Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngẫu nhiên gặp lại cố nhân

Phiên bản Dịch · 2090 chữ

Bốn túi thảo dược Diệp Cẩm và Diệp Như đem theo bán được không ít bạc. Chỉ riêng rễ tam thất nặng hơn tám cân bán được hơn hai mươi lượng, lá tam thất và thân tam thất tương đối tiện nghi hơn nhiều nhưng mà hai loại cộng lại cũng không nhẹ, tổng cộng bán được đại khái khoảng mười hai lượng lại cộng thêm một túi mã bột nặng hơn mười cân. Một chuyến này, Diệp Cẩm thu vào được tổng cộng hơn năm mươi lượng bạc.

Trần lão đại phu đưa hai người năm nén bạc loại mười lượng một nén lại cộng thêm một ít tiền hào bạc vụn và tiền đồng.

Đây chính là một món tiền lớn.

Hai tỷ muội Diệp Cẩm và Diệp Như cực kỳ hứng khởi, sau khi hai người rời khỏi Tế Sinh Đường (bản raw lúc Tế Sinh Đường lúc Đồng Tể Đường mình chỉ edit theo bản raw nên mọi người thông cảm nha không phải mình dịch nhầm đâu huhu) liền đi tới chợ phiên. Trên đường, Diệp Cẩm đem bạc chia làm hai phần, đem một phần trong đó đưa cho Diệp Như giấu ở trong người còn một phần khác tự đem ở bên mình, trong hà bao chỉ để một ít bạc vụn và tiền đồng.

"Đại tỷ, chúng ta có tiền rồi." Diệp Như đi trên đường cực kì nhẹ nhàng, bước đi bước nhảy vây quanh Diệp Cẩm, "Từ trước đến bây giờ ta vẫn chưa được thấy qua nhiều bạc thế này. Nếu như phụ thân và nương biết nhất định cao hứng chết đi được."

Diệp Cẩm nhìn thấy dáng vẻ của nàng bất đắc dĩ mỉm cười:" Được rồi được rồi, ta biết rồi. Ngươi đi đường cẩn thận chút, không nên đi loanh quanh ta nữa làm ta choáng váng đầu óc." Nàng túm tay Diệp Như để nàng ngừng lại.

Diệp Như mắc cỡ thè lưỡi, dừng lại quy củ đi theo Diệp Cẩm, bất quá vẫn như cũ rất hưng phấn, vui vẻ ngâm nga hát:" À, đại tỷ, ngươi nói xem năm mươi lượng bạc này chúng ta nên dùng như thế nào?" Đây chính là năm mươi lượng bạc đó, nhà nàng có thể dùng xây vài gian nhà ngói xanh thật tốt.

Diệp Cẩm đang nhìn cửa hàng hai bên chung quanh, nhìn xem trong nhà có thiếu gì nữa không để mua thêm một ít, nghe được lời nói của nàng cũng không qua đầu lại, "Năm mươi lượng bạc đúng là rất nhiều, nhưng trong nhà chúng ta có rất nhiều chỗ cần dùng bạc. Lần trước bốc thuốc cho phụ thân tiêu hao gần đến mười hai lượng bạc, trong nhà ta không đủ. Ta mượn ở chỗ Tiêu đại ca người mười hai lượng bạc. Số bạc này trước tiên phải lấy trả cho hắn mười hai lượng." Diejp Cẩm cảm thấy chuyện này không có gì mà không thể nói, hai người Diệp Như và Diệp rất vui vẻ khi nhìn thấy nàng cùng Tiêu Duyên.

"Còn nữa, sân viện nhà ta còn phải xây lại một lần nữa, ý ta chính là dứt khoát xây mấy gian nhà ngói. Hôm qua ta đã hỏi Vương tẩu tử, nhà nàng xây ba gian nhà gạch xanh tiêu hao không sai biệt lắm tầm khoảng hơn ba mươi mấy lượng bạc. Nếu như chúng ta muốn xây nhà mới, đoán chừng với cái này cũng xấp xỉ. Ngươi tính thử sau khi chúng ta xây nhà có thể thừa lại được bao nhiêu?"

Diệp Như nghe nàng tính toán thế này phát hiện số bạc này hoàn toàn không đủ tiêu xài, cả người liền ủ rũ.

Diệp Cẩm nhìn thấy dáng vẻ nàng uể oải, nhịn không được bật cười, "Ngươi cũng đừng nản chí cho dù tiêu hết bạc, khoongphair chúng ta vẫn xây dudowjc nhà mới rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không cao hứng à?"

