Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt cóc - Stockholm (7)

Phiên bản Dịch · 3521 chữ

Nghe xong lời của Lận Hoài Sinh, trong lòng C có một chút hụt hẫng.

Nguyên nhân là do con cừu nhỏ luôn mang đến cho hắn ta những bất ngờ ngoài dự đoán, hiện tại C từng giờ từng phút đều mang theo sự kỳ vọng chưa từng có đối với Lận Hoài Sinh.

Mà có kỳ vọng thì sẽ có thất vọng.

Thực ra, con cừu nhỏ vốn dĩ chẳng làm sai điều gì, ngay cả khi C không đồng tình với suy nghĩ của con cừu nhỏ, cũng không cần phải trách móc cậu. Nhưng dường như người đàn ông đã bị Lận Hoài Sinh nuông chiều quá mức. C không nhận ra rằng tình cảm của mình đã dần dần thay đổi. Thất thường và đòi hỏi sự hoàn mỹ, hắn ta mài giũa tình cảm của mình như mài giũa kim cương, xóa đi những chỗ không xứng với con cừu nhỏ.

Trong lòng C, tình cảm mà Lận Hoài Sinh trao đi trước đó là sự thuần khiết vô song nhất trên thế gian này.

Hắn ta nghiêm khắc với bản thân mình, để xứng đáng với người mắc chứng Stockholm của hắn ta, và hắn ta cũng nghiêm khắc không kém đối với chú cừu nhỏ của mình.

Người đàn ông nhìn Lận Hoài Sinh, nhìn nụ cười ngượng ngùng không đổi từ đầu đến cuối của cậu, nhưng trong đầu hắn ta lại ngày càng có nhiều cảm xúc tiêu cực. Mặt lạnh lùng kia lại sống dậy, tự bản thân châm chọc C một cách trực diện: Tại sao con cừu nhỏ của hắn ta lại muốn mang thức ăn trở về chỗ giam giữ con tin khác? Cậu thật sự yêu hắn ta sao? Có lẽ cậu là một kẻ lừa đảo... Cậu chính là một kẻ lừa đảo! Cậu sẽ không bao giờ thuộc về hắn ta.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa vội vã và thô lỗ.

C đột nhiên tỉnh lại, khó mà đối mặt với những suy nghĩ điên rồ mà mình vừa mới có trong lòng.

Cái bản năng lạnh lùng thúc giục hắn ta ghét bỏ con cừu con đó, và Lận Hoài Sinh đứng trước mặt mình, một người giả, một người thật; một kẻ điên loạn, một kẻ dịu dàng. Nhưng lại như cộng sinh, tiếp tay cho giặc, làm việc xấu với nhau.

“Họ” mới chính là một đôi trời sinh.

Leon ngoài cửa hoàn toàn mất kiên nhẫn, lập tức đẩy cửa bước vào.

“Centipede! Mày rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”

Trên thực tế, câu nói này không chỉ đơn giản là nói với C.

Leon biết trong mấy ngày này, đồng đội của gã như bị trúng tà, ba lần bảy lượt một mình ở bên cạnh tên con tin này trong nhiều ngày qua. Mặc dù đối với bọn họ thì đây chỉ là một người châu Á hoàn toàn không có uy hiếp gì, nhưng Leon không tán thành việc bọn bắt cóc tiếp xúc quá nhiều với con tin. Dù sao C cũng là người cùng một thuyền với gã. Leon sẽ nhường nhịn và chịu đựng đồng đội của mình, nhưng tương ứng, gã lại càng nhìn Lận Hoài Sinh càng không vừa mắt.

Lận Hoài Sinh không để tâm ánh mắt âm hiểm ác độc như muốn lột da người ta ra từng lớp một của gã , nhưng con cừu nhỏ đã rơi vào chứng Stockholm thì phải biểu hiện như gặp phải kẻ thù thiên địch.

Sắc mặt Lận Hoài Sinh tái nhợt, thoáng run rẩy. Cho dù vừa rồi trong lòng C còn hoài nghi Lận Hoài Sinh, suy nghĩ đó gần như khiến hắn ta phát điên, nhưng chỉ cần Lận Hoài Sinh thể hiện một chút vẻ khó chịu thì hắn ta lập tức trở mặt.

C bước lên phía trước, chặn lời Leon lại và nói chuyện riêng với gã, cũng chắn đi sự sợ hãi và áp lực mà Leon gây ra cho con cừu nhỏ.

“Chuyện gì?”

