Thư sinh cũng giết người (2)
Âu Dương Nhung cưỡi lên người Điêu huyện thừa, tay ấn đầu hắn xuống, mũi kiếm kề sát cổ hắn, gần như đâm thẳng xuống đất.
Điêu huyện thừa có thể cảm nhận được lưỡi kiếm sắc bén kia, hắn sợ đến mức hồn bay phách lạc, trợn mắt há mồm, giống như con vịt đang bị người ta ấn trên thớt, chuẩn bị cắt tiết vậy.
"Minh đường tha mạng… Minh đường tha mạng… hu hu hu…"
"Lắm mồm… suốt ngày lải nhải bên tai ta, đã quỳ xuống xin ăn rồi mà còn muốn kéo ta theo sao?!"
"Hạ quan không có, hạ quan thật sự là vì muốn tốt cho ngài… Minh đường, bình tĩnh! Bình tĩnh lại đi!"
Âu Dương Nhung dùng tay banh mí mắt Điêu huyện thừa ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sợ hãi của hắn, tay phải của hắn siết chặt chuôi kiếm, chỉ cần hắn hơi dùng sức đẩy nhẹ một cái, là có thể lấy được thêm một cái đầu nữa rồi.
"Bình tĩnh?"
Huyện lệnh trẻ tuổi nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi:
"Nói cho ta biết, tại sao ta phải bình tĩnh? Nếu không nói được, ta sẽ chém đầu ngươi tế cờ, sau đó dẫn người đến Liễu gia, tịch thu gia sản của bọn chúng!"
"!!!" Điêu huyện thừa.
…
"Bình tĩnh, bình tĩnh a Minh đường, không thể lật bàn được, lật bàn rồi thì còn chơi kiểu gì nữa? Đối với tất cả mọi người đều không có lợi, mọi người đều sẽ mất hết!"
Điêu huyện thừa lo lắng đến mức run rẩy cả người, lắp bắp nói.
"Không có bọn họ, chính là lợi ích lớn nhất."
"Nhưng mà, Minh đường cũng sẽ mất hết, điều động binh mã mà không thông qua trình tự. Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường, Minh đường sao có thể liều mạng như vậy chứ?"
<!> Chú: Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường: tiền là vật ngoài thân, phải biết giữ tính mạng của mình, không nên tùy tiện nhảy vào chỗ nguy hiểm.
"Sao ta lại cảm thấy rất đáng nhỉ?"
"…" Điêu huyện thừa á khẩu, nói:
"Ngài là huyện lệnh thất phẩm, là Tiến sĩ Thám hoa lang, là người đọc sách được Nữ đế Đại Chu nhớ mặt đặt tên, tiền đồ vô lượng, sao có thể bị bọn họ hủy hoại tiền đồ chứ?"
"Nói xong chưa?"
Điêu huyện thừa cẩn thận quan sát sắc mặt Âu Dương Nhung, hỏi dò:
"Hạ quan… nói xong rồi…"
Âu Dương Nhung gật đầu, hắn dùng sức ấn thanh kiếm xuống, như thể muốn chém bay đầu của lão già này vậy, Điêu huyện thừa sợ hãi đến mức bật khóc, vội vàng nói:
"Còn nữa… còn nữa… còn nữa…"
"Nói."
Điêu huyện thừa nghiêng đầu, lấy tay che mặt, né tránh lưỡi kiếm, vội vàng nói:
"Nếu Minh đường xảy ra chuyện, vạn nhất, vị huyện lệnh tiếp theo là một tên tham quan thì sao? Không chỉ số lương thực mà Minh đường vất vả lắm mới có được sẽ bị hắn chiếm đoạt hết, mà trại cứu tế ở ngoại ô cũng sẽ bị phá hủy, tâm huyết của Minh đường trong thời gian qua sẽ đổ sông đổ bể."
"Minh đường, ngài không biết đâu, mấy vị huyện lệnh trước đây đều là những tên khốn kiếp chỉ biết vơ vét của dân, vất vả lắm mới có được một vị quan thanh liêm như ngài, mọi người đều đang trông cậy vào ngài, nếu như cứ một đổi một như vậy thì quá đề cao bọn họ rồi, không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ như vậy được…"
"Cho nên, Minh đường, nhất định đừng xúc động làm liều, phải bình tĩnh! Nhẫn một lúc sóng yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao…"
Điêu huyện thừa nói năng lộn xộn, sau một hồi thao thao bất tuyệt, phát hiện ra người trước mặt không còn động tĩnh gì nữa, hắn cẩn thận bỏ tay ra, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy huyện lệnh trẻ tuổi kia không biết đã bình tĩnh lại từ lúc nào, đang im lặng nhìn mình.
"Minh… đường?"
Âu Dương Nhung đột nhiên lên tiếng:
"Miệng mở thành vè, chẳng lẽ Điêu đại nhân cũng muốn thi lên nghiên cứu sinh sao?"
"…" Điêu huyện thừa ngẩn người, thi lên nghiên cứu sinh… là cái gì? Còn cũng?
Nhưng chưa kịp hỏi thì hắn đã cảm thấy người nhẹ bẫng.
Âu Dương Nhung đã đứng dậy, cúi đầu phủi phủi bụi trên vạt áo.
Điêu huyện thừa thoát chết trong gang tấc, hắn lén lau mồ hôi lạnh, vừa rồi, ánh mắt của người thanh niên kia thật sự rất đáng sợ, kinh nghiệm quan sát người khác nhiều năm qua mách bảo hắn, nếu như vừa rồi hắn trả lời sai một câu, có lẽ bây giờ hắn đã mất đầu rồi… Rốt cuộc huyện Long Thành đã mời phải vị thần tiên nào vậy, sao người ngoài lại có thể gọi hắn ta là chính nhân quân tử chứ?
Điêu huyện thừa thầm mắng chửi trong lòng, hắn cẩn thận tránh thanh kiếm bên cạnh, sau đó, hắn nhặt thanh đoản kiếm lên, cung kính dâng cho Âu Dương Nhung.
Âu Dương Nhung liếc nhìn Điêu huyện thừa, thản nhiên nhận lấy thanh kiếm, tra vào vỏ, lúc xoay người rời đi, hắn ta đột nhiên để lại một câu:
"Quả nhiên là đã quen quỳ rồi, nhưng vừa rồi, ngươi có nói một câu rất đúng."
"Không biết là câu nào khiến cho Minh đường vừa ý? Sau này, hạ quan sẽ nói nhiều hơn."
Âu Dương Nhung híp mắt nhìn Tần đô úy, tiểu sư muội và Yến Lục Lang đang đi tới, khẽ nói:
"Lật bàn đúng là quá tiện nghi cho bọn họ…"
"Không lật bàn là được, không lật bàn là được… Minh đường anh minh!"
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 13 |