Diệp Như suy nghĩ cảm thấy đại tỷ nói cũng có đạo lý nên gật đầu không rối rắm nữa.

Lúc này, Diệp Cẩm nhìn thấy phía bên tay trái có một cửa hiệu sách vì thế kéo Diệp Như đi vào trong.

Cửa hiệu này rất lớn, đi vào liền nhìn thấy một kệ sách chất đầy đủ kiểu đủ loại bộ sách, thư tịch, tứ thư ngũ kinh các loại linh tình gì đó cũng đều có đủ, chỉ là những thứ này đều không phải là loại Diệp Cẩm muốn tìm.

Nàng tìm kiếm trong đống sách cũ nằm chất đống ở bên cạnh tường đang chờ xử lí xem thử có thứ gì hữu dụng không.

Thư tịch ở chỗ này sắp xếp lẫn lộn, thật ra những cái này tương đương với hàng khuyến mãi của thời hiện đại, tự mình tùy ý lục lọi tìm, lục được cái nào vừa ý thì đem ra quầy hàng trả bạc, tiểu hỏa kế cũng sẽ không lưu tâm đến.

"A Như ngươi có muốn biết không?" Diệp Cẩm một bên tìm kiếm trong đống sách một bên hỏi Diệp Như.

Diệp Như gãi đầu, "Muội ngu ngốc lắm, nhất định học không tốt. Hay là đại tỷ dạy cho tiểu Qúy thôi, trước kia hắn mong muốn được đọc sách chẳng qua trong nhà cũng không có bạc để đưa hắn đến học đường. . . . . . . . . . . ."

Đối với lời nói của Diệp Như, Diệp Cẩm từ chối cho ý kiến. Nàng tìm kiếm trong đống sách vài cuốn cơ bản về vun trồng thảo dược, trang sách đều đã ngả vàng, ở giữa còn thiếu mất vài tờ. Diệp Cẩm nhìn sơ lược qua một lần cũng coi như là không có gì nghiêm trọng quá liền dự định mua về, cuối cùng nàng cầm một quyển ngàn tự văn mua về dự định dạy hai người bọn họ biết chữ.

Đối với chuyện nhận biết chữ, Diệp Cẩm có ý tưởng riêng của mình, có khảo công danh không đều là thứ yếu, quan trọng là biết chữ để về sau không dễ dàng bị người khác lừa gạt.

Nàng lựa chọn vài quyển sách cầm ra quầy hàng, tất cả chỉ mới tiêu có vài chục văn tiện nghi hơn nhiều.

Sau khi rời khỏi cửa tiệm sách nàng dẫn theo Diệp Như đi mua ít giấy, bút và mực nước. Thời gian rất nhanh liền đã đến gần giờ trưa.

Đi lâu như vậy Diệp Cẩm sợ Diệp Như đói bụng nên hỏi:' A Như ngươi có đói không? Sắp đến giữa trưa rồi, không thì chúng ta đi ăn cơm trước rồi buổi chiều lại đi dạo tiếp."

Diệp Như gật đầu, "Dạ, mì thịt bằm rau xanh lần trước ăn rất ngon. Hôm nay chúng ta lại đi đến chỗ đó ăn tiếp nha đại tỷ."

Diệp Cẩm cười gật đầu, dẫn Diệp Như đi tới quán mì nhỏ lần trước.

Giống như lần trước, Diệp Cẩm gọi cho Diệp Như một chén mì thịt bằm, còn bản thân thì ăn một chén lẫn lộn, mặt khác còn gọi thêm một lồng hấp tiểu long bao gói lại mang đi. Buổi chiều mang về cho phụ thân nương còn có tiểu Qúy ăn đỡ thèm.

Thời điểm buổi chiều, căn bản là hai tỷ muội đều không còn chuyện gì nữa nên tùy tiện đi dạo quanh chợ phiên xem trong nhà có cần mua thêm gì nữa không.

Cuối cùng hai người đi vào một nhà bố trang.

Đã sắp qua năm mới, Diệp Cẩm nghĩ quanh năm suốt trong nhà đều không có thêm y phục mới nào cả, thế là cắt cho mỗi người trong nhà vài thước vải quay về để Lý thị làm vài bộ y phục mặc vào năm mới.

Bà chủ trong tiệm bố trang nhìn thấy hai người đi vào, vẻ mặt mỉm cười đi tới tiếp đón:" Yo, hai vị cô nương, không biết muốn gì đó? Đừng nhìn cửa tiệm chúng ta không lớn nhưng ở đây đây có rất nhiều loại vải vóc cam đoan đủ cho các ngươi tìm được loại vừa ý."

