Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương pháp, điểm

Phiên bản Dịch · 1829 chữ

Mũi thương xé rách không khí, mang theo một tiếng rít sắc lạnh.

"Thật nhanh!"

"Trường thương của Lý Nguyên." Hầu hết học sinh đều nín thở nhìn, đều cảm thấy trường thương của Lý Nguyên quá nhanh, trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mấy mét.

Phải biết rằng, Lý Nguyên và lão sư Hứa Bác cách nhau không đến mười mét, mà trường thương trong tay Lý Nguyên đã dài gần ba mét, cộng thêm tốc độ bộc phát của Lý Nguyên... Mũi thương chỉ thẳng vào ngực lão sư Hứa Bác.

"Trung Bình Thương?" Chu Khải nắm chặt trường thương trong tay, nhận ra chiêu này của Lý Nguyên.

Thương pháp biến ảo muôn vàn, nhưng thương thức cơ sở đơn giản là cản, cầm, đâm, bổ, băng, điểm, quấn, xoắn... tất cả thương thuật đều từ những chiêu số cơ sở này mà ra.

Trung Bình Thương, có thể nói là một thức bình thường nhất của thương pháp, nhưng cũng là thức quan trọng nhất.

Cái gọi là trung bình, chính là đâm thẳng, lấy hai điểm đường thẳng ngắn nhất, thế công đi như tên bắn.

Liều mạng, chính là độ chuẩn, tốc độ, lực lượng.

"Rõ ràng là chiêu thức giống nhau, một thương này của Nguyên ca, chỉ sợ có thể trực tiếp đâm chết ta." Chu Khải âm thầm líu lưỡi.

Trong sân.

"Đâm thẳng? Lợi dụng binh khí và ưu thế lực lượng?" Hứa Bác nhìn ra mục đích của Lý Nguyên.

Tục ngữ nói "Đao như mãnh hổ, kiếm như du long, côn quét một mảng lớn, thương chọn một đường".

Côn ngắn hơn trường thương.

Giao phong trực diện như vậy, trường thương tất nhiên sẽ tới trước, hơn nữa tốc độ, lực lượng của Lý Nguyên, đều mạnh hơn so với tốc độ Hứa Bác bộc phát ở cấp 5.

"Ầm!"

Đối mặt với công kích của Lý Nguyên, Hứa Bác không né tránh như trước, mà chủ động xuất kích, bước ra một bước, theo sát trường côn trong tay vẽ ra một đường vòng cung mượt mà trên không trung, nhanh như chớp quật lên mũi thương, mượn lực đánh lực, khiến đầu thương đột nhiên nghiêng một cái.

Tránh được một kích hung mãnh của Lý Nguyên.

"Xoẹt!" Lý Nguyên dường như đã sớm đoán trước, trong nháy mắt thân thương bị bắn ngược, thuận thế mượn lực, lấy phần eo làm trung tâm, đột nhiên xoay người phát lực, thân thương đột nhiên chuyển động 180 độ, giống như lưỡi búa hung hăng bổ về phía Hứa Bác.

Lần này hai bên càng gần, tốc độ bộc phát càng nhanh hơn.

"Ha ha!" Hứa Bác chợt cười, giống như biết trước, nhanh chóng lùi lại phía sau, tránh được một đòn hung hãn của Lý Nguyên.

"Như vậy mà cũng có thể tránh được?" Lý Nguyên thầm kinh hãi, tốc độ phản ứng của lão sư không khỏi quá nhanh.

Không đợi hắn nghĩ nhiều.

"Vút!" Một đạo côn ảnh mơ hồ, đã thừa dịp trường thương quét ngang hụt, hung hăng đập tới.

"Lui!" Lý Nguyên lập tức biến ảo bộ pháp lùi nhanh về phía sau, đồng thời giơ thương ý đồ ngăn cản một côn này.

"Bốp!" binh khí va chạm.

Lý Nguyên lại không cảm nhận được lực lượng của trường côn đối phương đánh tới, cứ như trường thương bị trường côn của đối phương dán chặt.

Rất khó chịu.

Vút!

Hứa Bác đột nhiên tiến thêm một bước, lại kéo gần khoảng cách với Lý Nguyên, trường côn trong tay biến ảo đâm tới, vừa nhanh vừa hiểm.

