Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân Như Con Thuyền Không Buộc Dây (1)

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Chẳng lẽ đây chính là "tâm đầu ý hợp" sao?

"Pháp môn này của ngươi, tu luyện đến mức nào rồi?" Âm Thập Nương nhìn Cố Lưu Bạch hỏi.

"Mẹ ta từng nói, Đại Đường có rất nhiều thứ mạnh hơn các triều đại trước, nhưng nói về phương diện pháp môn tu hành thì đều không có sự thống nhất, cứ như cố ý làm nổi bật công pháp của mình vậy. Công pháp càng lợi hại thì phân chia giai đoạn tu luyện càng tỉ mỉ, tên gọi cũng hoa mỹ loè loẹt. Dưỡng Long Quyết của Sơn Âm Vệ còn giản dị hơn chút, chia làm Tiểu Chu Thiên, Đại Chu Thiên, Tiểu Thông Khiếu, Đại Thông Khiếu gì đó. Còn bên Phật tông thì tên gọi lại càng huyền ảo."

Cố Lưu Bạch hứng thú bừng bừng, nói nhiều hơn hẳn thường ngày.

Hắn và Long Bà mới gặp mà như đã quen biết từ lâu, hơn nữa, khi nói những lời này, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh mẹ hắn lúc cười lúc nói, cùng với vẻ mặt khinh bỉ thường thấy.

Hắn cảm thấy nếu mẹ hắn còn sống, Trần Đồ chắc chắn sẽ bị bà khinh bỉ đến chết.

Nghĩ vậy, hắn lại càng vui vẻ hơn.

"Mẹ ta nói, dù sao cũng có không ít người Đường vẫn giữ thói quen thời Tiên Tần, chia cảnh giới tu hành thành cửu phẩm. Bất kể pháp môn nào, cứ dựa theo việc có thể đánh bại bao nhiêu người, chân khí ngưng luyện đến mức nào mà phân chia. Theo thuyết pháp lưu truyền từ thời Tiên Tần này, Nhất phẩm nhập môn, Cửu phẩm chí tôn, vậy hiện tại ta hẳn là Thất phẩm."

"Quả nhiên là Thất phẩm." Âm Thập Nương không hề thấy bất ngờ, "Vậy ngươi thấy ta thế nào?"

Cố Lưu Bạch đáp: "Hẳn là Bát phẩm trung thượng."

Âm Thập Nương bình thản nói: "Vậy theo thuyết pháp của mẹ ngươi, Cửu phẩm mới là loại người “một đấu vạn” chân chính, là sát thần đứng giữa hàng vạn, hàng chục vạn quân giao chiến, vẫn có thể tiến thoái tự nhiên, chém giết tung hoành?"

Cố Lưu Bạch cười nói: "Đúng vậy, chính là sát thần hiếm hoi trong sử sách, hiện tại Trường An có mấy người tự xưng là Cửu phẩm, nhưng cùng lắm cũng chỉ là Bát phẩm."

Âm Thập Nương chợt thấy đồng cảm.

Thế gian này, căn bản không tồn tại Cửu phẩm.

Những nhân vật được đời sau thờ phụng như thần linh trong miếu thờ, mới là chí tôn chân chính.

Thời buổi này, đừng nói là tiến thoái tự nhiên giữa vạn quân, cho dù là đứng giữa hai trăm hắc giáp, ba nghìn tinh kỵ Đột Quyết, cũng đã chẳng có người nào có thể thoát thân.

"La Thanh chết thật sự là nhắm mắt cũng không yên." Cố Lưu Bạch đột nhiên nhớ tới La Thanh, không nhịn được khinh bỉ nói: "Pháp môn luyện khí của hắn thật sự quá kém, tu vi chỉ ở Lục phẩm hạ, không thể hơn được. Kết quả, một Bát phẩm trung thượng, vượt qua hai đại cảnh giới như ngươi khi giết hắn còn dùng hoa chiêu loè loẹt như vậy, hắn chết rồi chắc cũng không hiểu tại sao."

"Mang danh Đại kiếm sư, rất phiền phức." Âm Thập Nương nhíu mày, có vẻ phiền não, "Không ngờ đã sớm không giấu được nữa rồi."

Cố Lưu Bạch thuận miệng nói: "Sợ là ngươi thấy giết chết chỉ bằng một kiếm, quá nhàm chán."

Âm Thập Nương nghiêm túc gật đầu: "Cũng có nguyên nhân này, Long Bà cũng có thể luyện tập bắn tên."

"Thật sự có nguyên nhân này sao?" Cố Lưu Bạch không ngờ mình chỉ thuận miệng nói lại đoán trúng, chỉ là lúc nào cũng bắn một tiễn sau lưng người ta, hơn nữa gần như chưa từng thất bại, vậy mà chỉ là vì muốn luyện tập bắn tên cho vui?

Âm Thập Nương hỏi: "Những kẻ như La Thanh, ngươi có thể giết được bao nhiêu?"

Dò xét thực lực của ta sao?

Bình thường Cố Lưu Bạch chắc chắn sẽ không trả lời loại câu hỏi này.

Nhưng hiện tại Âm Thập Nương đã đồng ý truyền thụ Sương Kiếm cho hắn, tính chất đã khác hẳn.

Cách thức dò hỏi này quá ôn hòa rồi.

Nhớ năm đó, lúc Quách Bắc Khê dò xét hắn, đã cầm một cây gậy đuổi đánh hắn một hồi lâu, đánh đến toàn thân hắn như muốn nứt ra.

Vì vậy, Cố Lưu Bạch thành thật trả lời: "Cái này cũng khó nói chính xác, nếu một đám người như La Thanh vây ta trong một căn phòng, ta đoán nhiều nhất giết được bốn năm tên là cùng. Nhưng nếu ở ngoài trời, một đám người như La Thanh đuổi theo chém ta, ta đoán chừng trăm tên La Thanh cũng bị ta giết sạch. Bởi vì pháp môn luyện khí hợp hai thành một mà ta tu luyện cùng pháp môn đám La Thanh tu luyện hoàn toàn khác biệt. Pháp môn của bọn hắn theo đuổi khí lực bộc phát, nhưng không thể chiến đấu lâu dài, còn pháp môn ta tu luyện, mặc dù lực chân khí bộc phát không kinh người, nhưng khí lực lại kéo dài vô cùng. Hiện tại, đại khái ta có thể mấy ngày không ăn không uống, liên tục chạy mười canh giờ cũng không rơi vào tình trạng không thể bò dậy. Trăm tên La Thanh đuổi theo ta, thì ta chạy, lúc nào bọn hắn chạy không nổi nữa, ta sẽ quay lại chém bọn hắn."

Không biết là hài lòng với tu vi của hắn, hay là cảm thấy hắn nói rất thú vị, Long Bà cười đến nỗi miệng không khép lại được.

Âm Thập Nương lại nhíu mày thật sâu, bản thân nàng cũng không thể liên tục chạy mười canh giờ, nếu toàn lực lao nhanh, đoán chừng nhiều nhất kiên trì được ba canh giờ, sau đó sẽ kiệt sức.

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.