Thẩm nương hung mãnh
Yến Vô Tuất nóng nảy, không nói hai lời, vung đao chém tới.
"Nếu ngài làm vậy, lão nạp không thể... A! Chuyện này...."
Chủ trì chắp tay, bàn tay đang đeo chuỗi tràng hạt run lên.
Giây tiếp theo, ánh đao lóe lên, trên tay lão tăng chỉ còn lại sợi dây tràng hạt bị đứt.
Hóa ra là hai sư đồ đã nhanh trí né sang một bên.
Những hạt tràng hạt bằng gỗ đàn hương bắn lả tả trên không trung, sau đó rơi xuống nền đất bên cạnh hai người, rồi lại nảy lên... trong phút chốc, lại giống như "đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn" vậy.
Không ngờ, vị chủ trì trông đã gần đất xa trời này lại có thân thủ nhanh nhẹn đến vậy, né tránh rất nhanh, giống hệt đồ đệ của mình.
Cả già lẫn trẻ đều trừng mắt nhìn sợi dây tràng hạt bị đứt, lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Thí chủ, cửa Phật thanh tịnh, không được sát sinh!"
"Hai con lừa trọc kia, mau nạp mạng đi!"
Thầy trò hai người thấy tên bộ khoái lỗ mãng kia đánh hụt một chiêu lại còn muốn đánh tiếp, nên vội vàng bỏ chạy tán loạn.
Tuy nhiên, mặc dù ánh đao lóe sáng dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng lại có một người không hề lùi bước.
"Nữ Bồ tát mau chạy đi, Yến bổ đầu đang tức giận..."
Lão tăng vội vàng đưa tay ra hiệu.
Nhưng phu nhân lại đưa tay ra sau lưng, rút cây gậy trong tay nha hoàn đang run rẩy sợ hãi, cau mày nghênh đón.
Đầu gậy xé gió, tạo thành một đường cong dài trên không trung.
Một đập, một gạt, một đâm, một đỡ.
Thanh đao sắc bén rời khỏi tay chủ, bay lên không trung.
"Đừng có vung đao trước mặt ta. Đàn lang của ta đâu?"
Phu nhân ném cây gậy ra sau lưng, quát lớn.
Yến Vô Tuất ngẩn người, ngẩng đầu nhìn theo thanh đao, ngay cả hai sư đồ đang bỏ chạy tán loạn cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn người phu nhân có vẻ ngoài yếu đuối nhu nhược này.
Loảng... xoảng ~
Là tiếng binh khí rơi xuống đất. Cả trong và ngoài sân đều im lặng.
"Đàn lang nào, vị phu nhân này đang tìm ai?"
Yến Vô Tuất như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, bình tĩnh hơn một chút.
Còn trụ trì thì chỉnh lại y phục, bất đắc dĩ lên tiếng:
"Đây là thúc mẫu của huyện gia, họ Chân, vừa mới từ quê nhà của huyện gia ở Nam Lũng đến..."
Yến Vô Tuất trừng mắt nhìn trụ trì và Tú Phát, giành nói:
"Minh đường, hai ngày trước, ngài ấy vẫn còn tỉnh táo, vậy mà hôm nay lại bị các ngươi chữa cho đến mức trúng gió, liệt toàn thân rồi!"
Phu nhân lập tức sững sờ, như bị sét đánh ngang tai, mấy nha hoàn phía sau cũng đồng loạt khóc lóc thảm thiết.
Tú Phát vội vàng xua tay:
"Chắc chắn là hiểu lầm rồi, chuyện tè dầm trên giường có thể là do nguyên nhân khác..."
"Còn dám giảo biện!"
Yến Vô Tuất không nói hai lời, lao về phía Tú Phát, túm lấy cổ áo hắn, định đấm cho hắn một cú...
"Ta không sao." Âu Dương Nhung chỉ mặc một chiếc áo đơn, bước ra khỏi phòng.
Cả đám người lập tức im lặng.
Vị huyện lệnh trẻ tuổi nhìn "bách thái nhân sinh" trong sân, nói với vẻ mặt yếu ớt:
"Bản quan không, không có tè dầm, là nước trong thau rửa mặt bị đổ... Tiểu Yến bộ đầu lo lắng cho ta nên hiểu lầm thôi."
Chuyện này phải giải thích rõ ràng ngay lập tức, nếu không sẽ trở thành "vết nhơ" trong cuộc đời. Nhưng thực ra, lúc này, hắn đang thầm oán trách thiết kế "phản nhân loại" của đôi tất chân và đôi giày thêu này, sao mà khó xỏ thế không biết, loay hoay cả buổi trời mới xỏ xong giày, đi ra ngoài được...
Sau đó, hắn thản nhiên nói:
"Tiểu Yến bổ đầu, ngươi mau thả Tú Phát và trụ trì ra. Thúc mẫu..."
Hắn quay đầu lại, một số ký ức quen thuộc hiện lên trong đầu, lập tức sửa lời:
"Thẩm nương, lâu rồi không gặp, chất nhi không sao, lại để người phải vất vả chạy một chuyến rồi..."
Âu Dương Nhung còn chưa dứt lời, một bóng hình xinh đẹp đã lao đến, suýt chút nữa húc hắn ngã ngửa vào phòng, nhưng rất nhanh đã có người đỡ lấy hắn, đó chính là vòng tay rộng lớn của phu nhân mặc váy áo lộng lẫy kia, hắn chỉ cần tận hưởng "bến đỗ bình yên" mà người thân mang đến là được rồi, nhưng mà, vị thẩm nương này... có hơi mạnh mẽ a.
Chân thị áp cằm lên vai cháu trai, đôi mắt hơi đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
"Không bị trúng gió, không tè dầm là tốt rồi, không bị trúng gió, không tè dầm là tốt rồi... Con là nam đinh duy nhất của Âu Dương gia chúng ta, là hạt giống đọc sách duy nhất, nếu con có mệnh hệ gì, ta biết ăn nói sao với phụ mẫu và tiểu thúc của con đây... Đàn lang không sao là tốt rồi, không tè dầm là tốt rồi, không sao rồi, không sao rồi..."
Phụ nhân lo lắng suốt dọc đường lẩm bẩm, có vẻ như vẫn còn sợ hãi.
"…" Âu Dương Nhung xạm mặt lại, chúng ta có thể không nhắc đến chuyện "tè dầm" này nữa được không?
Nhưng cũng phải, ở cái thời buổi xe ngựa còn chậm chạp này, đối với một người được kỳ vọng là "hạt giống", mang hy vọng đổi đời của cả gia tộc, bị trúng gió hay trở thành người thực vật là điều còn tàn nhẫn hơn cả cái chết, với người nhà của hắn cũng vậy.
Hắn nhỏ giọng nói bên tại nàng:
"Thẩm nương, người đừng nói nữa, có người ngoài."
Chân thị buông hắn ra, nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
"Bây giờ lại ngại ngùng rồi? Lúc nhỏ, con tè dầm, ta còn giúp mẫu thân thay tã cho con đấy, lúc đó, ta cũng mới về nhà chồng thôi... Nhưng mà cũng phải, nháy mắt một cái, con đã hai mươi tuổi rồi, đã là quan phụ mẫu của cả huyện rồi, lại còn đến Thần đô, gặp gỡ thiên tử, gặp những nhân vật lớn, nhìn thấy thế giới rộng lớn mà thẩm chưa từng thấy... cũng nên tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn rồi."
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 33 |