"Vèo!" Lý Nguyên bị ép lùi về phía sau né tránh, trường thương là binh khí dài, phải kéo dài không gian mới có uy lực.

Chỉ là điều khiến Lý Nguyên kinh ngạc là rõ ràng thân pháp của mình không có vấn đề, nhưng lại không thể lui, trường côn của thầy Hứa Bác luôn có thể nện đúng lúc, khiến trường thương của mình khó phát lực hoàn toàn bị từng lần một giá thương ngăn cản.

Trường côn kia khi thì cuồng bạo, khi thì nhu hòa, biến ảo khó lường.

Ầm! Ầm! Ầm!

Binh khí hai bên va chạm nhanh như chớp hơn mười lần, Lý Nguyên đã bị đẩy tới khu vực biên giới mặt đất màu bạc.

"Ầm!" Lại một bóng côn quét qua, Lý Nguyên chỉ cảm thấy lồng ngực mình hơi đau, cả người không tự chủ được lui về phía sau.

Rời khỏi mấy bước, mới dừng lại.

Có đồ phòng ngự toàn thân, lực lượng mà Hứa Bác bộc phát cũng không mạnh, một lần huấn luyện côn oanh kích đối với Lý Nguyên không gây thương tổn gì.

"Ta thua rồi." Lý Nguyên giơ trường thương trong tay lên, bất đắc dĩ nói: "Thầy Hứa, ưu thế tốc độ và lực lượng của em lớn như vậy, vậy mà ngay cả hai mươi chiêu của thầy cũng không thể ngăn cản."

Chỉ có thể nói rõ, kỹ nghệ vũ khí lạnh của hai bên chênh lệch rất lớn.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Tất cả học sinh đều trợn mắt há mồm nhìn Lý Nguyên và thầy Hứa Bác.

Thời gian giao phong rất ngắn, nhưng cực kỳ kịch liệt, phảng phất như thực chiến, so với khảo nghiệm kỹ nghệ bọn họ vừa trải qua căn bản không cùng một cấp độ.

"Ngươi đã ngăn cản ta hơn mười chiêu." Hứa Bác nghe vậy, trên biểu hiện lãnh khốc khó có được lộ ra vẻ tươi cười: "Thương pháp của em, so với thi cuối kỳ học kỳ trước đã mạnh lên rất nhiều, ta cũng toàn lực ứng phó, mới thắng được em."

Toàn lực ứng phó?

Lý Nguyên thầm than, đây chỉ là trình độ toàn lực của thể chất cơ thể cấp 5 của Hứa lão sư.

Nếu như song phương bộc phát lực lượng, tốc độ nhất trí, mình chỉ sợ khó cản ba chiêu.

Đây chính là sự khác biệt giữa kỹ nghệ và đẳng cấp.

"Kỳ thi cuối học kỳ trước, thương pháp và thân pháp của ta đều là giai đoạn hai 99%, sau khi thi xong mới đột phá." Lý Nguyên thầm nghĩ: "Như vậy phỏng đoán, cảnh giới kỹ nghệ của thầy Hứa, ít nhất là tiêu chuẩn bốn đoạn."

Dưới tình huống không có tham chiếu khác, Lý Nguyên không rõ một đoạn, hai đoạn, ba đoạn cụ thể khác biệt ở nơi nào.

Nhưng hắn có thể mơ hồ phán đoán, kỹ nghệ vũ khí lạnh của bạn học trong lớp, hẳn chỉ có số ít người như Vạn Tiêu đạt tới tiêu chuẩn nhị đoạn.

Đồng thời, Lý Nguyên cũng xác định rõ một chút.

Nếu thương pháp của mình có tiến bộ, thân pháp nhất định sẽ được thể hiện trong số liệu bảng điều khiển.

Tích tắc!

Trên màn hình phía sau lớp học, đã xuất hiện con số kỹ thuật võ đạo của Lý Nguyên - "365 điểm".

"Cao như vậy?"

"Hơn 360 điểm." Đôi mắt Chu Khải sáng lên.

"Đây là độ khó thi đại học, lúc này mới vào lớp 12, điểm số kỹ nghệ võ đạo của Lý Nguyên, so với học kỳ trước lại tăng nhiều như vậy?"

"Loại điểm số một hạng này, đặt ở trong thành phố chỉ sợ đều là một nhóm lợi hại nhất."

"Đợi đến khi thi đại học, nói không chừng Lý Nguyên có thể tranh giành trạng nguyên võ đạo khoa kỹ nghệ toàn thành phố."

"Lý Nguyên nhất định có thể thi đậu đại học võ đạo."

"Thương pháp của ta nếu lợi hại như Lý Nguyên..."

"Ai có nước tiểu, đến tưới cho hắn tỉnh."

Các bạn học vừa khiếp sợ vừa hâm mộ, nhỏ giọng bàn tán.

Nếu Lý Nguyên chỉ đạt 320 điểm, 330 điểm, các bạn học có lẽ sẽ ghen ghét, bởi vì chênh lệch không quá lớn.

Nhưng khoảng cách quá lớn, đại đa số người sẽ chỉ bội phục.

Phần lớn mọi người đều tự biết mình, rõ ràng là người không cùng một đẳng cấp, cần gì phải ghen ghét?

Huống hồ, kỹ nghệ võ đạo và tố chất thân thể còn khác nhau.

Nếu điều kiện gia đình tốt, có thể có chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia vật lý trị liệu, chế định kế hoạch huấn luyện chuyên môn, tự thân lại thức tỉnh võ đạo linh tính... Giai đoạn lớp 12 đem tố chất thân thể tăng lên tới cấp 7 thậm chí cao hơn, đều có hi vọng.

Nhưng kỹ nghệ võ đạo tăng lên, chỉ dựa vào tiền, là không thể được.

...

Cùng với kết thúc khảo hạch của Lý Nguyên, thời gian đã đến năm giờ rưỡi chiều.

"Được."

"Từ kiểm tra hôm nay, sau khi vào lớp 12, phần lớn các ngươi đã cố gắng." Lão sư Hứa Bác đã khôi phục giọng nói lạnh lùng: "Nhưng cũng có một số người không tiến mà lùi."

"Các ngươi đã là học sinh năm cuối, thi đại học, không nói quyết định vận mệnh cuộc đời, nhưng ít nhất nó là một cơ hội lớn... Chiều ngày kia ta sẽ đến giám sát các ngươi tu luyện võ đạo, tan học." Lão sư Hứa Bác xoay người rời đi.

Ngay sau đó lại có một giọng nói bay tới: "Lý Nguyên, Vạn Tiêu, hai em đến văn phòng của ta."

Rất nhiều học sinh sớm đã luyện chân đau nhức, toàn thân mồ hôi, nghe vậy lập tức tản ra bốn phía.

Nhiều nam sinh vừa uống nước vừa gọi nhau đi tới nhà ăn cướp chỗ.

Có một số nữ sinh thì bàn nhau đi nhà vệ sinh trước.

"Nguyên ca, ta và Nghiêm Châu đi nhà ăn trước, giúp ca chiếm chỗ! Tiện thể lấy cho ca một phần cơm dinh dưỡng." Chu Khải liên tục hô.

"Lão Chu, cơm của Nguyên ca phải lấy hai phần." Nam sinh cường tráng tên Nghiêm Châu bên cạnh cười nói, lại chào hỏi Lý Nguyên: "Nguyên ca, lấy cơm cứ giao cho bọn ta, ngươi mau đi văn phòng đi."

"Cảm ơn, lát nữa ta chuyển tiền cho các ngươi." Lý Nguyên cười nói.

"Đừng, mấy lần trước ca giúp ta mang bữa sáng, ta còn chưa trả tiền, bữa tối hôm nay coi như trả." Nghiêm Châu cười nói.

Lý Nguyên cười một tiếng.

Trong lớp ngoài Chu Khải, mình còn có mấy bạn học có quan hệ rất tốt.

"Lý Nguyên, đi thôi." Vạn Tiêu dáng người khôi ngô gọi Lý Nguyên: "Thầy Hứa tìm chúng ta làm gì?"

"Tìm ngươi, chắc là muốn điều ngươi vào lớp tinh anh." Lý Nguyên cười nói.

Còn vì sao tìm mình? Trong lòng Lý Nguyên có suy đoán, nhưng vẫn chưa xác định.

Bạn đang đọc Cao Võ Kỷ Nguyên (Dịch Mới) của phong tiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangTran58572
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.