Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt cóc - Stockholm (4)

Phiên bản Dịch · 3048 chữ

Lúc đầu, Lận Hoài Sinh không nhận ra ác ý của Israel. Cậu còn nói rất nhiều, miệng và não như tách rời nhau. Mắt bị mù vốn đã rất đáng thương, thế mà bây giờ trông cậu còn giống như một kẻ ngốc. Sau này khi Lận Hoài Sinh nhận ra, cậu càng xấu hổ hơn bao giờ hết.

Cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng hận không thể chết đi của mình nên nó đã hoàn toàn trở thành chiến lợi phẩm khi người khác làm nhục cậu.

Arnold cau mày ngăn cản Israel đang định tiếp tục phun ra những lời cay độc: "Đừng nói nữa.”

Israel nhún vai: "Chắc chắn rồi. Hãy nghe theo vị nhân sĩ chính trực này."

Nhưng khi anh ta nói chuyện đã ảnh hưởng đến miệng vết thương, lập tức cảm thấy đau đến nỗi nhe răng trợn mắt. Dù vậy, anh ta cũng muốn cả hai bên đều thiệt hại, không ai được phép thoải mái cả.

Arnold cảm thấy vô cùng phiền phức trước loại người như Israel nên đã quay đầu nhìn Lận Hoài Sinh.

Chàng trai trẻ đã không cử động kể từ lúc nãy, dường như cậu đã biến thành một tác phẩm điêu khắc xám xịt vô hồn sau những lời nói thẳng thắn và thô tục của Israel. Arnold cũng đau đầu nhưng vẫn đủ kiên nhẫn để trò chuyện ân cần với một thanh niên nhút nhát, dè dặt và trông còn quá trẻ một cách tinh tế.

"Bọn bắt cóc đã không cho chúng ta ăn gì trong hai ngày qua. Lận, cậu đã ăn gì chưa?"

Như biết ơn Arnold đã giải vây, Lận Hoài Sinh thở dài một hơi, quá rõ ràng, thậm chí còn quên cả việc che giấu, mặt cậu càng đỏ hơn.

Lận Hoài Sinh gần như hỏi gì đáp nấy, chủ động kể cho Arnold tất cả những gì mình trải qua, bao gồm cả chuyện bị bệnh mà vẫn được chăm sóc, về chuyện ăn uống, Lận Hoài Sinh cũng rất thành thật: “Chưa ăn.”

Người đàn ông tóc vàng vốn đã “chu đáo” quay người sang chỗ khác ngoảnh lại cười nhạo Lận Hoài Sinh. Israel cố tình vén mái tóc lòa xòa che mắt ra để xem rõ trước mặt mình là tên ngốc có suy nghĩ kỳ lạ hay kẻ nói dối vụng về. Anh ta nhìn thấy môi của chàng trai gốc Á mở ra rồi đóng lại, vẫn còn vài đường nứt nhẹ, nhưng màu môi đã trở lại với vẻ hồng hào ướt át rực rỡ, giống như đóa hồng tươi mát nhận được cơn mưa sau đợt hạn hán kéo dài, nhưng có lẽ sẽ mọc ra những chiếc gai nhọn đâm người.

Tất nhiên, lời nói của Israel mới là sự mỉa mai thực sự rõ ràng vào lúc này.

"Theo như lời cậu nói, nếu hắn ta tốt thế, có thể làm được nhiều việc vì cậu thế, vậy tại sao hắn ta lại không cho cậu ăn?"

Lận Hoài Sinh sửng sốt.

Chàng trai trẻ không còn nhìn thấy được nữa, nhưng vẻ mặt bây giờ lại khiến người ta cảm nhận được sự bất lực trong mắt cậu. Lời nói của Israel rất sắc bén, nhưng giọng điệu không hề hung hãn mà lại nhỏ nhẹ, tao nhã, nhưng chính vì vậy mà Lận Hoài Sinh đã hoàn toàn bị Israel đánh bại.

Cậu không tranh cãi, không bào chữa cho mình và những kẻ bắt cóc như vừa làm. Bệnh nhân Stockholm không nghĩ ra được lý do nào để thuyết phục chính mình, cậu hoảng loạn đến mức muốn bỏ chạy ngay giây tiếp theo. Nhưng cậu bị mù, không thể chạy đi đâu được, cuối cùng đành đứng yên tại chỗ, trở thành cừu con mặc người ta xâu xé.

Israel nhìn thế, chợt cảm thấy tẻ nhạt. Bắt nạt một kẻ không chịu nổi một đòn như cừu con cũng chẳng có ích gì, ngược lại còn khiến anh ta mất phong độ. Israel lại liếc nhìn chàng trai trẻ, đầu óc anh ta choáng váng, nhìn Lận Hoài Sinh cũng nhìn ra vài khuôn mặt khác nhau, mỗi người đều rất sống động, khi ở cạnh nhau càng trở nên kỳ quái. Bây giờ Israel đã hoàn toàn quay đầu đi, không giằng co với Lận Hoài Sinh nữa.

Dáng vẻ thần hồn phách lạc của Lận Hoài Sinh đọng lại trong mắt C. Trên thực tế, cuộc trò chuyện ăn miếng trả miếng giữa ba người đã được camera ở góc khuất ghi lại toàn bộ. Sau khi nhìn Lận Hoài Sinh bước vào “chuồng cừu”, hắn ta không nghỉ một giây quay lại phòng điều khiển, ngồi xuống và thử điều chỉnh thiết bị, mắt nhìn tai nghe. Hắn ta cũng không hề nhận ra rằng trông mình trang trọng như thể đang đi đến một cuộc hẹn vậy.

Đồng bọn của hắn ta nghe mấy lần xong, thế mà còn rất thích đưa ra nhận xét.

"Ồn ào cái gì? Ăn cơm? Xem ra vẫn chưa được dạy dỗ đủ." Người đàn ông vạm vỡ hút một điếu thuốc: "C, tôi lôi bọn nó ra dạy dỗ một trận nữa được không?”

Đoạn video quay cảnh Israel bị đánh đập đã được tung lên Internet vào hôm qua. Để khiến Liên bang thỏa hiệp, ban đầu họ dự định làm cho tàn nhẫn, chẳng hạn như hành hạ một con tin đến chết. Nhưng C đã tạm thời thay đổi kế hoạch. Mặc dù video lần này vẫn gây ra sự phẫn nộ và hoảng loạn mạnh mẽ trên Internet, nhưng việc ép sát và thăm dò Liên bang của họ giống như một viên sỏi rơi xuống biển, tạm thời vẫn chưa nhận được bất kỳ phản hồi nào từ phía Liên bang. Điều này chắc chắn sẽ khiến những tên tội phạm cảm thấy khó chịu. Nhìn chung, họ không phải là những người kiên nhẫn, thậm chí những cảm xúc mãnh liệt đó cũng cần được giải tỏa ngay tại chỗ. C liếc nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt lạnh lùng, trong căn phòng tối tăm đóng kín chỉ có ánh sáng từ bóng đèn sợi đốt trần trụi trên trần nhà và ánh sáng từ màn hình, gương mặt người đàn ông nửa ẩn nửa hiện, mà nửa gương mặt sâu thẳm trong bóng tối còn có một vết sẹo dài nhô lên.

Người đàn ông vạm vỡ vốn có một loại cảm giác trịch thượng, nhưng C lại khiến gã bỗng nhiên cảm thấy e ngại.

Người đàn ông vạm vỡ ngồi thẳng dậy: “Centipede, mày bị sao vậy?”

Dường như những người cực kỳ hung ác như bọn họ trái lại được Chúa thiên vị trao cho trực giác nhạy bén nhất đối với sự nguy hiểm, có lẽ bản thân người đàn ông vạm vỡ cũng không biết, nhưng trong tiềm thức điều gã muốn nói là: Mày muốn làm gì tao?

C lặng lẽ nhìn đồng bọn của mình.

Trong vài giây cực kỳ ngắn ngủi và cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí trở nên cứng ngắc.

"Dập thuốc lá đi."

Cuối cùng, C lạnh lùng ra lệnh.

Thêm vài giây nữa, người đàn ông vạm vỡ không địch lại khí thế của C, ngại ngùng dập tắt điếu thuốc, tàn thuốc để lại một vết đen nhánh trên mặt bàn cũ kỹ. C quay đầu lại một lần nữa và chăm chú nhìn vào màn hình giám sát. Một lúc sau, đồng bọn của hắn ta cũng rời khỏi căn phòng này.

C không hiểu sao đột nhiên mình lại cảm thấy ghét mùi khói thuốc đến thế. Cứ như thể đây là những hành động của một người tầm thường, mà bây giờ hắn ta lại muốn cắt đứt với những thứ tầm thường ấy. Trong khoảnh khắc đó, hắn ta ghét những người bạn đồng hành ban đầu của mình, ghét sự thô tục, ghét sự cám dỗ và ghét những mưu mô. Hắn ta trở nên giận đời, không thích mọi thứ, cảm xúc tích cực duy nhất đến từ cừu con mà hắn ta nhốt trong lồng.

Âm thanh thu lại từ camera không được rõ lắm, C chăm chú lắng nghe. Những người tầm thường đó nghi ngờ hắn ta có động cơ thầm kín, cười nhạo sự ngu ngốc của cừu con và nói rằng mối quan hệ của họ không phải là không thể phá vỡ. Đó là bởi vì bọn họ hoàn toàn không phải là hắn ta hay cừu con! Nhưng tại sao hắn ta lại không cho Lận Hoài Sinh thứ gì đó để ăn? Hắn ta nhìn cơn sốt của chàng trai trẻ dần giảm bớt, đồng thời cũng thấy trong cơ thể cậu vẫn còn một cơ quan nào đó đang đau khổ, tại sao? Hắn ta vô tình hay cố ý? C nghĩ rằng hắn ta phải thừa nhận sơ suất của mình, nhưng sau khi bị Israel chỉ ra, hắn ta cảm thấy mình đang cố ý. Đây là con tin của hắn ta, tù nhân của hắn ta, cừu con của hắn ta, mắt, miệng, ý chí đều phải bị hắn ta khống chế, hắn ta kiểm soát và sở hữu mọi thứ, có được thì phải thuần phục, và thức ăn là một trong những cách thức để hắn ta thuần phục cừu con.

Thức ăn, tất cả mọi người đều cần thức ăn, đẩy cừu con đến bờ vực bị loại trừ, đẩy cừu con về phía hắn ta.

Đến lúc đó, liệu cừu con có cần hắn ta hơn cả thức ăn không?

Ánh sáng màn hình mờ ảo chiếu lên khuôn mặt của Centipede, dường như vết sẹo từ dưới mắt đến sau tai của hắn ta cũng trở nên sống động trong khi ham muốn đang mặc sức tưởng tượng.

Lận Hoài Sinh lại bị C đưa ra ngoài một mình. Lần này kà vào buổi trưa khi đến giờ ăn.

"Ngài C, ngài muốn đưa em đi đâu vậy?"

Lận Hoài Sinh đi theo phía sau, mắt bị mù nên đi rất chậm.

Không rõ từ bao giờ, người đàn ông cũng giảm tốc độ, kéo sợi dây thừng quanh cổ tay cừu con, hắn ta hơi nới lỏng ra sau khi buộc lại, kéo Lận Hoài Sinh đi dạo trên sân vắng, thế nên cái nhà tù tội lỗi này dường như biến thành một khu vườn tối tăm, khoảng sân tối tăm không có gió và ánh sáng nhưng đầy ấm áp.

C có thể cảm nhận được sự xa cách của cừu con với hắn ta trong giờ phút này. Thái độ và lời nói không thân thiện của hai con tin khác trong phòng giam chắc chắn đã ảnh hưởng đến Lận Hoài Sinh. C mím môi, vẻ mặt khó đoán.

"Rồi em sẽ biết.”

Người đàn ông đã nhận ra sự tức giận kỳ lạ của mình đối với Lận Hoài Sinh. Tuy đây là một quá trình thuần hóa nhưng người chăn cừu cũng phải trả một cái giá tương ứng khi thuần hóa cừu con. Nếu C muốn hoàn toàn nắm giữ Lận Hoài Sinh trong tay, đeo cho cậu một chiếc vòng cổ có tên hắn ta thì trước tiên hắn ta phải đặt một thứ gì đó vào bàn cân của giao dịch này. Cảm xúc của hắn ta, trái tim không thể kiểm soát của hắn ta. Một mặt thì C ghê tởm nhưng mặt khác lại có một loại cảm giác hạnh phúc đến tê dại. Suối nguồn hạnh phúc chính là đứa trẻ hắn ta đang kéo, nên C lại nhanh chóng gạt cơn giận đối với Lận Hoài Sinh đi.

C dẫn Lận Hoài Sinh đến địa bàn của mình, nói cho cậu biết ghế ngồi ở đâu, thấy cậu ngoan ngoãn ngồi xuống đặt tay lên đầu gối, C cảm thấy vô cùng hài lòng.

Cừu con bé nhỏ ngửi thấy mùi gì đó và khẽ cử động mũi, vô cùng đáng yêu, điều đáng yêu hơn nữa chính là biểu cảm của cậu. Do dự và không chắc chắn, niềm tin và sự kháng cự trước niềm vui, đây đều là những cảm xúc mà hắn ta đem đến cho Lận Hoài Sinh ư? Đứng cách đó hai bước, C không thấy rõ nên cũng kéo ghế ra, im lặng ngồi xuống một cách nhanh gọn, ngang tầm mắt với Lận Hoài Sinh, lặng lẽ quan sát và thưởng thức cậu.

Chỉ mất khoảng nửa phút, C cảm thấy mình đã ghi nhớ hết vẻ mặt vừa rồi của Lận Hoài Sinh, hắn ta đẩy mì ăn liền nóng hổi thơm phức trên bàn vào tay Lận Hoài Sinh.

"Ăn đi.”

Hắn ta không giải thích tại sao đột nhiên lại cho Lận Hoài Sinh đồ ăn, cũng không cần giải thích tại sao hôm qua hắn ta chăm sóc cậu chu đáo nhưng lại không cho đồ ăn.

Lận Hoài Sinh không cử động ngay lập tức.

Đôi mắt trống rỗng của cậu dừng chính xác ở hộp mì ăn liền, có lẽ cậu muốn nhìn thấu kẻ bắt cóc mình thông qua việc nhìn thấu hộp mì.

Không biết Lận Hoài Sinh đang do dự cái gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên, hắn ta đã khựng lại. Ngay lúc C đang nghĩ có cần đút cho cừu con ăn hay không, thì Lận Hoài Sinh đã tự phá vỡ sự im lặng, cậu chạm vào chiếc đũa, sau đó nhanh chóng vùi mặt vào trong hộp.

Hắn ta chưa cởi dây thừng, cậu chỉ có thể cầm hộp và đũa một cách lúng túng. Nhưng chàng trai trẻ cầm rất chặt khiến hộp nhựa đựng mì bị mềm ra sau khi tiếp xúc với nhiệt độ cao. Sự khát vọng đối với đồ ăn đã hoàn toàn kiểm soát Lận Hoài Sinh, sau khi cậu bị dụ dỗ bởi mùi thơm đậm đà và xoàng xĩnh của mì ăn liền. Cậu đói lả, gấp gáp muốn nhồi nhét bụng mình đến nỗi C không thể nhìn thấy cừu con ngẩng mặt lên khỏi hộp, chỉ có thể thấy những lọn tóc xoăn và sợi dây thừng siết chặt cổ tay cậu. Một lúc sau, C nhận thấy cơ thể chàng trai trẻ đang khẽ run rẩy.

C dùng ngón cái và ngón trỏ tóm lấy gáy Lận Hoài Sinh, bóp nhẹ hai cái, nhưng cũng chỉ thúc giục cậu ngẩng đầu lên.

