Tiểu sư muội thật không coi ta là người ngoài (3)
Hình như đây gọi là tương phản mạnh.
Quan hệ giữa người với người đôi khi là một thứ rất kỳ diệu.
Hôm trước có thể tức giận, hận thù, không muốn nhìn mặt nhau, nhưng hôm sau gặp lại, con người ta lại có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chào hỏi nhau như thường.
Ngày mới, khí tượng mới, và cả tiểu sư muội cũng mới…
Hôm nay là ngày Uyên Minh Lâu cử hành yến hội quyên tiền, sáng sớm, mặt trời đã lên cao, có lẽ cả ngày hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.
Âu Dương Nhung dậy sớm, hắn nhét mấy chiếc bánh nướng vào túi, vừa đi vừa ăn. Sau khi đến huyện nha, hắn lại ngồi trong phòng làm việc, xem sổ sách thuế của thương nhân ở bến phà Bành Lang. một lúc sau, Điêu huyện thừa đến huyện nha đúng giờ nhưng có vẻ là ngủ không đủ giấc.
Sau khi nghe Điêu huyện thừa báo cáo về công tác chuẩn bị cho bữa tiệc trưa, không có vấn đề gì lớn, hai người lại bàn bạc thêm một số chi tiết, xác định thời gian, sau đó ai làm việc nấy.
Yến Lục Lang không có ở Long Thành, mấy hôm trước, Âu Dương Nhung đã phái hắn đến Giang Châu làm việc, đồng thời bảo hắn dẫn theo một đội tuần tra đến giám sát việc vận chuyển ba nghìn thạch gạo từ kho Tế Dân.
Tuy rằng số lương thực không nhiều, nhưng bây giờ, Âu Dương Nhung không muốn xảy ra bất cứ sai sót nào ngoài ý muốn, chuyện gì hắn cũng phải tự mình giám sát, có vậy hắn mới yên tâm.
Vì vậy, mấy ngày nay, việc bảo vệ Âu Dương Nhung đương nhiên được giao cho Tạ Lệnh Khương.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Hai người lại gặp nhau trong căn phòng hơi xấu hổ hôm qua, Âu Dương Nhung phát hiện sắc mặt của tiểu sư muội vẫn bình thường, chào hỏi nhau, cách cư xử cũng không khác gì ngày thường.
Âu Dương Nhung thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều, hôm nay Tạ Lệnh Khương không mặc nam trang cổ tròn bó sát theo mốt Đại Chu như hôm qua nữa, mà nàng ta đã thay sang một bộ trường sam nho nhã, tay áo rộng thùng thình, không còn tôn lên vóc dáng của nàng ta nữa.
Tuy vậy, dung mạo của nàng thanh tú rạng ngời nên mặc gì cũng đẹp, không khỏi khiến cho người ta phải trầm trồ, quả nhiên là huyết mạch của thế gia vọng tộc trăm năm - Trần Quận Tạ thị, đúng là ưu tú, đứng thẳng như ngọc thụ, cười rạng rỡ như ánh trăng… tuy rằng, tiểu sư muội rất ít khi cười.
Nhưng mà, Âu Dương Nhung không để ý đến những chuyện này mà tập trung tinh thần vào chuyện chính của ngày hôm nay, đến gần trưa, hắn đặt sổ sách xuống, dẫn Tạ Lệnh Khương đến Uyên Minh Lâu.
Trên đường đi, hai người cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa, không ai nhắc đến chuyện hôm qua, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong xe ngựa, Âu Dương Nhung ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng về phía trước.
Tạ Lệnh Khương bên cạnh cũng ngồi ngay ngắn.
Cả hai đều là chính nhân quân tử.
Tuy nhiên, có người đã phá vỡ sự im lặng trước.
"Cho."
Một bàn tay trắng nõn đưa đến trước mặt Âu Dương Nhung, trên bàn tay trắng nõn kia là một chiếc túi tiền được gấp gọn gàng.
"Đây là?"
"Không phải là quyên góp công khai sao? Chẳng lẽ ta không thể góp?"
"À ừm, có thể, nhưng mà, ngươi không có nghĩa vụ phải làm vậy."
"Vậy thì cứ coi như chút tâm ý đi, ngươi cứ cầm lấy mà quyên góp. Lần này ta ra ngoài không mang theo nhiều tiền, sau khi mua kiếm và cung tên, chỉ còn lại sáu lạng vàng và mấy lạng bạc vụn. hôm qua, ta đã gửi thư về nhà rồi, mấy hôm nữa, sẽ có người mang thêm tiền đến cho ta, đến lúc đó, ta sẽ quyên góp tiếp."
"Bây giờ trên thị trường, vàng lưu thông rất ít, sáu lạng vàng có thể đổi được sáu, bảy mươi quan tiền, cũng tương đương với gần bảy vạn văn, ngươi tính quyên góp nhiều đến vậy sao?"
"Vậy sư huynh định quyên góp được bao nhiêu?"
"Ít nhất là ba nghìn quan."
"Vậy thì số tiền ta quyên này cũng không nhiều."
Tạ Lệnh Khương lắc đầu, nói.
"Ba nghìn quan là do đám thổ hào hương thân kia cùng nhau quyên góp."
Âu Dương Nhung nhỏ giọng nói:
"Phần lớn tài phú ở Long Thành này đều trong tay bọn họ, bảy mươi quan tiền đối với bọn họ mà nói thì không nhiều, có điều, tiểu sư muội là tự mình quyên góp, số tiền này tương đương với ba năm bổng lộc của ta…"
Nói đến đây, Âu Dương Nhung bỗng nhiên sực tỉnh, hình như Trần Quận Tạ thị cũng là một gia tộc giàu có, hơn nữa, còn giàu có hơn cả Liễu gia, chỉ có điều, bọn họ sống rất kín tiếng, khiêm tốn mà thôi.
Những thế gia vọng tộc này không theo đuổi kiểu tài phú như những hào cường, mà là theo đuổi danh vọng, lực ảnh hưởng của nhân mạch và các nội tình bí ẩn.
Ví dụ như danh khí chính nhân quân tử mà Âu Dương Nhung danh dương thiên hạ, đây chính là thứ mà bọn họ coi trọng.
Hơn nữa, tiểu sư muội và ân sư chỉ là một phòng trong Trần Quận Tạ thị, Tạ thị còn rất nhiều con cháu và phòng nhánh khác, giống như một cái cây cổ thụ vậy, cành lá xum xuê.
Thế nhưng trong ấn tượng của Âu Dương Nhung, ân sư Tạ Tuần là người sống rất giản dị, tiểu sư muội hình như cũng vậy, bọn họ đều không có hứng thú với chuyện buôn bán, kiếm tiền của gia tộc, đọc sách mới là chuyện quan trọng nhất. Có thể thấy, trong Tạ thị, tiền tài không được coi trọng, được giao cho dòng thứ quản lý.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 16 |