Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án kiện (2)

Phiên bản Dịch · 995 chữ

"Hơn nữa, ta cũng không rảnh rỗi đến mức phải điều tra từ đời này qua đời khác, ta chỉ kiểm tra trong vòng năm năm trở lại đây thôi, không nhiều lắm đâu nhỉ? Bọn họ đã giàu có nhiều năm như vậy rồi, chắc là đã sớm rửa tay sạch sẽ rồi chứ?"

"Vậy… vậy nếu như bọn họ chưa rửa tay thì sao?"

"Chưa rửa tay, vậy thì ta sẽ giúp bọn họ rửa tay."

"…"

Điêu huyện thừa á khẩu, hắn nhìn trái, nhìn phải, bất đắc dĩ nói:

"Nếu là kiểm tra sổ sách, vậy tại sao lại đuổi hết đám thư lại phụ trách quản lý Đông khố ra ngoài? Bọn họ là người nắm rõ nhất mà."

"Không cần bọn họ, ta có người của ta, mấy hôm nay, đám thư lại đi theo ta đến trại cứu tế ở ngoại ô để thống kê, tính toán sổ sách, làm việc rất tốt, cứ để bọn họ đến kiểm tra là được rồi."

Âu Dương Nhung quay đầu lại, dặn dò kỹ càng, Yến Lục Lang lập tức đi tìm người, không bao lâu sau, hắn đã dẫn theo đám thư lại quen mặt kia đến.

Đợi khi mọi người đã đến đông đủ, Âu Dương Nhung nhìn đám phủ binh đang đứng trước cửa kho, thản nhiên nói:

"Mở cửa!"

Sau đó, hắn chỉ vào cánh cửa đang từ từ mở ra, nói:

"Ta muốn xem thử xem, trong này có giống như kho Tế Dân hay không, toàn là lũ chuột nhắt."

"Kiểm tra sổ sách của Liễu gia trước. Chữ ‘Liễu’ thật hay, đúng là sinh bên cạnh thủy, thủy tràn tất hưng!"

Huyện lệnh trẻ tuổi đứng trên bậc thang cao nhất, lúc này, hắn xoay người lại nhìn xuống mọi người, lớn tiếng nói:

"Đừng nói ta lấy quan lấn dân, hôm nay, ta sẽ tra một cách công khai minh bạch, xử lý theo đúng quy trình. Ta đã nói rồi, lần này, ta đến Long Thành chỉ làm một chuyện. Tiếp theo, ta sẽ công bố từng khoản một, để cho mọi người cùng xem, cũng để cho ta mở mang tầm mắt, xem thử Liễu gia các ngươi, vì sao hằng năm lụt hằng năm giàu!

...

Kiểm tra sổ sách không phải là một công việc đơn giản.

Hơn nữa, trong thời đại mà toán học còn lạc hậu như thế này, các chưởng quỹ chỉ có thể dựa vào bàn tính.

Tuy Âu Dương Nhung biết chút ít về toán học cao cấp nhưng hắn cũng không phải là thần tiên, không thể nào vừa nhìn vào sổ sách là có thể phát hiện ra sơ hở, sau đó dẫn người xét nhà.

Hắn chỉ được học qua giáo dục cơ bản, còn với những người này, đây chính là kế sinh nhai của bọn họ.

Nhưng may mắn thay, Âu Dương Nhung đã đào tạo được một đội ngũ tương đối quen thuộc và dễ sai khiến.

Lúc mới nhậm chức hắn quyết định dĩ công đại chẩn, đã tìm Điêu huyện thừa lấy người, lúc đó, phần lớn người trong huyện nha đều cho rằng hắn là tâm huyết dâng trào, làm việc không đâu vào đâu, không có mấy người bằng lòng theo hắn đến ngoại ô làm việc kiệt sức nhưng lại không có chất béo kia, tốn công vô ích – huyện lệnh có lẽ là cầu danh, nhưng mấy con lươn bọn họ không cầu danh.

Nhưng dù sao Âu Dương Nhung cũng là huyện lệnh, quan lớn hơn một cấp đè chết người, Điêu huyện thừa đành phải ngoan ngoãn tìm người cho hắn, phái một đám thư lại rảnh rỗi đi chơi đùa cùng hắn.

Ngày đó, khi nhìn thấy đám thư lại này, Âu Dương Nhung đã biết bọn họ đều là những kẻ không được hoan nghênh trong huyện nha, hoặc là còn non nớt, hoặc là đã già nua.

Thế nhưng, về sau ở ngoại ô, ngày nào Âu Dương Nhung cũng dẫn bọn họ đi thống kê sổ hộ tịch, lương thực, xây dựng trại cứu tế, sau một thời gian mài giũa, Âu Dương Nhung bất ngờ phát hiện ra, bọn họ làm việc rất tốt.

Cũng phải, tuy rằng đám thư lại trẻ tuổi này còn thiếu kinh nghiệm, nhưng khả năng thích nghi rất mạnh, tràn đầy năng lượng. Hơn nữa, Âu Dương Nhung lại là người rất giỏi vẽ bánh, khích lệ tinh thần, còn những thư lại già kia, phần lớn bọn họ đều không phải là thiếu năng lực, mà ngược lại, năng lực nghiệp vụ của bọn họ rất tốt, kinh nghiệm phong phú. Lý do khiến cho bọn họ bị cấp trên và đồng nghiệp xa lánh là vì bọn họ không biết nịnh nọt cấp trên, tính tình lại cố chấp, kỳ quặc.

Ha ha, không biết Điêu huyện thừa cố ý hay là vô tình, hai loại người mà hắn qua loa Âu Dương Nhung lại bổ sung cho nhau, hơn nữa, bọn họ đều là những người có năng lực nhất trong huyện nha…

Lão Thôi là một trong số những lão thư lại đó, Âu Dương Nhung quen biết hắn vào lúc hắn chuẩn bị xây dựng trại cứu tế, tập trung đám người họp bàn.

Lúc đó, Âu Dương Nhung là quan mới nhậm chức, hắn rất nhiệt tình đưa ra một số kế hoạch phân phát lương thực. Nhưng mà thực tế chứng minh, những kế hoạch đó quá lý tưởng hóa, những thư lại khác đều gật đầu đồng ý, chỉ có lão Thôi gầy gò cằm nhọn này là người duy nhất không hề nể mặt huyện lệnh, thản nhiên chỉ ra, cách phân phát lương thực như vậy sẽ khiến cho ngân khố trống rỗng, hơn một vạn thạch gạo trong kho của Long Thành căn bản là không đủ.

Bạn đang đọc Cái Gì A Quân Tử Cũng Phòng À (Dịch) của Dương Tiểu Nhung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.