Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dân quý quân khinh (2)

Phiên bản Dịch · 1057 chữ

"Tuy nhiên… cho dù có giết hết bọn chúng thì cũng không giải quyết được vấn đề lương thực cứu tế hiện nay. Sư huynh định trị thủy như thế nào đây?"

Vốn đang lấy sách trong hộp, Tô Khỏa Nhi cúi đầu, nói:

"Cứ làm theo cách của những vị huyện lệnh đi trước là được rồi."

"Cách gì?"

Nàng ta thản nhiên nói:

"Tỷ tỷ đi hỏi sư huynh của tỷ là được rồi, chắc là hắn biết, mà cho dù hắn không biết thì cũng sẽ có người nói cho hắn biết."

Tạ Lệnh Khương nhíu mày, nhìn vị tiểu thư có ngấn hoa mai trên trán đang cúi đầu đọc sách kia.

Vị muội muội Tô gia này đúng là rất thông minh, nghe nói, phụ thân và ca ca của nàng ta cũng thường xuyên đến hỏi ý kiến nàng, rất nhiều chuyện trong Tô phủ đều được quyết định ở trong phòng nàng.

Tuy vậy, so với tính cách ôn hòa, nhã nhặn, khiêm tốn của phụ thân và ca ca nàng ta, vị muội muội này lại quá mức kiêu ngạo, nàng ta không để tâm đến bất cứ chuyện gì. Đôi khi, Tạ Lệnh Khương tự hỏi, ngoài phụ thân và ca ca của nàng ra, trên đời này, liệu có chuyện gì hay người nào có thể khiến cho nàng ta để tâm hay không.

Tạ Lệnh Khương không hỏi thêm nữa, chỉ sâu một hơi, nói:

"Càng hoang đường hơn là, chuyện mà triều đình nghĩ đến đầu tiên không phải là cứu tế nạn dân, mà là ổn định địa phương, không cho phép người dân làm loạn! Không cho cơm ăn, cũng không cho phép làm loạn. thứ cho ta ngu muội, không hiểu nổi, trong mắt bọn họ, rốt cuộc thì bách tính là cái gì?"

"Là nước."

Tô Khỏa Nhi gật đầu, nàng ta thuận miệng nói:

"Thái Tông từng nói, quân là thuyền, dân là nước, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền."

"Thái Tông nói câu này, chẳng lẽ không phải là muốn nói dân quý quân khinh, xã tắc là phụ hay sao? Chẳng lẽ bọn họ sợ dân chúng ư?"

"Sợ. Tuy nhiên, câu dân quý quân khinh này là do thánh nhân nhà các người nói, Thái Tông chưa từng nói câu này."

"Có gì khác nhau?"

"Trong tai của nho sinh các ngươi, Thái Tông đang nói dân quý quân khinh, nhưng mà trong tai của ta… trong tai của tử tôn Ly thị, thì Thái Tông đang dạy chúng ta Thuật Đế Vương. Quân vương nên lo xa, nước yên thì thuyền vững. Một tờ công văn yêu cầu các người ổn định địa phương, bắt dân chúng nhịn đói thêm một thời gian, chẳng phải là đang muốn giữ cho nước được yên ổn hay sao? Chỉ có điều, đây là hạ sách mà thôi."

Tạ Lệnh Khương quay đầu lại, kiên trì hỏi:

"Vậy rốt cuộc là dân quý hay là quân quý?"

"Nếu Tạ tỷ tỷ hỏi phụ thân hoặc là ca ca muội, bọn họ sẽ thành thật cho tỷ câu trả lời mà tỷ muốn nghe, nhưng mà, muội không phải là bọn họ, những gì mà muội nói, Tạ tỷ tỷ sẽ không muốn nghe đâu."

"Không, muội cứ nói đi, tỷ nghe đây."

"Vậy được rồi, muội cũng cảm thấy là dân quý, vì dân chúng trên toàn thiên hạ cộng lại đương nhiên là cao quý hơn một vị vua, bởi vậy, nước lớn có thể lật thuyền."

Tô Khỏa Nhi gật đầu, sau đó, nàng ta lại hỏi:

"Nhưng mà, nếu chỉ so một phần mười, chỉ so một phần trăm, chỉ so một phần vạn dân chúng trên toàn thiên hạ, thậm chí chỉ so… một người dân thì sao? Hắn cùng quân vương, ai cao quý hơn? Nếu hắn quý hơn, vậy thì hắn chính là quân vương, quân vương chính là dân, vậy thì cuối cùng, chẳng phải là ‘quân vương’ quý sao? Mà nếu như nói hai bên ngang hàng nhau, vậy thì có khác gì quân vương không phải là quân vương nữa."

"Ngay cả nho sinh các ngươi cũng thừa nhận quân dân khác biệt, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận quý tiện khác biệt, vậy thì còn cần phải hỏi ai quan trọng hơn ai sao?"

Tạ Lệnh Khương lạnh lùng hỏi:

"Vậy nên, quân vương có thể coi thường tính mạng của hàng vạn người dân sao?"

Tô Khỏa Nhi lắc đầu, đáp:

"Đương nhiên là không thể. Người cuối cùng làm như vậy chính là Tùy Phong Đế cho người đúc hai thanh kiếm kia; còn người đầu tiên làm như vậy chính là Tần Thủy Hoàng, tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão cách đây hàng nghìn năm. Hai vị độc tài này cuối cùng đều chết dưới lưỡi kiếm. Vì vậy, khi Đại Càn được thành lập, triều đình không còn bóc lột sức lao động của người dân để đúc kiếm nữa; vậy nên, Thái Tông mới cảnh báo, nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, không thể độc tài."

"Nhưng mà vấn đề là, rốt cuộc là phải bao nhiêu nước mới lật được thuyền? Nếu chỉ là bọt nước trên đầu sóng, thì có cần phải để ý đến hay không? Trong lòng mỗi vị vua đều có một cán cân."

"Nếu xem tất cả người dân trên toàn thiên hạ là một hồ nước, vậy thì người dân ở Giang Châu, Long Thành cộng lại, cho dù có tính cả những người không phải là di dân, thì cũng chỉ là một gáo nước mà thôi, thuyền… không sao cả."

Tạ Lệnh Khương im lặng.

Không gian trong phòng im lặng như tờ, Tô Khỏa Nhi lại yên lặng đọc một tập thơ mà nàng ta thường đọc, tiểu nha hoàn mặt bánh bao thì bĩu môi, len lén trêu chọc con mèo.

Cho đến khi có người đột nhiên đứng dậy.

Nàng đứng trước mặt vị tiểu thư có vẻ ngoài lạnh lùng, có ngấn hoa mai trên trán kia, nói từng chữ một:

"Quân vương không quan tâm, nhưng có người quan tâm."

Nói xong, Tạ Lệnh Khương xoay người rời đi.

Bạn đang đọc Cái Gì A Quân Tử Cũng Phòng À (Dịch) của Dương Tiểu Nhung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.