Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin chào, tiểu sư muội (2)

Phiên bản Dịch · 1069 chữ

Nghe thấy nàng nói vậy, Âu Dương Nhung lập tức đứng dậy, không thèm nhìn nàng nữa, hắn cúi đầu phủi bụi trên người, nhưng phải được một nửa, hắn lại cảm thấy hành động này là thừa thãi, nên trực tiếp cởi bộ tăng y ra, ném xuống đất, sau đó, hắn quay đầu lại, nói với Yến Vô Tuất đang đứng chắn trước mặt hắn:

"Không sao, ta biết nàng ta là ai rồi, không nguy hiểm nữa. Ôi, rốt cuộc là ai bảo vệ ai đây…"

Tạ Lệnh Khương nhìn tên trộm đang cười gượng kia, nàng do dự nói:

"Ngươi đang nói gì vậy? Mau… mau giao đồ ra đây…"

Nhưng giọng nói của nàng lại nhỏ dần, hơn nữa, mấy ngón tay thon dài đang cầm quyển sách cũng siết chặt hơn, thể hiện sự do dự.

Âu Dương Nhung ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:

"Có một khả năng như thế này, ta chính là vị sư huynh đen đủi kia, vừa rồi, ta chỉ là… Thôi, thánh hiền nói đúng, quả thật quân tử nên tránh xa nhà bếp."

"Ngươi…"

Tạ Lệnh Khương lùi lại một bước.

Nói xong, Âu Dương Nhung đi thẳng qua người nàng, vào phòng trong thay quần áo, tiện thể hắn còn nói thêm một câu:

"Câu đầu tiên ở dòng thứ năm, trang thứ mười tám trong quyển kinh Phật 【 Vãng Sinh Luận 】 mà ngươi đang cầm, Niệm Phật sinh Tịnh Thổ, vô úy thành bồ đề, khi đọc đến câu này, ta đã viết hai câu chú thích… Xin chào, tiểu sư muội."

Tạ Lệnh Khương lập tức lật đến trang đó, sau đó, ngón tay nàng khựng lại.

Yên lặng.

Âu Dương Nhung vừa thay một bộ trường sam sạch sẽ, bước ra ngoài, thì đã nghe thấy nữ tử giả nam không ở lại trong phòng nữa mà là đang đứng ở sân, nhìn lên trời, đột nhiên nghiêm túc nói:

"Ngươi khác với những gì được đồn đại, cũng khác với những gì phụ thân nói, bọn họ đều nói Âu Dương Lương Hàn là chính nhân quân tử, phong cốt thanh cao, ngay thẳng, chính trực."

Âu Dương Nhung gật đầu, đáp:

"Ngươi cũng vậy."

"Phụ thân đã nhắc đến ta sao? Lúc đó, ta vẫn còn ở ngõ Ô Y phủ Kim Lăng, chưa đến bên cạnh phụ thân học hành. Ta thì có gì khác biệt? Chẳng lẽ ta đã gây ra chuyện hiểu lầm gì, khiến cho người ta cảm thấy ta không có gia phong thanh cao, tao nhã của Tạ thị ở Trần Quận?

"Không phải vậy."

Âu Dương Nhung cố gắng khống chế ánh mắt, không nhìn nàng, nghiêm mặt nói:

"Chỉ là không ngờ tiểu sư muội lại… Bằng E Cận Nhân."

<!> Chú: Bằng E Cận Nhân: Ngực size E; Đồng âm với bình dị gần người.

Bình dị gần người? Tạ Lệnh Khương tò mò quay đầu lại, định hỏi thêm, nhưng lúc này, từ bên ngoài sân, tiếng cười nói của phụ thân và Chân thị lại truyền đến, nên nàng đành thôi. Không lâu sau, không khí trong sân trở nên náo nhiệt, cuối cùng, Âu Dương Nhung cũng được gặp ân sư Tạ Tuần, người mà khả năng cao là đã rất thất vọng về hắn.

Người vừa gầy vừa lớn, thế mà thật sự tồn tại.

Đây không phải là phán đoán của Âu Dương Nhung, mà tiểu sư muội đã chứng minh.

Âu Dương Nhung không dám chắc liệu con cháu của Tạ thị ở Trần Quận, một trong những danh gia vọng tộc hàng đầu ở Giang Hữu, có phải người nào cũng thanh cao, tao nhã, phong lưu khắp Nam Triều hay không, nhưng điều duy nhất mà hắn có thể khẳng định chính là, đồ ăn của Tạ gia ở ngõ Ô Y tốt hơn bình thường.

Nếu mà nói hàn môn không xuất được quý tử, thì Âu Dương Nhung có thể sẽ mỉm cười phản bác lại luận huyết thống xuất thân, nhưng nếu có người nói hàn môn không thể nào sinh được nữ tử như tiểu sư muội, thì hắn hoàn toàn đồng ý, không chút nghi ngờ.

Bởi vì, dinh dưỡng của nhà nghèo làm sao có thể theo kịp tốc độ trổ mã của tiểu sư muội được.

Âu Dương Nhung thừa nhận, vừa rồi, lúc Tạ Lệnh Khương đột ngột xoay người đi nghênh đón lão sư, hắn đã bị lóa mắt.

Hôm trước Bán Tế đứng sát hắn, thân hình kia hoàn toàn không thể so sánh với tiểu sư muội, đây mới là hàng cao cấp đúng nghĩa… Hơn nữa, nếu hắn nhớ không lầm, tiểu sư muội mới mười sáu, mười bảy tuổi.

"Sao đàn lang lại chậm chạp như vậy? Chẳng lẽ lại để tiểu sư muội nhà người ta phải đợi lâu sao?"

Chân thị mỉm cười bước vào, trách móc Âu Dương Nhung, nhưng hắn biết, chắc chắn là thẩm nương đang lén lút quan sát vị tiểu thư nhà họ Tạ kia, nói không chừng, nàng còn đang thầm vừa lòng.

Tạ Tuần nhìn Âu Dương Nhung, nói:

"Sáng nay, thuyền vừa cập bến phà Bành Lang, thúc mẫu của ngươi đã ra đón chúng ta lên núi, vừa vào chùa, ta phải làm lễ Phật trước, vốn định đợi Lương Hàn ngươi cùng đi, nhưng thúc mẫu của ngươi lại nói không cần, cũng đúng là không nên trì hoãn thêm nữa, nên ta để Loan Loan ở lại chờ ngươi, ta đến Tụng Kinh Điện thắp chín nén nhang. Hai đứa đã làm quen nhau rồi chứ?"

Nào chỉ là quen biết, suýt chút nữa thì đánh nhau một trận long trời lở đất rồi. - Vị nào đó vẫn còn hơi đau lưng thầm nghĩ.

Tạ Lệnh Khương định xin lỗi:

"Cha, vừa rồi, nữ nhi đã nhận nhầm…"

Nhưng Âu Dương Nhung lại nhanh miệng đáp:

"Đã làm quen rồi, vừa rồi, ta gặp Lệnh Khương sư muội… thật sự là rất bất ngờ, hai năm nay, ta thường xuyên nghe lão sư nhắc đến muội ấy trong thư, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền, tiểu sư muội đúng là liễu nhứ tài viện, lại ham học hỏi, vừa rồi còn cùng học trò luận bàn về kinh Phật."

Bạn đang đọc Cái Gì A Quân Tử Cũng Phòng À (Dịch) của Dương Tiểu Nhung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.