Nếu đã mặc vào năm mới đương nhiên là càng vui tươi càng tốt. Diệp Cẩm nhìn hai bên phát hiện một khúc vải dệt màu hồng đào có hoa văn mây kiểu dáng không tệ rất phù hợp với Diệp Như. Nàng đi qua sờ thử chất liệu rồi quay đầu hỏi A Như:" Muội đi qua đây xem thử màu sắc này như thế nào, có thích không?"

Diệp Như tỏ ra có chút băn khoăn, trong phương diện này phần lớn vài vóc nào cũng đều rất đẹp. Y phục nàng mắc trên người còn có vài mảnh vá, trước kia không có suy nghĩ nhiều vậy mà như thế nào mà vừa vào đây mới phát hiện bản thân thật mộc mạc.

". . . . . . . . . À . . . . . . nhìn rất là đẹp." Nàng cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo của mình.

Bà chủ rất có nhãn lực thoáng cái liền hiểu ra đây là mua cho Diệp Như.

Bà vội đi tới kéo tay Diệp Như, khoa trương nói với Diệp Cẩm:" Chậc chậc chậc, cô nương này quả thật là có mắt nhìn. Loại vải này quả thật là tuyệt phối với vị cô nương đây, không tin ngươi cứ cầm lên so sánh thử xem." Bà chủ cầm thước vải ướm lên người Diệp Như để cho Diệp Cẩm xem, "Nhìn nào nhìn nào, có đúng không? Thật sự là tôn lên nước da non mềm mại của cô nương này. Cô nương cũng thật sự là mộc mạc nên may thêm vài bộ xiêm y tốt ăn mặc đẹp lên. Đợi lát nữa sau khi rời khỏi lại đi mua thêm chút son bột nước thoa lên mặt, hoàn toàn xứng danh hoa nhường nguyệt thẹn . . . . . . . . . . Đây, đây . . . . . . .tóm lại là chỉ có hai chữ thoi . . . . . Xinh đẹp."

Diệp Cẩm ở một bên mở to mắt nhìn xem như là được mở mang tầm mắt về cái gọi là vuốt mông ngựa, nghe thấy lời nói này như là hận không thể tăng bốc thêm lên tới tận trời.

Mà Diệp Như hiển nhiên là chưa từng nhìn thấy qua trận chiến này, bị cái miệng khéo léo của bà chủ khen ngợi đến xấu hổ, cả khuôn mặt đều đỏ lên như mông khỉ.

Hai người còn đang do dự thì đúng lúc này bên ngoài cửa truyền đến một âm thanh kinh hô chói chang:" Yo, đây không phải là Diệp Như nhà Song Căn thúc đó chứ?' Diệp Cẩm nghe tiếng truyền đến liền nhìn ra ngoài cửa phát hiện người này nàng không quen biết nên quay đầu lại nhìn Diệp Như.

Vẻ mặt Diệp Như có vẻ không được tốt lắm nàng cau mắt lại, trong mắt nhìn người vừa mới tới tràn đầy sự chán ghét, "La Ngọc Dung, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"

Người vừa tới khoảng mười bảy mười tám tuổi, chải tóc theo kiểu phụ nhân mặc một kiện áo khoác mỏng thêu màu đỏ, bên dưới mặc váy mã diện màu trắng thêu hoa, bên cạnh còn có một nữ nha hoàn đi theo, nhìn điệu bộ xem ra có vài phần là phu nhân quyền quý. Diệp Cẩm lại nghi càng nghi ngờ, từ khi nào mà nhà nàng lại quen biết được loại người này?

Nữ tử bị gọi là La Ngọc Dung nghe vậy nhíu mày mỉm cười:" Diệp Như, tính tình của ngươi quả thật là trước sau như một vẫn luôn đanh đá, nói như thế nào thì trước kia chúng ta cũng là tỷ muội tốt kia mà. Cho dù đại tỷ ngươi không thể trở thành tẩu tử đệ muội với ta cũng không thể làm ảnh hưởng tới cảm tình của chúng ta chứ. Ngươi gặp ta cần gì phải nổi nóng như thế?" Nàng ta quay đầu lại đánh giá Diệp Cẩm, một lát sau lại nói:" Đây chắc là quan tiểu thư từ kinh thành về của nhà ngươi đúng không, xem ra tỷ muội các ngươi ở cùng nhau cũng không tệ. Nhìn cảm tình giữa ngươi và đại tỷ ngươi cũng không hề tốt đến như thế, nhanh như vậy liền đem nàng quên mất. Vậy ngươi cần gì vừa nhìn thấy ta liền phát hỏa lớn thế?"

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.