Việt nữ A Thanh (2)
Âu Dương Nhung suy nghĩ một lúc, cảm thấy chắc là Liễu mẫu đang chăm sóc A Sơn ăn cơm, hắn đúng là hỏi câu ngớ ngẩn.
Hắn ho khan một tiếng, nhận lấy bát cơm, xúc một miếng, nhưng lại phát hiện ra A Thanh chỉ ngồi im bên cạnh, không động đũa.
"Ách, ngươi không ăn sao? Mau ăn một chút đi, chúng ta đừng khách sáo."
A Thanh do dự một lúc, dưới ánh mắt quan tâm của vị huyện lệnh trẻ tuổi, nàng ta cũng múc một ít cơm.
Do trong phòng rất tối, nên ngọn đèn dầu trên bàn trà nhỏ có vẻ rất sáng, nhưng nó chỉ soi sáng được hai người đang quỳ gối ăn cơm.
Lúc này, dưới ánh đèn, Âu Dương Nhung mới nhìn rõ khuôn mặt của nữ hài trước mặt.
Cũng giống như ca ca của mình, nàng ta cũng bị xăm chữ lên mặt, đây gọi là mực hình, là tiêu chuẩn của nô lệ ở Đại Chu, mặt hoặc cơ thể bị khắc chữ lên để thể hiện uy quyền của chủ nhân, cho dù sau này có được chuộc thân thì cũng không bao giờ xóa bỏ được. Giữa trán A Thanh có một chữ Việt nhỏ, nhưng nó cũng không ảnh hưởng nhiều đến vẻ thanh tú của nàng ta, ngược lại, càng khiến cho người ta cảm thấy thương xót hơn. Nàng rất gầy, tầm mười ba, mười bốn tuổi, thực ra cũng không còn nhỏ nữa, ở Đại Chu, đây là độ tuổi có thể gả chồng rồi, nhưng do không đủ dinh dưỡng, nên cơ thể của nàng không phát triển được, tay chân gầy gò giống như được ghép từ mấy đốt mía vậy, nàng lại mặc một chiếc váy thô rộng thùng thình nên trông có vẻ ngốc nghếch.
Nhưng A Thanh lại có một đôi mắt rất linh động, tròng đen và lòng trắng rõ ràng, giống như quân cờ vây đen trắng vậy.
Nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt, đôi mắt đen láy này đã luôn bị một màn sương u buồn bao phủ.
"Ca ca của ngươi rồi sẽ tốt thôi."
Nhìn thấy A Thanh cắn đũa, ngẩn người nhìn xuống đất như đang suy nghĩ điều gì đó, Âu Dương Nhung không nhịn được an ủi một câu.
"Thật cảm tạ lão gia."
Nàng ta cúi đầu, lặp lại một lần nữa.
Âu Dương Nhung ăn cơm xong, hắn đặt bát đũa xuống, bắt đầu suy nghĩ xem phải mở lời như thế nào để giải thích phương án trị liệu của mình cho A Thanh và Liễu mẫu hiểu, có một số nguyên lý mà hắn cho là hiển nhiên thì bọn họ gần như không thể nào hiểu được, chỉ có thể nghe theo hắn mà thôi.
Âu Dương Nhung đang nghĩ cách thuyết phục Liễu mẫu và A Thanh, nên nhất thời không để ý đến thiếu nữ bên cạnh.
Đến khi hắn phản ứng kịp, Âu Dương Nhung kinh ngạc phát hiện ra, A Thanh không mang bát đũa ra ngoài, mà là dời sang một bên, nhường chỗ trống giữa hai người, sau đó nàng ta cúi đầu, đứng trước mặt hắn, một tay đưa lên, rút trâm cài tóc ra, mái tóc đen nhánh, ướt át nhưng rất sạch sẽ xõa xuống, còn tay kia cũng không rảnh rỗi, trong lúc Âu Dương Nhung chưa kịp lên tiếng, nàng ta đã cởi thắt lưng ra, ném sang một bên, bờ vai gầy gò khẽ run lên, chiếc váy liền trượt xuống, để lộ làn da trắng nõn như ngọc, trơn tru hệt như cây mía sau khi lột vỏ, quần áo cứ tuột xuống như không có gì để bám vào vậy.
"!!!"
Tuy phản ứng chậm nửa nhịp, trừng to hai mắt, nhưng Âu Dương Nhung vẫn nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng nhét chiếc đèn dầu trên bàn trà nhỏ vào gầm bàn.
Ánh sáng bị che khuất, gian phòng chìm vào bóng tối, tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lón.
Ánh nến màu cam nhạt bị che khuất bởi mặt bàn, chỉ soi sáng được đôi mắt cá chân trần nõn nà của thiếu nữ và bàn tay thon dài đang chống xuống đất của ai đó.
"A Thanh, ngươi đang làm gì vậy?"
Hắn hạ giọng, khó hiểu hỏi.
Trong bóng tối, A Thanh vẫn chưa dừng lại, nàng ta khẽ gọi lão gia, sau đó, nhào về phía Âu Dương Nhung.
Hắn sợ hãi, vội vàng nhảy dựng lên, lùi về sau, đồng thời, hắn đưa tay kéo áo ngoài của mình, bọc nữ hài đang nhào tới lại, sau đó, hắn quấn chặt lấy nàng ta, chỉ để lộ một cái đầu nhỏ ngơ ngác.
Âu Dương Nhung giữ chặt lấy cái đầu nhỏ này, hít một hơi thật sâu, mãi một lúc sau, hắn mới bình tĩnh lại, hỏi:
"Tại sao ngươi lại cởi đồ?"
Hắn lại hỏi:
"Có người ép ngươi sao?"
Vị huyện lệnh nhỏ bé bắt đầu nổi giận.
"Không ai ép A Thanh cả, chỉ là nhà nghèo không có gì tiếp đãi lão gia."
A Thanh lắc đầu, nói:
"A mẫu và ca ca bảo ta đến đây, A Thanh cũng tự nguyện… Chỉ cần có thể khiến cho lão gia vui vẻ là được."
Âu Dương Nhung im lặng.
Bởi vì, người ép A Thanh cùng gia đình nàng ấy…
Hóa ra lại chính là hắn.
Ngọn lửa trong lòng Âu Dương Nhung càng lúc càng bùng cháy dữ dội.
Nhưng hắn lại không biết trút giận vào đâu.
Hắn. không phải là loại người đến đây để làm chuyện đồi bại với ấu muội của người khác!
Nhưng nghĩ kỹ lại, hành động của hắn trong hai ngày nay, trong mắt rất nhiều người trên thế gian này, đúng là đang rõ ràng đi theo hướng đó.
Cứ thử nghĩ mà xem, một vị huyện lệnh trẻ tuổi, không phải là thầy lang, nhưng lại nhiều lần đến thăm bệnh một nhà nghèo, mà người bệnh lại còn mắc bệnh nan y, miệng thì nói lời an ủi người bệnh, vừa mới được mời ở lại ăn cơm tối, hắn liền đồng ý không chút do dự, không hề khách khí…
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 19 |