Leon có thể nhìn ra phần nào ý tứ từ hành động của C, trên mặt có chút khó chịu, nhưng vẫn kìm nén liếc mắt nhìn Lận Hoài Sinh phía sau C, nhanh chóng nói: “Liên bang đã có tin tức rồi.”

C ngay lập tức thu lại hết tất cả biểu cảm, trở nên cực kỳ lạnh lùng, nhưng đây là biểu hiện khi hắn ta hưng phấn. Câu nói của đồng đội hắn ta làm cho hắn ta trong chốc lát quay trở lại bản chất ban đầu, là tên tội phạm tàn nhẫn và kẻ sát nhân máu lạnh.

Leon hài lòng gật đầu: “Mày phải đến xem.”

Điều này là đương nhiên.

Mục đích của bọn họ làm tất cả những việc này chính là để ép Liên bang phải nhượng bộ và thoái lui.

C đã bước một bước, nhưng hắn ta lại quay đầu lại.

Tại sao hắn ta lại quay đầu? Trong lòng hắn ta vừa mới có sự nghi ngờ và oán hận đối với Lận Hoài Sinh, hắn ta hoàn toàn có lý do để không quay đầu lại.

Đây là đặc quyền mà hắn ta có được trong tình cảm, hắn ta có thể đặt ra thử thách cho con cừu nhỏ, thăm dò cậu, kiểm tra cậu, giống như cách hắn ta đối xử với chính mình, mài giũa để cậu trở thành một kẻ mắc hội chứng Stockholm hoàn hảo nhất theo như trong tâm trí của hắn ta, giống như cách hắn ta đối xử với chính mình. Nhưng trước khi làm như vậy, C vẫn muốn quay đầu lại để nhìn vẻ mặt của con cừu nhỏ. Nếu cậu không vui, C nghĩ có lẽ mình sẽ không làm vậy.

Lận Hoài Sinh dường như biết được điều này, cậu hoàn hảo tiếp nối sự im lặng của C, nghiêng đầu rồi nở một nụ cười dịu dàng: "Ngài đi đi."

C cau mày, nhưng hắn ta vẫn đứng yên tại chỗ, nói với Lận Hoài Sinh: "Tôi đưa em về trước."

Leon nghi ngờ rằng tên con tin gầy yếu này thực chất đã dùng bùa chú lên Centipede, khiến người đàn ông vốn lạnh lùng này hoàn toàn trở thành một người khác.

Lận Hoài Sinh lắc đầu, cậu từ chối C, nhưng lời nói tiếp theo của con cừu nhỏ còn êm tai hơn.

"Em có thể đi một mình."

"179 bước."

Chàng trai trẻ đứng đó, hiếm khi khoe khoang về bản thân mình, tính nhút nhát trong bản chất của cậu vẫn chiếm ưu thế, khiến cho khi nói những lời này, có một cảm giác e thẹn như nụ hoa mới nở.

"Em nhớ là 179 bước. Mỗi lần đi cùng ngài, em đều rất cẩn thận."

Người nói không nghĩ rằng đây là lời tình cảm, nhưng sự bản thân chân thành đã là lời tình cảm ngọt ngào nhất, có lẽ hiệu quả của việc Đức Mẹ giáng trần ban phúc lành cũng chỉ như vậy thôi. Và C ngay lập tức nghĩ đến việc hắn ta từng so sánh Lận Hoài Sinh với một Đức Mẹ trẻ tuổi, nghĩ rằng trên người cậu có một lòng từ bi kỳ diệu.

Điều cảm động nhất, chính là vị Đức Mẹ trẻ tuổi yếu ớt này chỉ có thể chúc phục và chỉ về một mình hắn ta.

C im lặng.

Để những lời nói của Lận Hoài Sinh khuấy động những suy nghĩ vốn đã hỗn loạn của mình càng thêm hỗn loạn, phá hủy, xé toạc hắn ta. Cái tôi tàn nhẫn nhất của hắn ta, kẻ lừa đảo trong trí tưởng tượng và Lận Hoài Sinh thật sự, tất cả đều là sự mở rộng những tưởng tượng của C, tất cả đều khao khát kiểm soát bộ não của C.

Sức mạnh thể chất vào lúc này chẳng có tác dụng gì, C cảm thấy một sự cấp bách, hắn ta phải lập tức thoát khỏi trạng thái này, nếu thứ không chờ đợi hắn ta sẽ là vực thẳm không đáy mà trước đây hắn ta chưa từng trải qua.

Người đàn ông không đáp lại những lời ngọt ngào của Lận Hoài Sinh, giọng của hắn ta cũng không có cảm xúc gì

"… Đưa em về. Đừng lãng phí thời gian."

Có lẽ vì C đã nói câu phía sau, đồng đội Leon cũng không ngăn cản, lạnh lùng đứng một bên nhìn.

Lận Hoài Sinh mở miệng. Con cừu nhỏ rất nhạy cảm, cậu đột nhiên nhận ra rằng dường như mình đã nói những lời mà vị tiên sinh bắt cóc không thích, nhưng khi cần bù đắp gấp, cậu lại không thể nói ra điều gì. Cậu rất bối rối, thậm chí có chút ấm ức, cảm xúc như vậy khiến cậu không còn có thể nói ra những lời dễ nghe, thậm chí không dám nói một câu nào nữa.

Lận Hoài Sinh im lặng tiến lại gần C.

Con cừu nhỏ cúi mặt xuống khiến C không thể nhìn thấy mắt cậu, và do đó hắn ta phát hiện ra tóc mái đã dài của cậu ra trong vài ngày qua, cùng với túi áo trên phồng lên vì giấu đồ ăn. C mím chặt môi, kiềm chế bản thân. Bởi vì, hắn ta muốn nâng mặt của Lận Hoài Sinh lên để cậu "nhìn thấy" mình, và hắn ta cũng có thể công khai nhìn cậu.

Hắn ta một lần nữa đẩy chú cừu nhỏ Stockholm vốn dĩ thuộc về mình ra xa. C cảm thấy một chút giải thoát, nhưng nhiều hơn là nỗi đau như bị xé toạc một mảnh thịt. Sự nhẫn nhịn của người đàn ông khiến vết sẹo như con rết trên mặt hắn ta trở nên đặc biệt đáng sợ. Và mỗi hành động, mỗi câu nói tiếp theo của con cừu nhỏ đều khiến con rết này đau đớn không muốn sống.

Lận Hoài Sinh ngoan ngoãn đưa tay ra trước mặt kẻ bắt cóc, cổ tay khép lại và hướng lên trên, im lặng nhưng ám chỉ C trói cậu lại.

Lúc này, cậu ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt ướt át, như thể cậu đã khóc.

Con cừu nhỏ này có linh hồn mỏng manh và nhạy cảm nhất trên thế gian, cậu dùng lời nói và hành động của mình để nói với C rằng: Nếu kẻ bắt cóc bỏ rơi con cừu nhỏ của mình, thì kẻ mắc hội chứng Stockholm cũng không xứng đáng được ưu ái.

C chưa từng nghĩ rằng con cừu nhỏ với tính cách ngoan ngoãn cũng có một mặt quyết liệt như vậy. Thế giới của cậu là trắng đen rõ ràng, chỉ có yêu và không yêu. Dù C chỉ lùi lại một bước để xem xét mối quan hệ của họ thì trong lòng con cừu nhỏ đó cũng đã là một sự phản bội đối với mối quan hệ của họ, vì thế cậu cũng ngay lập tức rút lại tình cảm của mình.

Leon thật sự không chịu nổi sự chần chừ của hai người này, gã thô bạo nhấc dây thừng lên và trói chặt cả tay lẫn chân của Lận Hoài Sinh. Sắc mặt của C lập tức thay đổi, hắn ta nghiêm khắc quát: "Leon!"

Trước khi hắn ta kịp ngăn cản, sợi dây đã cắn chặt vào da thịt của Lận Hoài Sinh. C nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của con cừu nhỏ trong nháy mắt, nỗi đau mà cậu đang phải chịu đựng lại truyền đến khiến C đau đớn.

C biết rằng Lận Hoài Sinh rất sợ đau, có cảm giác đau khác thường. Từ khi hắn ta xác nhận rằng đây là con cừu nhỏ của mình, hắn ta chưa bao giờ để Lận Hoài Sinh phải chịu một chút đau đớn nào, dù chỉ là đụng phải chân giường.

Hắn ta có thể tưởng tượng cảnh đứa trẻ tội nghiệp này sẽ phàn nàn với mình, trong lời nói của cậu, một chút vết thương nhỏ cũng sẽ trở thành chuyện kinh thiên động địa. Nhưng đó là biểu hiện của sự dựa dẫm hoàn toàn vào hắn ta.

Cậu không nói gì.

Bây giờ cậu không nói lời nào nữa.

Sợi dây trói trên tứ chi của cậu cũng đồng thời trói buộc cả linh hồn thân thiết và dịu dàng của cậu.

Lận Hoài Sinh đã không còn muốn để người đàn ông này nhận được tình cảm chân thành của mình nữa.

Tinh thần của C càng thêm hỗn loạn. Vừa rồi là chính hắn ta tỏ ra xa lánh, từ chối báu vật khiến hắn ta mê mẩn, giờ đây phản ứng rút lui lại càng lộ rõ sự tồi tệ. Hắn ta giận dữ với người khác, không thể kiềm chế cơn giận dữ đối với đồng đội của mình, giống như một con thú hoang muốn ăn thịt người.

"Mày đang làm cái gì vậy!"

Leon cảm thấy không thể tin nổi: "Mày nhìn cho rõ, đây chỉ là một con tin, tao làm vậy không đúng sao?"

"Cậu ta có gì khác biệt?" Leon cũng tức giận, không kiêng nể sự tôn trọng và sợ hãi mà mình thường dành cho C, gã cố tình chế giễu: "Trước đó mày còn giết hai người cơ mà."

Những lời ác ý của tên bắt cóc gợi lên nỗi sợ hãi bị kìm nén trong lòng Lận Hoài Sinh. Chàng thanh niên khó mà không nghĩ đến hai con tin đã chết ngay từ đầu, những người đã hoảng loạn và sợ hãi tột độ sau khi bị bắt cóc, và chỉ vì C thấy bọn họ quá ồn ào nên đã xử lý họ như "rác rưởi" ngay từ đầu.

Lận Hoài Sinh không thấy cảnh họ chết trước mắt, nhưng cách C tra tấn hai người đó như nghiền nát những con kiến đã khắc sâu vào tâm trí cậu. Khi đó, Lận Hoài Sinh co ro trong góc, không dám nhúc nhích, nhìn người đàn ông cao lớn kéo hai con tin như kéo lê hai cái xác, kéo hai con tin đi đến căn phòng ghi hình đó.

Lúc ấy, hai con tin sắp chết kia đã không thể phát ra âm thanh nào nữa, chỉ còn lại thân xác như thịt nát của họ bị kéo lê trên mặt đất gồ ghề, phát ra âm thanh khiến người ta rùng mình, mà suốt đời Lận Hoài Sinh không bao giờ quên được âm thanh đó.

Hiện tại, Leon giống như cố tình mở ra chiếc hộp chứa đựng nỗi sợ hãi bị phong kín của Lận Hoài Sinh.

C thấy Lận Hoài Sinh run rẩy sợ hãi như sắp chết, sự sợ hãi không phân biệt này đối với cả hắn ta và Leon — những kẻ đã từng làm tổn thương cậu. Cuối cùng, hắn ta không còn được đặc biệt ưu ái nữa, và trở lại là một tên tội phạm không có gì đặc biệt như trước.

Mọi thứ mà C từng trăn trở giờ đây trở thành một trò cười vô nghĩa.

Hắn ta cảm thấy hối hận vô cùng.

Nhưng bây giờ cũng đã muộn. Tình trạng của con cừu nhỏ không chịu nổi bất kỳ kích thích nào nữa. C sợ mình lại làm sai, nói sai, cuối cùng chỉ có thể buông lời an ủi khô khan.

"Để tôi đưa em về trước, được không?"

Nói rồi, người đàn ông thử thăm dò nắm lấy tay của Lận Hoài Sinh, anh rõ ràng nhận ra sự cứng đờ của cậu. C cảm thấy một nỗi buồn và đau khổ không thể diễn tả. Con cừu nhỏ của hắn ta vì hắn ta mà đã biến thành một bức tượng, còn anh thì lại biến thành một người bằng xương bằng thịt vì con cừu nhỏ này. Thế là sao đây?

Lận Hoài Sinh cúi đầu, không trả lời. Sự im lặng của cậu như một sự mỉa mai đối với sự giả tạo của C. Cho dù cậu không lựa chọn, thân phận con tin của cậu từ đầu đến cuối cũng chưa từng cho cậu có cơ hội lựa chọn thực sự.

C tức giận với chính mình, còn giận lây sang cả đồng bọn. Hắn ta trút hết mọi sự bực tức lên người có thể trách mắng, thậm chí sau đó còn cãi nhau không mấy vui vẻ với Leon. Nhưng chẳng ai có thể giúp hắn ta quay lại khoảnh khắc phạm sai lầm lúc trước.

Trên đường trở về, cả hai không nói một lời.

C đi ở phía trước, nắm lấy tay chú cừu nhỏ của mình, dẫn dắt cậu. Tâm trí hắn ta rối bời, đủ thứ chen chúc trong đầu. Khi gần đến căn phòng giam, C nhận ra trong đầu mình đột nhiên hiện ra một con số.

