Ngũ Đế trùng phùng (phần 2)
- khuyết điểm duy nhất của nó có lẽ chính là phòng ngự đơn thể hơi yếu. Ví dụ
như nếu có một cao thủ cường đại, khi đến gần được bản thể Cầm Đế hào, dựa vào
thực lực cường đại công phá vào một điểm, tiến được vào bên trong Cầm Đế hào,
vậy sẽ trở thành tổn thất không thể cứu vãn nổi. Mà thể tích của Cầm Đế hào
lại lớn như vậy, ta nghĩ chúng ta cần phải có một bộ phận nhân viên giỏi cận
chiến. Những người này chẳng những có đủ thực lực, mà nhất định phải tuyệt đối
trung thành.
Cổ Lỗ trưởng lão gật đầu nói:
- Điểm này ta cũng đã nghĩ đến. Nhân viên chiến đấu bố trí trong Cầm Đế hào
phải là mạnh nhất. Ngoại trừ người và Cầm Đế Thập nhị Nhạc phường ra, trong kế
hoạch của chúng ta đúng là đem toàn bộ năm trăm người của Bỉ Mông quân đoàn
vào trong Cầm Đế hào. Bọn họ tuyệt đối trung thành với người, mà năng lực cận
chiến của các Chiến Sĩ Bỉ Mông cường đại là điều không phải nghi ngờ. Đồng
thời, chúng ta sẽ thiết kế một hệ thống thả quân siêu tốc. Khi Cầm Đế hào tiếp
cận gần mặt đất, sẽ có thể nhanh chóng đưa năm trăm Bỉ Mông Chiến Sĩ tiến vào
chiến trường, khiến cho bọn họ có thể xuất hiện ở vị trí yếu kém nhất của kẻ
địch. Nói như vậy, tác dụng của Cầm Đế hào sẽ tăng thêm một chút
- Tốt
Diệp Âm Trúc khen ngợi:
- Trưởng lão suy nghĩ quả thật chu đáo
Được nghe Cổ Lỗ trưởng lão giải thích cặn kẽ, Diệp Âm Trúc càng tin tưởng và
hiểu rõ hơn về Cầm Đế hào. Sau khi cùng cao tầng Đông Long Bát tông bàn bạc,
hắn trước sau kiểm duyệt lại bốn Đại Quân đoàn bộ chiến, sau đó mới một lần
nữa trở lại bên trong Bố Luân Nạp sơn mạch.
Bốn Đại Bộ Binh Quân đoàn so sánh với trước khi hắn đi, ba năm không ngừng
huấn luyện khiến cho thực lực của các Chiến Sĩ càng mạnh thêm. Quan trọng hơn
là, năng lực phối hợp của bọn họ đã tăng lên rất nhiều. Kết hợp với Vũ Kỹ Đông
Long, khiến cho năng lực tác chiến tổng hợp của Bốn Đại Bộ Binh Quân đoàn tăng
lên một cấp bậc mới.
Còn về mặt Trang bị, đã từ Trang bị hoàn mỹ của Chiến Sĩ Đông Long trước kia
phát triển thành Trang bị toàn thân. Trang bị của mỗi một Bộ binh mặc dù không
đầy đủ như Kỵ binh, nhưng cũng có các tiêu chuẩn như về bảo vệ các vị trí quan
trọng. Khải giáp nhẹ nhàng có năng lực khàng Ma pháp nhất định, cùng với
Trường kiếm sắc bén, bốn Đại Quân đoàn Bộ Binh bây giờ cũng không phải là mấy
vạn người, mà là hơn hai mươi vạn. Quân đội toàn bộ là tập võ, toàn bộ đều có
Đấu Khí, thì phát huy hiệu quả trên chiến trường tuyệt đối là khủng bố.
Bọn họ đang không ngừng nỗ lực huấn luyện. Bốn vị Tông Chủ Đông Long Bát tông
chỉ huy bọn họ ở trên chiến trường dễ như khống chế ngón tay mình, trận hình
hoàn mỹ thay đổi rất nhanh nên đã phát huy được lực chiến đấu của bọn họ đến
trình độ lớn nhất.
Cầm Thành có được sự ủng hộ của Pháp Lam, như vậy tương đương được cả Đại lục
ủng hộ. Dưới tình huống như vậy, ba năm nỗ lực phát triển, khiến cho thực lực
của Cầm Thành tăng lên một nấc thang mới. Mặc dù vẫn chưa thể nào so sánh được
với Pháp Lam, nhưng cũng đã đủ để chống lại bất cứ một Quốc gia nào. Đến khi
Cầm Đế hào được hoàn thành, sợ rằng Cầm Thành đã có thể ngang bằng với Pháp
Lam.
Diệp Âm Trúc gần như không có thời gian nhàn rỗi. Hắn rời đi đã ba năm trời,
các thủ lĩnh các Tộc đều muốn bẩm báo với hắn biến hóa của Cầm Thành để cho
hắn hiểu rõ mọi tình huống của Cầm Thành. Hơn nữa còn một chút chuyện cần phải
có sự đồng ý của hắn, lúc hắn xong hết việc, trời đã tối sầm.