Chọn đồ ăn hay kẻ bắt cóc?

Lận Hoài Sinh ngẩng đầu, C nhìn thấy khuôn mặt đang nhếch nhác bởi nước dùng và mì, rất bẩn thỉu, nhưng hắn ta lại có thể nhìn thấy sự đáng yêu trong đó.

Đáng yêu là một từ kỳ diệu. Có vẻ như khi bạn cảm thấy một người đáng yêu thì mọi thứ về người đó mới trở nên đáng yêu.

C lấy thức ăn và nĩa nhựa trên tay Lận Hoài Sinh, trong hành động đó chứa một thí nghiệm rất nhỏ, mà cừu con chưa bao giờ làm kẻ bắt cóc như hắn ta thất vọng. Lận Hoài Sinh không hề phản kháng chút nào, C lấy đi một cách thuận lợi.

Đầu tiên hắn ta đặt nó lên bàn, sau đó lấy khăn giấy đưa cho Lận Hoài Sinh, bảo cậu lau chùi sơ qua cho mình.

"Sao em lại ăn thành ra thế này?”

Lận Hoài Sinh nghe được giọng điệu của người đàn ông này không có ý trách móc, vừa lau mặt vừa cười ngại ngùng. C nhận ra rằng hắn ta thích nhìn Lận Hoài Sinh cười.

Lần này C tự mình bưng hộp mì lên, dùng nĩa cuộn sợi mì lại rồi đút cho Lận Hoài Sinh.

Hắn ta bảo cậu mở miệng ra và chàng trai trẻ đã ngoan ngoãn làm theo lời hắn ta. Hai người phối hợp ăn ý đến mức nếu Lận Hoài Sinh là đồng phạm của hắn ta thì sẽ là trợ thủ đắc lực nhất.

Cừu con vừa ăn vừa thở ra hơi nóng, đôi khi nếu bị bỏng, đôi mắt sẽ nhắm nghiền, chỉ còn lại đầu lông mi run rẩy. Sự thèm ăn lộ rõ không hề giả vờ của cậu, sự thèm ăn được C thỏa mãn, dù C không ăn được một miếng nào nhưng hắn ta cũng cảm thấy no một cách kỳ lạ. Khi ăn, Lận Hoài Sinh chậm lại một chút, còn nói vài câu bình thường với C.

"... Em có đoán đúng nhãn hiệu không nhỉ?”

"Không ngờ ngài cũng mua loại này, trước đây em làm thí nghiệm không có thời gian xuống nhà ăn thì sẽ ăn món này ở ký túc xá."

Cậu chia sẻ quá khứ của mình với C.

C chỉ biết Lận Hoài Sinh nhút nhát, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy cậu nói chuyện một cách tự nhiên như vậy, và có lẽ hơi quá nhiều, C gần như phác hoạ ra dáng vẻ trước kia của cậu từ những lời nói đó.

Một Lận Hoài Sinh không bị cuốn vào vụ bắt cóc này.

Một thanh niên gốc Á hiếu học.

Nhưng bây giờ đã trở thành cừu con của hắn ta.

C muốn nghe cậu nói, nhưng cũng không muốn nghe cậu nói nữa.

Người đàn ông lấy một miếng bánh mì nhỏ vừa đủ để nhét vào miệng Lận Hoài Sinh, cừu con bị hắn ta nhét đến nỗi cả khuôn mặt gầy gò lộ rõ quai hàm được mài tròn trịa, mượt mà, nghi ngờ nhìn C không rõ lý do.

C nói đơn giản: “Ăn nhanh đi.”

Hôm nay, Lận Hoài Sinh lại trở về, người đầy mùi thức ăn.

Sau khi bước vào, cậu không để ý đến Israel và Arnold, tìm một góc nằm xuống. Một lúc sau, cậu quay người lại đối diện với hai người, còn xoa xoa cái bụng đầy “gánh nặng” của mình.

Bạn đang đọc Cạm Bẫy Cừu Non của Nhược Đào Lý Bất Ngôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Camtien141
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.