Ta không thích vĩnh vô chỉ cảnh phiền phức, cho nên giải quyết chung đi
Chỉ thấy thân hình hắn hơi nghiêng về phía trước, hai cánh tay buông thõng, cơ thể run rẩy nhẹ, các cơ bắp căng phồng, trông như hóa thành một con mãnh thú đầy sát khí.
"Đây là Thú Vương Quyền."
Trên sân thượng, một nam một nữ nhướng mày: "Xem ra thằng nhóc Vương Xương này đúng là bực mình rồi, vừa vào đã tung chiêu thật."
"Thằng nhóc, quyền Thú Vương này ta mới học được, đang cần ai đó luyện thử, hôm nay ngươi tự đến thì đừng trách ta!"
Vương Xương nở nụ cười dữ tợn, ngay sau đó thân mình chùng xuống, kèm theo tiếng gầm rung trời, giống như tiếng gầm của mãnh thú, Vương Xương bật mạnh về phía Chu Phàm với thế công hung mãnh.
Giống như một con thú vương đang vươn móng vuốt sắc nhọn về phía con mồi của mình!
Chu Phàm mắt không chớp, thản nhiên vung tay tát một cái.
Ngay lập tức, Vương Xương bay ngược như con quay, đập mạnh vào bức tường phía sau, khiến cả mảng tường nứt toác.
Vương Xương dán lên tường, từ từ trượt xuống, co giật vài lần rồi ngất xỉu.
Chu Phàm lạnh nhạt nói: "Xem ra sức mạnh của ngươi cũng chẳng cứng hơn mồm là bao."
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nụ cười mỉa mai trên mặt nam nữ trên sân thượng vẫn chưa kịp tắt.
Trong chớp mắt, nó đã đông cứng lại.
"Chuyện... chuyện gì vừa xảy ra?"
Nam thanh niên trên sân thượng lắp bắp.
Nữ nhân bên cạnh cũng bàng hoàng, không thể tin nổi: "Vương Xương... bị hắn tát bay rồi?"
"Sao có thể chứ? Vương Xương đã đạt đến nhị giai nhị trọng rồi, Thú Vương Quyền lại là dị võ kỹ đỉnh cao nhị giai... Tuy hắn chỉ mới nhập môn, nhưng trong cùng cảnh giới, không ai cản nổi mới phải..."
Hai người chưa kịp phản ứng.
Dưới sân, Chu Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người trên sân thượng.
Cả hai run lên bần bật.
"Không ổn, mau…"
Nam thanh niên vội vàng lên tiếng, nhưng chưa kịp nói hết thì Chu Phàm đã lao tới, nhảy lên và bám lấy cửa sổ tầng hai, đạp chân lên bậu cửa rồi tung người lên tầng ba.
Chỉ trong vài cú nhảy, nam nữ trên sân thượng chưa kịp quay người thì Chu Phàm đã như con báo săn, lao thẳng lên sân thượng.
"Không—!"
Cô gái kêu lên, nhưng tiếng hét vừa bật ra, Chu Phàm đã như một viên đạn lao tới.
Cô gái có mái tóc dài ngang vai, dáng cao ráo, đường nét thanh tú, khuôn mặt xinh xắn nhưng giờ đây vì sợ hãi mà méo mó, không một chút lưu tình, Chu Phàm đấm thẳng vào bụng cô.
Cú đấm mạnh tới mức làm tiếng hét của cô nghẹn lại trong cổ họng.
Chu Phàm rút tay về, không chút biểu cảm nhìn cô gái ôm bụng ngã xuống đất, cả thân mình co quắp như con tôm.
Rồi hắn quay sang nhìn nam thanh niên còn lại.
Thanh niên đeo kính vàng vừa chạy được vài bước.
Chu Phàm giậm chân, làm sàn gạch vỡ toác dưới sức bật, cả thân mình bắn về phía trước, trong nháy mắt đã đuổi kịp kẻ đeo kính vàng.
Nghe thấy tiếng gió sau lưng, gã quay lại nhìn, hồn vía bay mất.
Gã cắn răng quay lại đấm một quyền, gào lên: "Ngươi quá đáng—"
Chu Phàm không cho gã cơ hội nói hết, nhẹ nhàng né tránh cú đấm, rồi tung một cú đấm mạnh vào ngực gã. Sức mạnh gần như làm ngực gã lõm xuống, âm thanh xương gãy vang lên răng rắc.
