Ngươi cần vợ không? (5)
Một đám tăng nhân vây quanh Âu Dương Nhung, hỏi han dồn dập, người sau hoàn toàn bị bao phủ trong trạng thái mơ hồ, ngây ngốc nhìn những cái đầu trọc lắc lư trước mắt, hoa cả mắt.
"Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa, vết thương của huyện thái gia... vừa mới lành, đừng có vây quanh nữa, nhường đường cho người ta thở đi."
Cuối cùng, một tiểu sa di dẫn đầu chen vào, đẩy đám đông ra.
Tiểu sa di này chừng mười tuổi, mày thanh mục tú, cái đầu nhỏ rất sáng bóng, khi đến gần quan sát Âu Dương Nhung, còn có chút phản quang chói mắt.
Tiểu sa di đưa tay ra lắc lắc trước mặt Âu Dương Nhung, sau đó làm ra vẻ cao thâm bắt mạch cho hắn, một hồi lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm.
Không khỏi lẩm bẩm:
"Không ngờ y thuật của sư phụ cũng có lúc đáng tin cậy, hôn mê nhiều ngày như vậy mà cũng có thể cứu tỉnh... Khụ khụ, huyện thái gia, ngài tỉnh lại khi nào, sao nửa đêm canh ba lại một mình rời khỏi viện nhỏ?"
"Các ngươi... các ngươi... ta... không phải..."
Âu Dương Nhung ấp úng, sờ sờ vết thương trên trán, không biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng hắn cũng kịp phản ứng, vội vàng chỉ vào giếng cạn sau lưng, nói:
"Bên dưới, những người bên dưới..."
Tiểu sa di ngẩn người, cùng các sư huynh đệ khác nhìn nhau, khó hiểu hỏi:
"Huyện thái gia, ý ngài là tối qua ngài rơi xuống... Tịnh Thổ Địa Cung này?"
Âu Dương Nhung gật đầu, há miệng muốn nói, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào:
"Bên dưới này thật sự là tịnh thổ?"
"Đúng là gọi như vậy."
Thấy vẻ mặt hoang mang của hắn, tiểu sa di đại khái cũng hiểu ra, chỉ vào giếng cạn giải thích:
"Huyện thái gia, Tịnh Thổ Địa Cung này trước kia là nơi mà chùa Đông Lâm chúng ta thờ phụng xá lợi, là do bản triều... "
Như là kiêng kị điều gì đó, tiểu sa di lập tức đổi giọng:
"Là do Thái Tông tiền triều khi còn tại vị, chủ trì lúc bấy giờ của chùa phụng hoàng mệnh xây dựng, lúc ấy Phật tự khắp cả nước đều thịnh hành xây tháp, tu địa cung, nghênh phật cốt, bất quá về sau liên tháp phía trên bị sập, Tịnh Thổ Địa Cung này cũng bị bỏ hoang... về phần hiện tại người ở bên trong…”
Tiểu sa di đi đến bên giếng, hướng xuống dưới hô lớn:
"Này, Tú Chân sư huynh! Đến giờ dùng bữa sáng rồi!"
Rất nhanh, giọng nói quen thuộc của Không Biết đại sư liền từ dưới truyền lên:
"Các hạ ở bên ngoài, mau xuống đây! Nơi đây là Liên Hoa Tịnh Độ, phía trên chính là Vô Gian Địa Ngục!"
Âu Dương Nhung nhất thời im lặng.
Tiểu sa di quay đầu lại, thở dài:
"Tú Chân sư huynh bị điên nhiều năm rồi, trước kia huynh ấy rất tốt, nhưng về sau luôn nói bọn tiểu tăng là ác quỷ, muốn ăn thịt huynh ấy, còn luôn tìm lỗ chó, gầm giường chui vào, nói là muốn tìm Cực Lạc Tịnh Thổ... Bi Điền Viện không nhốt được huynh ấy, bọn tiểu tăng đành phải dùng dây thừng treo huynh ấy xuống, mỗi ngày đúng giờ thả chút cơm chay xuống, huynh ấy cũng thích ở lại bên dưới."
Âu Dương Nhung nhíu mày, cúi đầu nhìn bàn tay bị dây thừng cọ xát đến rách da, nhịn không được hỏi:
"Bên dưới còn có hai người..."
"Còn hai người nữa sao?"
Tiểu sa di ngẩn người, gật đầu:
"À, hẳn là bệnh nhân và ăn mày được Bi Điền Viện thu nhận. " Hắn nhìn quanh bốn phía, "Giếng khô này nằm ngay cửa sau Bi Điền Viện, xem ra là sư huynh quản lý viện hôm qua lại lười biếng, để cho đám bệnh nhân ăn mày chạy loạn ra ngoài, rơi xuống."
"Bi Điền Tế Dưỡng Viện?"
Âu Dương Nhung kinh ngạc, nhớ tới câm nữ cụt ngón tay và người đầy mình lở loét.
Tiểu sa di thấy tâm trạng Âu Dương Nhung có vẻ không ổn định, cẩn thận nói:
"Đúng vậy, nói ra thì, Bi Điền Tế Dưỡng Viện có thể mở tiếp, cũng là nhờ lòng từ bi của huyện thái gia, huyện nha hàng năm đều xuất tiền tài trợ, bọn tiểu tăng phụ trách thu nhận một số người già yếu bệnh tật trong huyện. Huyện gia, bọn họ không dọa ngài chứ?"
Âu Dương Nhung cúi đầu không nói.
Thấy hắn trầm mặc, tiểu sa di ngược lại có chút sợ hãi.
Có lẽ là bách tính thời đại này đối với người có thân phận quan lại tự nhiên sinh ra kính sợ, quy kết tất cả thành cái gọi là uy nghiêm của quan, kỳ thật Âu Dương Nhung biết nào có uy nghiêm gì, bất quá là chùa Đông Lâm nằm trong phạm vi quản lý của huyện hắn mà thôi. Nếu sinh tử của mình đều nằm trong tay người khác, tự nhiên sẽ luôn cẩn thận quan sát sắc mặt và tâm trạng của đối phương.
Lúc này, tiểu sa di tinh mắt đột nhiên nhìn thấy trong rừng trúc cách đó không xa, có một tên ăn mày bẩn thỉu, tứ chi bò trên mặt đất, cắn xé lung tung, tinh thần có vẻ không bình thường.
Hắn nhanh chóng ra hiệu cho các sư huynh đệ bên cạnh, vì thế mấy tăng nhân vội vàng chạy tới, áp giải tên ăn mày kia về Tế Dưỡng viện.
Những động tác nhỏ xảy ra xung quanh, cùng với thần thái của đám hòa thượng, Âu Dương Nhung đều nhìn thấy rõ ràng.
Hắn cũng không phải bị dọa choáng váng, chỉ là... Sau khi những lý do hoang đường này giải thích cho những hiểu lầm hoang đường kia, một hiện thực hoàn toàn mới, gần như chắc chắn được đặt trước mặt hắn, hắn ngược lại có chút... thất vọng hơn.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 58 |