Vì nghênh đón Diệp Âm Trúc trở về, An Nhã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc thịnh
soạn, chẳng những toàn bộ cao tầng của Cầm Thành đến đông đủ. Khi Diệp Âm Trúc
bước vào yến hội, thì lập tức nhìn thấy thân ảnh cao lớn và quen thuộc.
Mái tóc màu tím bù xù xõa trên vai, đôi mắt như thủy tinh thâm thúy, khí tức
không giận mà uy, còn có khí thế mà không có ai có thể bắt chước, trong nháy
mắt hai mắt Diệp Âm Trúc đã ươn ướt.
- Trở về còn không báo cho ta biết
Nắm tay rất lớn đánh vào ngực Diệp Âm Trúc.
Với thực lực của Diệp Âm Trúc, hắn có ít nhất một trăm phương pháp có thể
tránh né. Nhưng hắn không hề né tránh, để ngực mình đỡ lấy một quyền này, ánh
mắt hắn tập trung vào đôi mắt trong suốt của đối phương.
“Bịch” thân thể Diệp Âm Trúc lui về sau hơn mười thước mới dừng lại được.
Đau đớn trên ngực không thể nào ảnh hưởng đến tâm trạng kích động của hắn.
Tiểu Long Nữ đứng ở sau lưng hắn mày vừa nhăn lại, Diệp Âm Trúc đã nhảy lên,
ôm cổ lấy người vừa đánh ra một quyền đó.
- Tử
Cánh tay to lớn ôm ngược lại hắn, hai Nam nhân cao lớn anh tuần ôm chặt lấy
nhau. Giờ phút này, trong mắt bọn họ đều chảy ra nước mắt.
- Biết không? Khi Linh hồn khí tức của chúng ta hoàn toàn đoạn tuyệt. Ta thật
sự cho rằng ngươi đã chết
Giọng nói hùng hậu của Tử không nén nổi sự nghẹn ngào.
Yến hội bên trong bày mười bàn, gần trăm người đứng đó, nhưng lúc này lại im
lặng như tờ, không ai muốn quấy rầy bọn họ. Khi Diệp Âm Trúc đi thị sát tình
huống của Cầm Thành, An Nhã đã thông qua Truyền tống môn thông báo cho Tử. Cho
nên, hắn đến đây.
- Xin lỗi Tử, làm cho ngươi lo lắng
Cái ôm kết thúc, nhưng tay phải Diệp Âm Trúc đang nắm chặt lấy tay phải của
Tử.
Thực ra, ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không biết Linh hồn liên lạc giữa hắn và Tử
đã hoàn toàn đoạn tuyệt. Sinh Mệnh Thủy Tuyền thay thế Huyết mạch ban đầu của
hắn, Sinh mệnh lực khổng lồ làm biến đổi thân thể hắn rất nhiều. không chỉ làm
cho hiệu quả của Nguyền rủa Lục Cảm Truy Hồn Đoạt Phách Đại Pháp biến mất, mà
ngay cả Đồng Đẳng Bổn Mạng Khế Ước của hắn và Tử cũng bị Sinh mệnh lực khổng
lồ tác dụng mà kết thúc. Cho nên Tử mới có thể hoàn toàn mất đi liên lạc với
hắn.
- Âm Trúc, ngươi có biết chúng ta lo lắng cho ngươi như thế nào không?
Giọng nói của một người khác từ sau lưng Tử truyền đến. Bởi vì thân thể Tử quá
lớn, nên lúc trước hắn bị che ở phía sau, nên Diệp Âm Trúc cũng không nhìn
thấy. Đồng thời, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất mặc dù cường đại, nhưng sau khi
nhìn thấy Tử, tâm trạng của hắn không thể nào giữ được bình tĩnh, tự nhiên
quên hết mọi thứ xung quanh.
Cũng là một Nam Tử, trên khuôn mặt anh tuần lại mang theo vài phần tang
thương. Mái tóc vàng ban đầu giờ có thêm sợi trắng, nhưng trong mắt hắn cũng
là nước mắt kích động.
- Áo Lợi Duy Lạp Đại ca, huynh cũng tới
Buông tay Tử ra, Diệp Âm Trúc một lần nữa mở hai tay ra, ôm chặt lấy vị Đại ca
này. Đúng vậy, người đến không chỉ có Tử, mà Áo Lợi Duy Lạp cũng đến.
Đúng lúc này, một đôi mắt nóng rực đang nhìn bọn họ, khiến cho Diệp Âm Trúc,
Tử và Áo Lợi Duy Lạp cùng ghé mắt nhìn kẻ đã phá vỡ sự kích động của bọn họ.
Ngay sau đó, một thân ảnh màu lam đã lặng lẽ đi đến trước mặt ba người bọn họ.
- Đứng nghiêm người, hành lễ, giọng nói của hắn lạnh như băng mà đầy cung
kính:
Ra mắt Cầm Đế Đại nhân
Nhưng giọng nói của hắn bất luận như thế nào, đôi mắt nóng rực của hắn lại bán
đứng suy nghĩ trong lòng hắn. Đúng là Đoàn trưởng Tử Thần Long Lang Kỵ sỹ đoàn
– Diệp Hồng Nhạn có danh xưng Minh Đế.
- Hồng Nhạn. ha ha, huynh đệ chúng ta rốt cuộc đã tề tụ đông đủ
Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Âm Trúc gần như cùng đưa một tay ra, ôm lấy thân ảnh
màu lam còn chưa cởi áo giáp. Cùng với Tử, bốn cánh tay đặt cùng một chỗ, hào
khí đặc biệt này chẳng những lây sang cao tầng các Tộc của Cầm Thành, mà còn
khiến cho Tiểu Long Nữ cũng kinh ngạc. Cảm giác của nàng rất kỳ lạm đây rốt
cuộc là tình cảm gì? Nàng chưa bao giờ tiếp xúc với bên ngoài, đương nhiên
không biết đến tình Huynh Đệ.
Diệp Âm Trúc, Tử, Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Hồng Nhạn, bốn người bọn họ không nói
gì, thậm chí không hề trao đổi gì với nhau. Nhưng khí tức và ánh mắt của bọn
họ, cùng với cái ôm đó, đã cho đối phương hiểu mọi thứ.
Bọn họ là chiến hữu vào sinh ra tử, bọn họ là những bằng hữu sinh tử có nhau,
là Huynh đệ có thể hy sinh tính mạng của mình vì nhau.
Diệp Hồng Nhạn nâng tay lên lấy một cái bình ở bàn bên cạnh, đưa đến trước mặt
Diệp Âm Trúc. Trên bình chỉ có một chữ lớn: “Tửu”
Đây đương nhiên không phải rượu bình thường, chính là Mỹ tửu mà Địa Tinh bộ
lạc đặc chế. Số lượng hàng năm chỉ có từng đó, chưa bao giờ thay đổi.
Nhìn vẻ nóng rực trong mắt Diệp Hồng Nhạn, Diệp Âm Trúc cầm ngay lấy vò rượu,
mở nắp bình. Ngay lập tức, một mùi hương nồng nàn bay ra bốn phía, hắn giơ tay
cầm vò rượu lên, nhìn xung quanh.
- Các Trưởng bối, Huynh đệ tỷ muội Cầm Thành, Diệp Âm Trúc đã rời đi ba năm,
khiến mọi người lo lắng. Hôm nay ta đã trở về, vò rượu này ta xin tạ tội với
mọi người
Vừa nói, hắn nghiêng vò rượu, ngẩng đầu lên, một dòng rượu trong suốt mà tinh
khiết đổ xuống, chảy vào trong yết hầu, không để vãi một giọt nào.
Một vò rượu, mười cân, trong nháy mắt đã bị Diệp Âm Trúc uống sạch vào bụng,
vứt vò rượu đi, Diệp Âm Trúc kêu lên sảng khoái:
- Mọi người nhập tiệc đi. Cầm Thành là của mỗi một người chúng ta. Ta đã rời
đi ba năm, không làm tròn trách nhiệm của mình. Hôm nay ở đây, ta ngoài nói
xin lỗi mọi người, còn muốn nói một tiếng cảm ơn. Đây là cố gắng của mỗi một
người chúng ta, mới có Cầm Thành ngày hôm nay. Tương lai của Cầm Thành, là
tương lai của chúng ta, đều là người một nhà, mọi người thoải mái thưởng thức
rượu ngon, món ngon trước mặt đi
Tiệc rượu đã bắt đầu. Diệp Âm Trúc cũng không nói nhiều, nhưng giọng điệu của
hắn tràn ngập tình cảm chân thành, lay động tâm tình của mỗi người có mặt tại
đây.
Từ sau khi Diệp Âm Trúc mất tích, Cầm Thành rất lâu rồi không có Yến hội như
ngày hôm nay, lúc này mọi người đã thật sự thả lỏng tâm tình.
Tiệc rượu vừa bắt đầu, Diệp Âm Trúc thậm chí còn quên đi Tiểu Long Nữ đi cùng
hắn. Hắn cùng với Tử, Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn trực tiếp ngồi vào một
góc. Bốn người không nói gì nhiều, chỉ là không ngừng rót từng vò rượu vào
trong bụng bọn họ. Hơn nữa, bọn họ đều không dùng năng lực của mình để khắc
chế lực lượng của rượu, thoải mái uống. Bọn họ muốn cảm nhận sự nóng rực và
mãnh liệt mà rượu mang đến.
- bọn họ đang làm gì?
Tiểu Long Nữ có chút khó hiểu nhìn bốn người Diệp Âm Trúc ở gần đó đang không
ngừng uống rượu.
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Cẩuca |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 129 |