Hắn ta cũng vô thức đếm số bước đi trên đoạn đường này.

Con số của hắn ta không nhiều bằng của Lận Hoài Sinh. Nhưng điều đó tất nhiên thôi. Hắn ta cao hơn con cừu nhỏ, lại đi ở phía trước. Đây là đáp án mà lẽ ra hắn ta có thể chia sẻ với Lận Hoài Sinh, nhưng đã bị chính hắn ta phá hỏng.

Kẻ bắt cóc dịu dàng vuốt ve má của con cừu nhỏ trước mặt đồng bọn, thổ lộ lời đảm bảo trung thành của mình.

"Chờ tôi một chút."

Lần này, hắn ta quyết tâm phải đợi cho được câu trả lời của Lận Hoài Sinh.

Ban đầu, Lận Hoài Sinh vẫn giữ sự im lặng của mình.

Nhưng cậu không tàn nhẫn bằng người đàn ông, chỉ một lát sau đã thua cuộc. Cậu cắn chặt môi và khẽ gật đầu một cách không rõ ràng.

Cậu dịu dàng và ngoan ngoãn đến mức khiến C cảm thấy Lận Hoài Sinh là người tuyệt vời nhất trên đời.

Tình cảm ấm áp giữa họ bị Leon và Israel nhìn thấy rõ ràng. Nhưng lúc này, Lận Hoài Sinh trông rất mệt mỏi, không muốn để tâm đến suy nghĩ của bất kỳ ai.

Cậu chỉ muốn thoát khỏi tất cả mọi người ở đây, ngay cả khi chào tạm biệt C cũng mang một dáng vẻ như mất hồn, loạng choạng chạy trở lại góc mà cậu thường ở, sau đó cuộn mình lại. Cậu rất mệt mỏi, nên chẳng bao lâu sau khi Arnold bị Leon ném về và phát ra tiếng động không nhỏ, cậu cũng hoàn toàn không chú ý.

Con cừu nhỏ tự mình căng thẳng, tinh thần hoảng loạn, cuối cùng không biết đã ngủ quên lúc nào.

Lận Hoài Sinh bị đánh thức bởi động tĩnh trên người.

Một tay, hai tay... Tổng cộng bốn bàn tay đang mò mẫm trên người cậu trong bóng tối. Lận Hoài Sinh sợ hãi tột độ, đồng tử đột ngột co rút, cậu rên rỉ và giãy giụa, nhưng lúc này chỉ có mình cậu bị trói chặt tay chân, không có khả năng kháng cự, cũng không biết đó là ai. Không biết người nào đã dùng đầu gối đè lên xương hông cậu, hơi dùng lực một chút là đã dễ dàng khống chế được Lận Hoài Sinh.

Họ mò mẫm áo sơ mi và quần của cậu, sau đó nhanh chóng lấy ra thức ăn vốn thuộc về Lận Hoài Sinh. Hộp thịt ban đầu đã được hâm nóng đã nguội ngắt hoàn toàn, nhưng không làm mất đi hương vị tươi ngon vốn có. Đặc biệt đối với con tin đã không ăn gì trong nhiều ngày như họ, lúc này họ như những con quỷ đói, bất cứ thứ gì có thể lấp đầy bụng đều đủ để kích thích ham muốn nguyên thủy đáng sợ nhất của họ.

Hành động của họ vội vã và thô bạo, khiến chàng thanh niên nằm dưới thân họ không thể kiềm chế được sự run rẩy.

"Cứu tôi..."

Nhưng tiếng kêu của Lận Hoài Sinh còn chưa thoát ra được hoàn toàn đã bị một bàn tay bịt chặt miệng, chặn cứng trong cổ họng cậu.

Máu chảy đầy lòng bàn tay phát ra mùi tanh nồng, nhưng chủ nhân của bàn tay đó lại như không hề bị thương, với tư thế mạnh mẽ, một tay vòng qua phần trên cơ thể cậu, tay kia ngăn không cho cậu phát ra âm thanh.

Lận Hoài Sinh liên tục giãy giụa và rên rỉ, nhưng người đàn ông đã hoàn toàn khống chế được cậu. Lận Hoài Sinh nếm phải vị máu của y, theo đường họng trôi xuống dưới. Một cách vô tình và bắt buộc, cậu sẽ mãi mãi nhớ mùi vị máu của người đàn ông này.

Bạn đang đọc Cạm Bẫy Cừu Non của Nhược Đào Lý Bất Ngôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Camtien141
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.