Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt cóc - Stockholm (13)

Phiên bản Dịch · 2626 chữ

Dấu vân tay màu xanh tím lại xuất hiện trên cổ cừu con. Nhưng sự quyến rũ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ác ý.

C lập tức rút tay lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay của chính mình trong bóng tối. Thế mà hắn ta sẽ một mặt nói yêu, một mặt muốn giết người. Sự phân tách và đan xen này còn đáng sợ hơn cái ác thuần túy gấp trăm lần. Ngay cả bản thân C cũng cảm thấy kinh hãi.

Người đàn ông lại nhìn Lận Hoài Sinh.

Hắn ta vẫn có thể nhìn thấy rất rõ dáng vẻ của cừu con, cậu đang trong một giấc mơ ngọt ngào đến mức không biết gì về mối nguy hiểm suýt giết chết mình. C nhìn cậu, thà không nhìn rõ vẻ mặt vẫn bình yên của Lận Hoài Sinh, thứ làm nổi bật sự hèn hạ của hắn ta còn hơn. Sau đó, dường như hắn ta thực sự không thể nhìn rõ, trái tim rối loạn và ngây ngô của hắn ta không cho phép hắn ta thấy rõ.

C cảm thấy mình không thể ở lại được nữa.

Vốn dĩ hắn ta ngủ ở mép ngoài nên xuống giường rất nhanh, hắn ta thoát khỏi cái giường này, cái ổ này, cũng mong rằng cừu con có thể thoát khỏi hắn ta. Ban đầu C định ngồi im lặng trên ghế cả đêm, giống như đêm đầu tiên cừu con ngủ ở chỗ mình. Nhưng khi nhìn vào căn phòng ngủ trống rỗng, hắn ta nhớ ra mình đã coi những chiếc ghế như rác rưởi và chất thành đống trong góc, sau đó dọn chúng đi đâu đó bên ngoài. Khi cảm xúc của hắn ta mới bắt đầu, nó cuộn trào mãnh liệt và choáng váng đến mức khiến hắn ta không bao giờ nghĩ ra lối thoát. Thế nên bây giờ, C đứng bên giường, nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng và Lận Hoài Sinh ở trên đó, cổ họng hắn ta cuộn lên.

Hắn ta muốn quay lại, quay lại bên cạnh cừu con...

Hắn ta bước đi bước đầu tiên, nhưng dường như lại không hề bước, trước mắt hắn ta phân tách thành lớp sàn nhà, là hai lớp chồng lên nhau hay một sàn nhà tách biệt… Có lẽ ở trong căn phòng này, hắn ta sẽ còn làm nhiều việc khó lường hơn.

C chạy trốn một cách đáng xấu hổ.

Rời khỏi nhà nhưng không dám rời đi, cuối cùng lảng vảng bên ngoài phòng.

C qua loa khoác một chiếc áo khoác lên phần thân trên mà không kéo khóa, có thể nhìn thấy những vết thương đã được băng bó trên vai. Hắn ta đút tay vào túi áo khoác, lôi ra những điếu thuốc đã không hút mấy ngày rồi châm từng điếu một trong màn đêm tối tăm nhất trước bình minh.

Dường như chỉ trong một đêm, sau khi ban cho hắn ta sự ngọt ngào, số phận đã ban cho hắn ta sự ác độc lớn hơn; hoặc để ban cho hắn ta sự ác độc nên đã làm một chú cừu con đến thế giới của hắn ta và mang lại sự ngọt ngào trước. C không biết tại sao chuyện này lại xảy ra, chẳng lẽ hắn ta bị tâm thần?

Có lẽ hắn ta có bệnh.

Có lẽ hắn ta thực sự có bệnh.

Có lẽ là bình minh, có lẽ là bình minh nhỉ… C không có tâm trạng xem giờ, và căn phòng bí mật khổng lồ này cũng không có cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài. Leon vội vàng đi tới, trên mặt hơi căng thẳng, rồi rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng tìm được C, cũng mặc kệ tại sao lúc này C lại ở đây một mình.

Gã nói với C: “Liên bang đã chủ động gửi tin nhắn đầu tiên đến đây!”

“Họ nói: “Nửa giờ sau, một đoạn video quay ba con tin, bước đầu tiên để đổi lấy thứ các người muốn.” Tao đến chỗ mày ngay khi nhìn thấy nó.” Leon không thể một mình đưa ra quyết định vào lúc này, cũng không giỏi xử lý những việc cần dùng đến trí óc. Liên bang từ khách thành chủ, còn đặt ra thời hạn nửa giờ cực kỳ gấp gáp khiến kẻ bắt cóc này đang lo lắng thấy rõ, lời nói và hành động của gã cũng bắt đầu dồn dập: "C! Bây giờ mày qua xem thử đi.”

Hiển nhiên, C nhận thức được rằng có lượng lớn thông tin ẩn chứa trong sự thay đổi thái độ đột ngột của Liên bang, bây giờ hắn ta cũng đang mong muốn tìm kiếm những thứ khác và những thế giới khác có thể khiến bản thân sắp nổi điên tập trung tinh thần, đi bào mòn, đi bình tâm lại.

Hắn ta ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất và dùng chân nghiền nát nó.

"Đi thôi.”

Tiếng bước chân của bọn bắt cóc xa dần, một lúc sau, cửa phòng lặng lẽ mở ra, Lận Hoài Sinh đi ra từ bên trong. Cậu nhìn thấy tàn thuốc nằm rải rác trên mặt đất cạnh cửa. Cậu quan sát cẩn thận, khi bước thêm một bước nữa, cậu hoàn toàn tránh được bất kỳ điều gì có thể làm lệch vị trí tàn thuốc.

Từng bước một, bước chân của cậu càng lúc càng dài, càng lúc càng nhanh, cuối cùng rời khỏi hành lang này.

Đối với Arnold và Israel, từ hôm qua đến hôm nay, họ dường như bị lãng quên. Nhưng hai người này có trái tim vô cùng mạnh mẽ và kiên định, họ không khuất phục trước nỗi sợ hãi và trở nên yếu đuối mà giành giật từng giây để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Khi có tiếng động trong buổi sáng sớm yên tĩnh, Arnold và Israel nhạy bén mở to mắt.

Họ vẫn nằm trên mặt đất với tay chân bị trói, chân tay bắt đầu tím tái do máu không thể lưu thông trong một thời gian dài. Hai người trở mình, đều nhìn ra cửa ra vào và cửa sổ nhỏ, cẩn thận xác định xem ai đang đến.

Đối phương không lộ mặt, tiếng ma sát sột soạt kia cũng không ngừng. Arnold nghe ra rằng đối phương đang để lại ký hiệu trên tường cho bọn họ, miêu tả sinh động về danh tính của người đến.

Dường như cậu cũng có mối liên hệ chặt chẽ với Arnold, và hơi nghịch ngợm, như thể phải có người đoán được cậu là ai trước thì cậu mới chịu lên tiếng. Arnold và Israel nhìn thấy cổ tay quấn băng gạc đang vẫy vẫy ở cửa sổ nhỏ.

"Hai vị, trong số hai vị có người có thân phận không bình thường phải không?”

Trong phòng điều khiển chính, Leon bấm vào tin nhắn từ Liên bang và đưa cho Centipede xem.

Nguồn sáng duy nhất trong phòng là màu xanh mờ nhạt được phản chiếu từ rất nhiều màn hình điện tử, bao gồm cả máy tính quang học và các màn hình theo dõi lớn nhỏ đối diện. Những nguồn sáng lạnh lẽo này chiếu lên khuôn mặt và đôi mắt của C, đặc biệt là vết sẹo dưới mắt hắn ta. Đúng như tên gọi Centipede, giờ đây, dường như con rết uốn lượn này được trang bị những lưỡi dao cơ khí sắc bén, xoay tròn và sống dậy. Một Centipede như vậy có vẻ lạnh lùng đáng sợ, thậm chí còn vô nhân đạo hơn trước, giống như một thứ vũ khí nguy hiểm sắp phát nổ. Leon có thể nhìn thấy rõ, trong lòng vừa kính sợ C, đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì loại đặc tính của tội phạm tàn ác này.

C không quan tâm đến thông điệp đó lâu. Hắn ta di chuyển ngón tay thật nhanh và mở tin nhắn cuối cùng từ Liên bang trên bàn di chuột, cùng với những video họ đã tải lên nhiều lần trên Internet.

"C, mày phát hiện ra cái gì rồi?”

Lúc này, Leon rất tin tưởng và cảm phục C. Nhưng thời gian cấp bách, nháy mắt thôi mà nửa giờ đã trôi qua hơn một nửa, vì thế nên Leon thầm mắng mấy ông già sống dai như đỉa quen chơi thủ đoạn trong Liên bang.

C không quay đầu lại nhưng đã thấy rõ sự nôn nóng và thụ động của Leon. Bây giờ hắn ta không còn kiên nhẫn với đồng phạm cũ của mình nữa.

"Đã biết bọn họ đang tiến hành chiến tranh tâm lý, vậy sao còn bị Liên bang dắt mũi?"

Leon xấu hổ bởi lời nói của hắn ta, nhưng đúng là không thể cãi lại, gã chỉ cảm thấy tính cách của C càng kỳ quặc hơn.

C không biết Leon chửi thầm, cố tình tập trung vào việc phân tích trước mắt. Kể từ khi vụ bắt cóc này bắt đầu, thật ra đây mới là lần thay đổi thái độ rõ ràng nhất của Liên bang, bởi vì phía Liên bang đã có những hành động nhượng bộ trong thực tế. Tất nhiên, nó cũng có thể là một cái bẫy, nhưng…

C quả quyết nói: “Leon, kiểm tra lại danh tính con tin một lần nữa, phải cụ thể hơn.”

Ánh mắt của kẻ bắt cóc dừng ở thời hạn nửa giờ và mỉm cười tàn nhẫn.

“Giá trị của con tin cần phải được đánh giá lại.”

“Bởi vì có vẻ như một quý ông tôn quý đã được mời làm khách của chúng ta.”

Nghe câu hỏi của Lận Hoài Sinh, Arnold và Israel nhìn nhau.

Họ không thể suy luận về nguồn gốc câu hỏi của Lận Hoài Sinh, chứ đừng nói đến việc Lận Hoài Sinh có tự nguyện hỏi thế hay không. Bọn bắt cóc xảo quyệt có thể sử dụng con tin dễ kiểm soát nhất để lừa gạt những người còn lại.

Không nghe thấy hai người họ đáp lại, Lận Hoài Sinh cũng không hề tỏ ra nôn nóng hay thất vọng, thay vào đó, trên khuôn mặt điềm tĩnh và tươi cười ẩn chứa một sự chắc chắn, nên sự im lặng lúc này giống như đang cho đối phương đủ thời gian cân nhắc.

Israel cũng sẵn lòng tin vào cừu con. Anh ta chỉ có một trực giác kỳ diệu rằng Lận Hoài Sinh rất đặc biệt, chưa kể trước đây anh ta đã nhìn thấy cừu con dám lẻn khỏi bọn bắt cóc để tìm họ.

Và Israel cũng là người rất thích đánh cược.

Ngay trước khi Israel kịp nói, Arnold đã ngăn anh ta lại. Người đàn ông tương đối thận trọng và hoài nghi này đã đưa ra câu trả lời cho cậu: "Là tôi đây."

Đến lượt Lận Hoài Sinh im lặng.

Arnold lập tức cảnh giác, đồng thời cơ thể chuẩn bị phản ứng, bởi vì rất có thể đúng như y nghĩ, C cũng nhận được thông tin này.

Nhưng Lận Hoài Sinh vẫn nói.

Thậm chí cậu còn cười một tiếng, tiếng cười nhẹ nhàng và giọng nói mềm mại, vì thế dường như mọi sự chế giễu và trách móc đều biến mất.

"Ngài Arnold, tôi đã mạo hiểm rất nhiều để báo tin này cho anh, thế mà anh lại không trao cho tôi sự tin tưởng và chân thành tương ứng."

Người đàn ông lúc này có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh lùng, nhưng đôi tai dưới mái tóc vàng nhạt lại đỏ bừng như bị mèo cào.

Y và chàng trai này có mối liên hệ chặt chẽ vì sự việc đặc biệt và nguy hiểm lần này. Họ có danh tính ngang nhau dễ công nhận nhau nhất, nhưng đối với bản thân từng người thì lại quá xa lạ. Ban đầu Arnold đồng cảm với chàng trai trẻ bị tổn thương tâm lý và sẵn sàng chăm sóc cậu chu đáo, nhưng sau khi phát hiện ra rằng đây có lẽ là sự ngụy trang và âm mưu của Lận Hoài Sinh, hơn nữa đối phương đang xung phong xông vào trận địa, vật lộn bên cạnh những kẻ bắt cóc nguy hiểm, Arnold lại cảm thấy rằng mình không nên đối xử với Lận Hoài Sinh trong tâm thế như chăm sóc một kẻ có tâm lý yếu đuối.

Mà hiện tại, tựa hồ Lận Hoài Sinh bằng lòng để y lại gần, đồng ý lộ ra bộ dáng thật sự của mình để y có thể hiểu rõ hơn một chút.

Là dịu dàng, chủ động, nghịch ngợm, như cơn gió chiều trong hoàng hôn bên sông Rhine, thổi đến nước sông và cơn say của quán rượu xa. Arnold hơi khó xử.

Đại tá Arnold mím môi. Môi y vốn đã mỏng, nếu mím chặt như vậy thì sẽ giống như sợi chỉ đỏ cuối cùng của ánh hoàng hôn sắp bị mặt trăng ăn luôn, là dấu hiệu của sự vùng vẫy khi sa lầy.

“Tin tức gì?” Y hỏi. Y chỉ có thể hỏi điều này.

Lận Hoài Sinh nói: “Với năng lực của ngài Arnold, dù tôi chỉ nói đến đây thì anh cũng có thể đoán được đại khái nhỉ.”

Như muốn trừng phạt Arnold không thành thật, Lận Hoài Sinh cũng bắt đầu úp úp mở mở, không chịu nói thẳng.

Họ bị ngăn cách bởi một bức tường, những từ ngữ không thể diễn đạt hết ý nghĩa khiến Arnold cồn cào ruột gan, đột nhiên rất muốn xem Lận Hoài Sinh đang nói chuyện với mình bằng vẻ mặt như thế nào.

Israel bất mãn với sự do dự của Arnold, anh ta cũng không phải là người chịu bị bỏ qua, bỏ rơi anh ta châm chọc một cách tao nhã: "Người không thành thật nên bị trừng phạt tương ứng.”

Ngay sau đó, anh ta đổi chủ đề, lê la nói với Lận Hoài Sinh ở ngoài phòng: "Có lẽ cậu chịu nghe tôi nói nhỉ? Sinh Sinh."

Không biết tại sao Israel lại gọi Lận Hoài Sinh là “Sinh Sinh”.

Có lẽ anh ta cũng hiểu biết về ngôn ngữ và văn hóa ở quê hương của Lận Hoài Sinh, nhưng những điều này nằm ngoài tầm hiểu biết của Arnold, y chỉ có thể phát hiện ra sự thân mật nhất định ẩn chứa trong đó. Arnold cau mày theo bản năng, cảm thấy Israel căn bản không nghe lời khuyên, vẫn nói năng tùy tiện với Lận Hoài Sinh như cũ.

Nhưng cừu con ngoài cửa lại nói.

"Cảm ơn anh, anh Israel, nhưng tôi phải đi đây."

Đột nhiên trong nháy mắt, dù là Arnold hay Israel, dường như họ và câu trả lời của họ đã mất đi toàn bộ sức hấp dẫn đối với Lận Hoài Sinh.

Sự thất thường của chàng trai trẻ khiến Israel và Arnold không thể chống đỡ được, cả hai người đều bất giác vươn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ…

Sau đó, giọng nói không chút buồn rầu của Lận Hoài Sinh vang lên từ cửa sổ nhỏ.

"Liên bang cho bọn họ áp lực thời gian trong nửa giờ, bọn họ sẽ không thương lượng quá lâu, sẽ sớm quay nhanh thôi. Tôi phải đi về trước."

"Vậy hẹn gặp lại sau, anh Arnold, anh Israel.”

Bạn đang đọc Cạm Bẫy Cừu Non của Nhược Đào Lý Bất Ngôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Camtien141
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.