tính âm là điều khá phổ biến.

‘Bảo sao chẳng ai muốn học.’

Không chỉ là hình ảnh xấu, hắc pháp sư còn vô tình đẩy xa người xung quanh khi phóng thích loại ma lực đáng sợ như thế mà không hề ý thức. Vậy thì chẳng trách ai muốn lại gần họ.

“Cậu có nhiều ma lực đấy.”

“Cảm ơn thầy.”

“Cầm lấy cây trượng… ta sẽ làm mẫu trước.”

Sau khi ho vài tiếng, giáo sư Mortum vung tay. Ngay lập tức, dòng ma lực âm vốn vô định trở nên trật tự, tập hợp lại như thể đang nghe lệnh.

“Hỡi những kẻ phục tùng của xương cốt, hãy sống dậy!”

Cùng với tiếng loạt soạt rợn người, những bộ xương được triệu hồi xuất hiện giữa các học viên. Chúng bắt đầu nhảy múa, xoay vòng xung quanh. Các học viên gần như muốn ngất xỉu tại chỗ.

Giáo sư Mortum, với giọng khàn khàn, quay sang hỏi Lee Han đầy tự mãn.

“Thế nào, có ấn tượng không?”

“Dạ?”

“Ta chuẩn bị màn này để gây ấn tượng cho các trò mà.”

“À… thì… cũng thú vị.” Lee Han lúng túng trả lời để giáo sư không cảm thấy bị tổn thương. Giáo sư Garcia nhìn cậu với ánh mắt biết ơn.

“Tất nhiên, ta sẽ không yêu cầu trò làm phép khó như thế này đâu. Đây là phép quá phức tạp.”

Dù điều này là hiển nhiên, nhưng Lee Han vẫn thầm cảm thấy biết ơn. Giáo sư Voladi chắc chắn nên nghe câu này một lần!

“Bây giờ hãy thử chuyển ma lực của trò sang thuộc tính âm.”

Lee Han tập trung ma lực. Vì trước đây đã từng chuyển hóa ma lực sang thuộc tính ánh sáng và nước nên cậu đã quen với kỹ thuật chuyển hóa này. Chỉ cần tập trung vào hình ảnh trong đầu và biến ma lực theo ý muốn là được.

Phụt!

“Tốt lắm.”

Giáo sư Mortum tỏ ra ngạc nhiên trước sự chuyển hóa thuần thục của cậu.

“Cảm ơn thầy.”

“Hãy chuyển hóa thêm nữa đi.”

Lee Han tiếp tục tập trung và chuyển hóa ma lực thành thuộc tính âm.

‘Cậu ấy làm tốt hơn mình nghĩ nhỉ?’

Giáo sư Garcia bất giác cảm thấy lo lắng. Dù thương hắc ma pháp nhưng ông không mong Lee Han, một học trò xuất sắc, lại đi vào con đường ít người lựa chọn này.

‘Nếu cậu ấy làm tốt quá thì lại thành ra không hay…’

Nhiều pháp sư gặp khó khăn khi lần đầu tiên chuyển ma lực sang thuộc tính âm. Vì đây là thuộc tính có tính chất rộng và khó nắm bắt, dễ khiến họ mất phương hướng.

Thế nhưng Lee Han lại đơn giản hóa mọi thứ.

‘Cứ tưởng tượng như là không gian phi Euclid hay số ảo… một hình ảnh toán học kỳ dị nào đó.’

Đây là lợi thế đặc biệt của Lee Han mà không pháp sư nào khác có thể bắt chước: tư duy rộng mở của cậu.

Dường như hình ảnh đó rất phù hợp, khiến quá trình chuyển hóa ma lực của Lee Han diễn ra một cách trôi chảy.

Càng lúc càng nhiều.

Và ngày càng nhiều hơn nữa.

“…Giáo sư?”

Lee Han cảm thấy một sự bất ổn.

Xoạt—

Mặc dù đang là ban ngày, phòng học trở nên u ám, và nhiệt độ vốn đã thấp lại càng hạ thấp hơn, đến mức hơi thở có thể nhìn thấy trong không khí.

Thế nhưng giáo sư Mortum không có vẻ gì muốn dừng lại, thậm chí ông còn thúc giục Lee Han với vẻ mặt hứng thú. Vị giáo sư già vừa ho hắng liên tục giờ đây mắt sáng rực, trông hệt như một người hoàn toàn khác.

“Xem thử giới hạn của trò đến đâu nào. Cứ tiếp tục đi.”

“Giáo sư Mortum?”

Giáo sư Garcia có ý muốn can ngăn. Tuy thấy giáo sư Mortum vui mừng như vậy cũng tốt, nhưng hiện tại trong phòng còn nhiều học sinh khác.

Bầu không khí lạnh lẽo bao trùm, một số học viên nhạy cảm bắt đầu nghe thấy những tiếng thì thầm ma quái vọng đến từ cõi âm.

Theo ý kiến của giáo sư Garcia, tốt nhất nên dừng lại ở đây.

“Chúng ta nên dừng ở đây thì hơn.”

“Tại sao? Chúng ta có thể xem thử sức mạnh của cậu ấy đến đâu mà.”

“Lúc khác kiểm tra cũng được mà.”

“Nhưng mà…”

“Dừng lại đi.”

“À… được rồi.”

Trước thái độ cương quyết của giáo sư Garcia, giáo sư Mortum đành miễn cưỡng dừng lại.

‘Thật đáng tiếc...’

Ông nhìn Lee Han với vẻ tiếc nuối. Trong hắc ma pháp, một trong những yếu tố quan trọng nhất là ma lực thuộc tính âm.

Dù ma lực quan trọng với mọi lĩnh vực, nhưng trong hắc ma pháp, một lượng lớn ma lực thuộc tính âm mở ra vô số khả năng.

Triệu hồi undead? Cần nhiều ma lực. Nguyền rủa? Lại càng cần nhiều ma lực. Cả nguyên tố bóng tối và độc tố cũng vậy...

Giáo sư Mortum muốn kiểm tra giới hạn của Lee Han, nhưng không ngờ lại bị ngăn cản giữa chừng.

‘Giáo sư Garcia thật là cẩn trọng quá mức.’

“Giáo sư.”

Lee Han gọi giáo sư Mortum.

Do bị ngắt giữa chừng, một lượng lớn ma lực của cậu đang từ từ tiêu tán.

“À, xin lỗi. Bây giờ hãy giơ trượng lên, niệm chú “Tê liệt đi nào!”

Phép nguyền rủa tê liệt hạng thấp, một trong những hắc ma pháp cơ bản nhất, chỉ gây tê liệt nhẹ ở tay hoặc chân của đối phương. Vì ai cũng từng trải qua cảm giác tê liệt, nên dễ hình dung và động tác cũng không khó.

“Tôi sẽ thi triển lên ai?”

“Tất nhiên là lên ta.”

Nguyền rủa là phép thuật cần có đối tượng. Lee Han hơi bất ngờ.

Giáo sư Mortum, như đã thấy, trông yếu ớt đến mức có thể bị gió thổi ngã.

‘Mình đã từng mong có cơ hội thi triển phép lên giáo sư, nhưng không phải theo cách này.’

“Thầy chắc chứ?”

Giáo sư Mortum bực mình đáp: “Tất nhiên! Thi triển đi!”

“Thầy không cần phòng thủ hay… gì sao?”

“Cứ tê liệt nhẹ thôi mà. Có thể có chuyện gì cơ chứ?”

‘Cũng đúng thôi.’

Lee Han đồng ý. Nghĩ lại thì, việc một học sinh lo lắng cho giáo sư thật là kỳ cục.

‘Tập trung nào. Mình không muốn bị giáo sư phật ý đâu.’

Khi Lee Han nhắm mắt tập trung, giáo sư Mortum nhún vai như giục cậu mau ra tay.

Các pháp sư, vốn có khả năng điều khiển ma lực trong cơ thể, có sức chống chịu tự nhiên với các phép thuật tấn công. Còn với giáo sư Mortum, người đã sống cả đời với ma lực thuộc tính âm, thì loại ma lực này không thể gây ảnh hưởng gì lớn cho ông.

‘Chắc chắn rồi cậu ấy sẽ thấy rằng hắc ma pháp là một môn sâu xa và bao la.’

Giáo sư Mortum thầm nghĩ Lee Han sẽ nhận ra sự vĩ đại của hắc ma pháp khi chứng kiến phép thuật của mình bị kháng lại.

Thật không ngờ tôi dốc toàn lực mà thầy vẫn không hề hấn gì! Thật tuyệt vời, em muốn học hắc ma pháp hơn nữa!

Khà khà, nếu em muốn thì ta cũng không cản.

Đó là suy nghĩ lạc quan ngây ngô của giáo sư.

“Tê liệt đi nào!”

Lee Han nhắm trượng về phía giáo sư Mortum và niệm chú.

Ngay lập tức, lượng ma lực khổng lồ mà Lee Han tập trung bùng lên, lao thẳng về phía giáo sư.

“!!!”

Giáo sư Mortum choáng váng trước cơn sóng ma lực mạnh mẽ hơn ông dự đoán nhiều. Dù ông cố gắng chống đỡ, nhưng luồng ma lực đã phủ kín cơ thể, khiến ông cảm thấy như bị bóp nghẹt.

…Cuối cùng, toàn thân giáo sư Mortum cứng đơ, và ông ngã nhào về phía sau.

“Bịch!”

“…Giáo sư? Giáo sư!!”

Lee Han hốt hoảng. Trong đầu cậu thoáng qua hình ảnh “kẻ ám sát giáo sư” đầy xấu hổ.

Bạn đang đọc Cách sống như một pháp sư ở học viện ma pháp của 글쓰는기계
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoanggiangnz
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.