A
Vi Trúc xoa xoa cánh tay đau nhức, đi tới vừa lúc nghe được mấy chữ cuối cùng: "Cô đơn hay không tôi không biết, nhưng chắc chắn anh ta sẽ có bạn đời trước hai người."
“Thôi đi.” Nguyễn Chu Vi liếc xéo cô ta: "Thiếu tá Vi Trúc, cô đừng có nói bậy, đội trưởng Hạ thế nào chẳng lẽ tôi không rõ, cậu ta ấy mà được nữ giới thích á?”
Vi Trúc bĩu môi: “Vừa nãy các anh giao đấu với anh ta, không để ý chi tiết nào sao?”
“Chi tiết gì? Nói nghe thử xem nào.”
Vi Trúc cười: “Trên cánh tay phải của anh ta có một dấu răng của phụ nữ, người phụ nữ đó không biết là ai, miệng khá nhỏ, răng cũng đều. Tôi đoán, đội trưởng Hạ có đối tượng rồi.”
Nếu không thì trên toàn bộ đại lục này, ai có thể để lại dấu răng trên tay anh chứ?
Kể cả là những người ưu tú trong số những dị năng giả, muốn đến gần anh e là cũng khó.
Nếu không phải anh cho phép, không ai có thể làm được chuyện này, huống chi còn có chút… thân mật.
Người bình thường nào lại để lại dấu vết trên cánh tay của dị năng giả cấp đặc biệt chứ?
Không có gan đó, cũng chẳng có cơ hội đó.
Nguyễn Chu Vi bừng tỉnh: “Thật á?!”
“Lừa anh làm gì? Không tin thì tự mình đi mà xem.”
Vừa dứt lời, người đàn ông đang mồ hôi nhễ nhại trên sân tập liền liếc mắt qua, chỉ vào Cao Ý Hàng bên cạnh Nguyễn Chu Vi: “Xuống đây.”
Cao Ý Hàng đưa tay lên trán: “Nghĩ mà xem, đường đường là người phụ trách Khu C2, dù gì tôi cũng là nhân vật có máu mặt, tối nay lại mất mặt rồi.”
Nguyễn Chu Vi đạp anh ta một cái: “Gọi rồi thì đi đi, kẻo lát nữa đội trưởng Hạ lại nổi giận, tiện thể cậu đi xem thử trên tay cậu ta có…”
Giây tiếp theo, Hạ Xuyên Dã lên tiếng: “Nguyễn Chu Vi, cậu cũng xuống đây.”
Nguyễn Chu Vi: “...”
Nụ cười trên mặt anh ta đông cứng lại.
Cao Ý Hàng hả hê, cũng đá lại anh ya một cái: “Ây da, tiến sĩ Nguyễn còn đứng ngây ra đó làm gì, đội trưởng Hạ gọi thì mau xuống đi, lát nữa người ta nổi giận lên bây giờ.”
“Đội trưởng Hạ, hai chúng tôi đánh một mình cậu, không được hay lắm đâu, lát nữa lại nói tôi bắt nạt cậu thì sao?” Nguyễn Chu Vi cố gắng vùng vẫy.
Trên sân, Hạ Xuyên Dã cũng lười liếc nhìn bọn họ thêm lần nữa: "Ba, hai…”
“Tới ngay! Tới ngay!”
“Đội trưởng Hạ! Bọn tôi tới đây! Cậu nhẹ tay thôi! Á! Á!! Đội trưởng Hạ tha mạng!! A a a cái tên chó má Cao Ý Hàng kia, đánh trúng ông đây rồi!”
——————————
Thẩm Tế Sơ chăm sóc Tần Ny hai ngày.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng đợi được cô ấy khôi phục thể lực, chậm rãi tỉnh lại.
Sau khi Tần Ny tỉnh lại, liền nhảy nhót trước mặt cô, ăn hết mười hộp thịt hộp.
Cô chống cằm hỏi: “Cảm thấy khá hơn chưa?”
Tần Ny: “Khá hơn rồi.”
“Thật sự khá hơn rồi sao?”
Trong rừng, dị năng của Tần Ny tiêu hao quá nhanh, hoàn toàn không biết cách sử dụng và tiết kiệm, cứ thế mà lãng phí.
Nghe Nguyễn Chu Vi nói, nếu lúc đó Tần Ny còn tiếp tục làm loạn, dùng chút dị năng ít ỏi đó giết thêm vài con zombie nữa, cơ thể của cô ấy sẽ bị tổn thương rất lớn, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng. Cũng may là sau đó cô ấy cũng ngất đi, nếu không e là cô ấy thật sự sẽ rút hết dị năng trong cơ thể ra để cứu cô.
Tần Ny ngoan ngoãn ném vỏ hộp thịt vào miệng robot: "Thật mà, tôi khỏe hơn rồi.”
Sợ Thẩm Tế Sơ không tin, cô ấy còn đứng dậy nhảy vài cái, mỗi lần nhảy đều rất cao.
“Thôi thôi thôi, cậu yên phận chút đi, vừa ăn no xong đã nhảy nhót lung tung, cẩn thận đau bụng đấy, cậu ở đây nghỉ ngơi một lát đi, tôi ra ngoài phơi quần áo.”
Đăng bởi | LapCola |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |