Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức dậy sớm đi họp chợ

Phiên bản Dịch · 2241 chữ

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi ăn xong, Diệp Cẩm dẫn theo một mình mình Diệp Như cầm hai cái túi vải bố đi lên trấn trên.

Ban đầu, Diệp Qúy cũng muốn đi theo nhưng mà Lý thị không cho. Nếu như cả ba người đều đi lên trấn trên, đi đi về về tốn cả mười hai văn tiền phí đi đường, cái này còn chưa tính tiền ăn cơm buổi trưa. Lần trước cho cả hai cùng đi lên trấn đã xem như là phá lệ rồi, lần này có nói cái gì thì Lý thị cũng nhất định không cho.

Diệp Cẩm không còn cách nào khác, lần trước đã dẫn theo Diệp Qúy đi vào trong núi một chuyến, vì để công bằng cho nên hôm nay để Diệp Qúy ở lại nhà dẫn Diệp Như đi

Hôm nay người điều khiển xe trâu vẫn như cũ là Tiêu Duyên, thời điểm Diệp Cẩm đi đến trên xe trâu đã có vài người ngồi. Diệp Oanh Oanh đã nghiễm nhiên có mặt trong nhóm đó. Tiêu Duyên ngồi ở phía trước xe trâu thì nàng ta ngồi kế bên cạnh còn đang duỗi cổ cùng hắn nói chuyện gì đó đưa lưng về phía bọn họ.

Lúc bọn họ đi tới, Tiêu Duyên quay lại nhìn Diệp Cẩm một cái.

Diệp Cẩm cười với hắn nhưng hắn không có đáp lại nên tùy tiện tìm một chỗ trống dẫn Diệp Như lên xe trâu ngồi.

Tiền quả phụ ở trong thôn vừa vặn ngồi ở bên cạnh hai người thấy hai tỷ muội Diệp Cẩm và Diệp Như mỗi người cầm hai túi vải lên xe. Ánh mắt ngày lập tức liền tỏa sáng nhìn chằm chằm hận không thể đâm xuyên thủng cái túi xem trong đó là thứ gì.

"Yo, Cẩm nương à, hai tỷ muội các ngươi mỗi người cầm theo hai túi to đi lên trấn làm cái gì vậy, bên trong là thứ đồ quý gì thế?" Bà ta vẫn còn nhớ rõ lần trước Diệp Cẩm buôn bán cua lời được không ít bạc, không biết lần này lại mua bán thứ gì nữa. Nói không chừng bà ta đi theo cũng có thể kiếm được món tài sản nhỏ. Nói xong bà ta chìa tay tới kéo cái túi trong tay Diệp Cẩm.

Diệp Cẩm vội vã đưa tay giữ lại cái túi, trong lòng cũng không nói gì. Người này cũng quá tùy tiện rồi thế nào mà lại lục lọi đồ người khác.

"Không có gì!" Ngữ khí Diệp Cẩm có chút cứng rắn bình thường đều ít khi nổi giận.

Năm nay Tiền quả phụ mới hai mươi mấy gần ba mươi tuổi, trượng phu trước kia ở bên ngoài chạy khiêng hàng hóa, vài năm trước đã mất để lại nhi tử mới có tám chín tuổi nên cũng không có tái giá. Trượng phu chỉ lưu lại mấy mẫu ruộng đất, ngày tháng trôi qua sống cũng không dễ dàng gì. Dựa theo vai vế vốn dĩ Diệp Cẩm phải gọi một tiếng tẩu tử. Bất quá hành động vừa nãy của nàng ta lại khiến cho Diệp Cẩm bất mãn vì thế ngay cả xưng hô cũng không thèm cho nầng ta.

Tiền quả phụ không mò ra được thứ gì, sắc mặt có chút ngượng ngùng:" Cẩm nương, ngươi đây là làm cái gì vậy? Tẩu tử ta cũng không có lấy đồ gì của ngươi cần gì phải giữ chặt như thế?" Nàng ta làm bộ làm tịch nhíu nhíu mày, "Trước đây người trong thôn vẫn đều nói Cẩm nương ngươi là một cô nương tốt. có khả năng lại hào phóng. Đoạn thời gian bắt cua đem đi bán cũng không cất giấu làm của riêng để cho mọi người trong thôn cùng nhau phát tài kiếm được món tiền nhỏ nhưng hôm nay sao lại keo kiệt bủn xỉn tới vậy? Tẩu tử cũng không hề tranh đoạt của ngươi."

"Ngươi nói ai keo kiệt hả?" Tính tình Diệp Như nóng nảy nghe thấy Tiền quả phụ chế nhạo, châm biếm liền nổi nóng:" Vừa tới liền moi móc đồ của người khác còn không cho người tức giận à?"

Tiền quả phụ bị chặn ngang trừng mắt nói:" Ai bới móc đồ của ngươi? Ta chỉ là nhìn xem thử là cái gì?"

"Bọn ta chính là không cho ngươi xem."

"Hừ, ngươi . . . . . . . . . ." Tiền quả phụ không nói được gì. Tiểu nha đầu này sao có thể nhanh mồm nhaanh miệng đến vậy đugs là tên tiểu vô lại mà. Bà ta nhìn Diệp Như từ trên xuống dưới đánh giá một lượt rồi khinh thường, "Ngươi còn chưa có xuất giá ha, hừ cái bộ dạng này có ai mà dám thú về giống y như thứ phụ nhân điêu ngoa chanh chua."

Sắc mặt Diệp Như thay đổi.

Không ai thú, không ai thú, lại là không ai thú, không ai thú thì cứ mặc kệ không ai thú, lão nương không có ai thú cũng không cần các ngươi quản, không cần các ngươi bận lòng cái gì cả.

Nàng vừa định mắng lại, Diệp Cẩm thấy hai người có xu hướng cãi nhau liền kéo y phục Diệp Như để nàng đừng nói nữa, "Tẩu tử, Diệp Như nhà ta nói cho cùng cũng chỉ là một tiểu hài tử. Ngươi cần gì phải tính toán với muội ấy?" Diệp Cẩm quay ngược lại nói Tiền quả phụ với ngữ khí nghiêm túc:" Ngươi như thế nào lại nguyền rủa một cô nương không thể xuất xuất giá, sao lại có mưu mô nhẫn tâm đến thế?"

Tiền quả phụ bĩu môi:" Ta có mưu mô gì chứ? Là nàng mở miệng mắng ta trước, ta đây là tự vệ."

"Nàng mắng ngươi khi nào?" Diệp Cẩm bất động thanh sắc trở mặt khinh thường hỏi vặn lại:" Ngươi hỏi mọi người một chút vừa nãy Diệp Như nhà ta có câu nào mắng ngươi, trong lời nói có nửa chữ thô tục hay không? Nàng cũng không hề vu oan cho tẩu tử ngươi. Ngươi vừa lên tới còn chưa có sự đồng ý của ta đã đưa tay muốn lấy túi đồ của ta. Nếu không thì để mọi người phân xử thế nào?"

Tiền quả phụ bị hỏi ngược lại sửng sốt ngẩn ra, chột dạ nói:" Coi như là không có nói thô tục nhưng những câu chữ kia cũng quá khó nghe, ta chỉ nghĩ muốn xem trong túi đó là thứ gì, làm gì mà lục lọi hay không lục lọi nói như ta là tên trộm không bằng."

Diệp Cẩm nghiêm túc nói:" Tẩu tử, đồ này là của chúng ta, chúng ta không cho mà ngươi cứ xem thì đó chính là ngươi sai. Vừa này Diệp Như dùng từ không thỏa đáng ta có thể thay nàng xin lỗi nhưng nếu không phải ngươi cưỡng từ đoạt lý trước hùng hổ nói nhà ta keo kiệt thì sao nàng có thể cãi lại?"

Diệp Cẩm dứt khoác mở cái túi trong tay ra để mọi người trên xe trâu đều nhìn qa một cái rồi lại nói:" Thứ này không phải là ai cũng có thể nhìn ra được. Mấy ngày nay ta lên núi hái thảo dược dự định đem đi bán. Nếu như ngay từ đầu tẩu tử ngươi có thể nói chuyện bình thường không phải lên liền động tay ta còn có thể không để cho ngươi xem hay sao? " Diệp Cẩm nhìn nàng ta chột dạ, cười lạnh một tiếng:" À, cho dù là ta thật sự không cho ngươi xem thì ta đây cũng không hề sai. Đây là đồ của ta, cho ngươi xem hay không là quyền của ta, ai cũng không được xen vào."

Lúc này, khuôn mặt Diệp Cẩm không còn là bộ dáng tươi cười dịu dàng như bình thường, vẻ mặt lạnh không giận mà uy. Tiền quả phụ bị nàng dọa nạt lại sững sờ một hồi lâu cũng không nói lời nào.

Mọi người trên xe nghe xong trong lòng đều tự cân nhắc.

Khuê nữ này của nhà Song Căn sợ là không đơn giản, vừa mới tới vài ngày liền giúp có thể giúp cả nhà kiếm được không ít tiền, vậy mà hiện tại ngay cả thảo dược cũng nhận thức được, nói không chừng về sau có thể có tiền đồ lớn thế là ồn ào đứng về phía Diệp Cẩm.

"Tiền thị à ngươi bớt nói một hai câu lại đi, chuyện này vốn dĩ là ngươi không đúng lí."

"Đúng nha, Tiền quả phụ, Cẩm nương người ta cũng không hề nói sai. Không cho ngươi xem cũng không sai gì cả, đó là đồ của người ta không phải hay sao?"

Tiền quả phụ bị nói đến xấu hổ căm hận trừng mắt nhìn Diệp Cẩm và Diệp Như, ngồi ở chỗ đó không nói thêm gì nữa.

Diệp Như nhìn thấy biểu tình của Tiền quả phụ có vẻ đắc ý giống như tiểu hài tử hừ hừ ngâm nga vài câu hát, Tiền quả phụ nghe thấy không khỏi tức giận thêm một trận.

Như vậy, một trận ầm ĩ coi như là đã hoàn toàn kết thúc.

Toàn bộ quá trình chiến Tiêu Duyên đều quan sát, hắn không có nói chen vào. Đây là chuyện của nữ nhân cho dù hắn muốn giúp đỡ nàng nhưng ra mặt cũng không tốt, không có lập trường gì để đứng ra nói hơn nữa hắn biết chút chuyện nhỏ này nàng có thể dàng ứng phó.

Xe trâu không sai biệt lắm bắt đầu xuất phát đi lên trấn trên, Tiêu Duyên điều khiển dây cương chuẩn bị đánh xe, vừa mới đi được mấy bước không xa liền nghe thấy phía sau có người hô to:" Đại cháu trai, đợi đã, mau dừng lại."

Tiêu Duyên nghe theo ngừng xe quay đầu lại nhìn.

Diệp Như vừa nge âm thanh này ngay lập tức liền nhận ra ai, nàng quay đầu lại nhìn thấy một phụ nhân đang phì phò thở hổn hển chạy về bên này. Không phải nhị thẩm nàng thì là ai nữa?

Như thế nào lại là bà ta? Trong mắt Diệp Như bốc hỏa vừa thấy Mễ thị hít thở đều không thông được, sao hôm nay lại đụng phải nhiều người đáng ghét thế.

Diệp Cẩm cũng kinh ngạc, bất quá không có cảm xúc lớn như Diệp Như.

Nàng biết Diệp Như luôn luôn không muốn nhìn tới mặt Mễ thị, quay đầu lại nhìn nàng thấy bộ dạng nàng đang muốn xuống xe đánh người. Diệp Cẩm kéo tay nàng lại vỗ vỗ khiến cho nàng không kích động.

Mễ thị thở hồng hộc đuổi theo, "Cuối cùng cũng đuổi theo kịp, mệt chết người ta mà." Bà khom lưng bò lên xe trâu tìm một chỗ trống để ngồi lại nói đa tạ với Tiêu Duyên đang ngồi ở phía trước đánh xe:" Đại cháu trai, thật là làm phiền ngươi rồi. Đa tạ ngươi."

Tiêu Duyên lịch sự đáp lại một câu không cần, tiếp tục đánh xe.

Lúc này có người hỏi:" Nhà Song Toàn sao lại đến trễ vậy, thiếu chút nữa là xe trâu đi mất rồi."

"Ai ôi, đúng thật là mệt chết ta mà." Mễ thị còn đang há mồm thở dốc nghe vậy còn khoa trương trả lời:" Các ngươi còn không biết đâu, tối hôm qua bà bà ta đột nhiên ngã bệnh, sáng nay giày vò ta muốn đến giờ ngọ làm chậm trễ không ít thời gian. Ta đây không phải là muốn lên trấn trên thỉnh đại phu ho bà hay sao. Thật sự là nghiệp chướng mà."

Người nọ nghe vậy trong lòng đột nhiên nổi lên bát quái hỏi:" Ai u, bệnh gìmà cần phải đi lên trấn trên thỉnh đại phu. Đại phu trên trấn trên không phải có thể tùy tiện mời, đó phải tốn biết bao nhiêu bạc a?" Gia cảnh Diệp gia không nghèo nhưng cũng không giàu có đến trình độ này.

Mễ thị ở một bên lau mồ hôi, bất đắc dĩ nói:" Đây cũng không có biện pháp nào khác, đại phu trong thôn đã thỉnh rồi nhưng trị không được, chỉ có thể đi lên trấn trên mời. Song Toàn nhà ta vẫn luôn hiếu thuận nhất, dù sao cũng không thể bỏ mặc bà bà nhà ta không lo." Nói xong còn liếc nhìn hai tỷ muội Diệp Cẩm, Diệp Như một cái làm bộ dạng mày chau mặt ủ.

Người nọ nghe vậy, thổn thức vài tiếng cũng không nói thêm lời nào.

Diệp Song Toàn ở trong thôn quả thật là có tiếng hiếu tử, đối với nương không hề nói lại câu nào cho nên người trên xe trâu nghe vậy cũng không hề hoài nghi gì cả, chỉ là cảm thán cuộc sống không dễ dàng, một nhà Diệp Song Toàn không may.

Mà Diệp Cẩm và Diệp và Diệp Như ở bên này nghe xong cũng không nói lại câu nào.

Diêu thị bị bệnh? Là thật ư?

Hai người nhìn nhau, trong đầu đều là dấu chấm hỏi to lớn.

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.