Gã đeo kính kêu rên một tiếng, bay thẳng vào cửa phòng cầu thang trên sân thượng, lăn lông lốc, không thể bò dậy.
Chu Phàm bước vào cầu thang, túm lấy tóc gã đeo kính, nhấc bổng lên và kéo hắn trở lại sân thượng.
Khi đi ngang qua cô gái đang nằm co quắp dưới đất, hắn cúi xuống nắm tóc cô, kéo cả hai người theo, rồi nhảy xuống, đáp lại trước mặt Cố Thanh Hàn.
Hai người rơi xuống đất với tiếng thịch, khiến gã đeo kính vàng choàng tỉnh, hét lên thảm thiết.
Chu Phàm ném hai người xuống bên cạnh Vương Xương, làm cả ba người kêu la như chó chết.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây, ba người đang kiêu ngạo giờ đã nằm gục dưới đất, rên rỉ.
Sự chênh lệch quá lớn khiến ngay cả Cố Thanh Hàn cũng sững sờ.
Ba kẻ này vốn là học sinh lớp Thiên Tử, có hiềm khích với cô, giờ thấy chúng thảm hại thế này, cô không biểu hiện ra mặt nhưng trong lòng cười lạnh.
Thật nghĩ Chu Phàm là kẻ mà bọn ngươi có thể gây sự sao?
Ba người này chỉ có thực lực nhị giai nhị trọng.
Trong khi Chu Phàm đã đạt đến nhị giai lục trọng ở Vô Phong Dã, còn sở hữu tam giai dị võ kỹ, làm sao Vương Xương có thể sánh kịp?
Dĩ nhiên, hiện tại Chu Phàm đang che giấu cảnh giới theo yêu cầu của hiệu trưởng Tôn Lý, chỉ dùng sức mạnh nhị giai tam trọng.
Nếu không, chỉ một cú đấm của hắn cũng đủ khiến ba người này không chỉ nằm dưới đất mà chẳng còn hình hài.
Nhớ lại lũ mãnh thú trong Vô Phong Dã mà hắn từng đấm nát đầu, ba người này có thể toàn vẹn thế này cũng nhờ Chu Phàm đã nương tay.
Chu Phàm nhìn ba người, lạnh lùng nói:
"Lần sau thấy ta thì tránh xa ra!"
Ba người vừa kêu rên lại bị hắn đá ngất, tiếng kêu lập tức im bặt.
Chu Phàm không nhìn chúng thêm, quay lại chậm rãi bước đến chỗ Cố Thanh Hàn, vừa đi vừa hỏi:
"Ba tên này có anh em nào lớn nào khác chống lưng không?"
"Sao cơ?"
Câu hỏi này quá bất ngờ khiến Cố Thanh Hàn chưa kịp phản ứng.
Chu Phàm nhún vai, bình thản nói: "Cứ nói có hay không thôi."
"Chuyện này..."
Cố Thanh Hàn suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "Bọn chúng quả thật có một lão đại, cũng học lớp Thiên Tử, thực lực mạnh mẽ, trong lớp rất có tiếng, nên ba tên này thường bám theo hắn."
Chu Phàm nhướng mày: "Thật sao? Tên là gì?"
"Khương Triều Nghĩa!" Cố Thanh Hàn đáp nhanh.
"Hắn bây giờ ở đâu?" Chu Phàm hỏi tiếp.
"Chuyện này..."
Cố Thanh Hàn do dự một lát rồi nói: "Hắn thích giao đấu luyện tập, giờ này, nếu không nhầm, chắc đang ở sân huấn luyện của lớp Thiên Tử."
Chu Phàm gật đầu, quay người bỏ đi.
Đi được vài bước, hắn lại quay lại.
"Sân huấn luyện lớp Thiên Tử ở đâu?"
Cố Thanh Hàn giật mình: "Chu Phàm, ngươi định làm gì…"
Chu Phàm bình thản đáp: "Ta là kẻ ngại phiền phức."
"Ta ghét nhất là đánh đệ đệ lại kéo tới ca ca, đánh con lại kéo đến cha, đánh cháu lại kéo đến ông."
"Lằng nhằng mãi không dứt."
"Thế nên nếu bọn chúng có lão đại, thì giải quyết luôn đi, vì không giải quyết hôm nay thì ngày mai chúng sẽ gọi người đến."
"Ta không muốn phiền toái kéo dài."
"Thế nên giải quyết một lần cho xong."
Cố Thanh Hàn: "..."
Đăng bởi | hoanggiangnz |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |