Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân Như Con Thuyền Không Buộc Dây (3)

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Từ xưa đến nay, dân du mục ở đây đều tin tưởng một nguyên tắc giản dị nhưng thiết thực, đó là nhất định phải nương tựa vào thế lực lớn nhất trong khu vực này thì mới có thể tồn tại.

Đời đời đều như vậy, dù hoàn cảnh khó khăn đến đâu, bọn họ vẫn luôn giữ thái độ lạc quan.

Trường Sinh Thiên giáng xuống gió tuyết, nhưng cho dù bị đông cứng đến mặt mày tím tái, bọn họ vẫn mở rộng lồng ngực, lớn tiếng cất cao giọng hát ca ngợi Trường Sinh Thiên, như thể chính bọn họ đang thổi gió lạnh thấu xương, như thể hát lên những âm thanh hào hùng đó là có thể phù hộ cho bộ tộc của mình hưng thịnh, con cháu sinh sôi nảy nở.

Gió rít lên từng hồi, đàn ngựa bất chợt hí vang, lũ dê bò cũng rục rịch chân, trở nên bồn chồn, bất an.

"Kia là cái gì?"

Có một bóng đen đang lướt nhanh trên mặt tuyết cách đó không xa.

"Đó là sói sao?"

Hai mục dân không nhịn được thúc ngựa đuổi theo, sau khi lờ mờ thấy rõ bóng đen đó, sắc mặt họ lập tức biến đổi.

Vậy mà có bảy tám con sói đang kéo một thiếu niên gầy gò như khỉ lướt nhanh trên mặt tuyết.

Đó rõ ràng là sói chứ không phải chó.

Ở vùng đất này, người có thể giết sói rất nhiều, nhưng người có thể khiến sói ngoan ngoãn kéo xe, bọn họ chưa thấy bao giờ.

Huống hồ thiếu niên kia gầy như khỉ ốm, dường như chỉ cần một cú xóc nảy cũng có thể bay ra ngoài, chút thịt trên người cậu ta, e rằng còn chẳng đủ cho một con sói lót dạ?

Long Đầu Khảm không phải là nơi hiểm yếu, phòng ốc có thể che gió tránh tuyết cũng không nhiều hơn Minh Bách Pha là bao, cũng không có tường thành phòng ngự, chỉ là nơi này có không ít dã thú, nên mới có rào gỗ bao quanh tượng trưng, còn đường cho xe ngựa lớn đi lại thì dựng một cột cờ coi như cổng.

Dưới cột cờ có một thập trưởng và hai quân sĩ đang vây quanh đống lửa sưởi ấm, phía bắc dựng một cái lều hành quân, không phải để ở, mà để chắn gió.

Cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến thời điểm hai khu chợ lớn ở đây và Hắc Sa Ngõa giao dịch ngựa chiến, nếu không phải vậy thì Long Đầu Khảm này căn bản sẽ chẳng có mấy biên quân ở đây trú đóng, cùng lắm chỉ có vài đội kỵ binh đến đây tuần tra, tiện thể tìm mục dân kiếm chút đồ nhắm.

Khi bảy tám con sói kéo Chu Lư Nhi xuất hiện, ba biên quân này cũng sợ hết hồn.

Chu Lư Nhi với khuôn mặt đóng đầy vụn băng và nước mũi cũng khá biết điều, thấy ba biên quân sắp rút đao, cậu vội huýt một tiếng sáo, ra lệnh cho bầy sói đang kéo chiếc bè da quý báu của mình dừng lại.

Cậu cởi dây da buộc trên người bầy sói, sau đó nhanh chóng buộc bè da lại, đeo lên lưng, giống như đang cõng một cái mai rùa lớn, đi về phía ba biên quân.

Bảy tám con sói theo sau cậu mấy bước, sau khi nhìn ba biên quân mấy lần, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Cảnh tượng này khiến ba vị biên quân dày dạn kinh nghiệm cũng phải ngây người kinh ngạc.

Đợi đến khi Chu Lư Nhi đến trước mặt họ, đưa một túi tiền đựng đầy tiền đồng tới, bọn họ vẫn chưa hoàn hồn.

"Ba vị lão ca, giúp ta chuyển lời cho Hứa Thôi Bối, nói Chu Lư Nhi tìm hắn."

Vị thập trưởng kia nhận túi tiền, không cần mở cũng biết bên trong có khoảng ba mươi đồng tiền, hắn nhìn Chu Lư Nhi đang ra sức xoa mũi, cẩn thận hỏi: "Tiểu ca, ngươi đây là..."

"Thập Ngũ ca nói thứ này tốt hơn mấy lời nói nhảm, tất cả mọi người đều thích, cũng không thể để lão ca chạy không một chuyến." Chu Lư Nhi ngồi xuống bên cạnh đống lửa.

Vị thập trưởng này không biết Thập Ngũ ca mà Chu Lư Nhi nói tới là ai, nhưng thấy đối phương hiểu chuyện như vậy, hắn cũng lập tức vui vẻ, duỗi chân đá vị quân sĩ bên phải một cái: "Đi gọi người."

Vị quân sĩ kia có chút nghi hoặc: "Hứa Thôi Bối là ai?"

"Đầu ngươi bị phân bò lấp rồi à, trong số chúng ta, còn có ai họ Hứa nữa? Đừng có to giọng nói biệt danh của người ta ra, cẩn thận Hứa giáo úy nghe thấy lại dùng roi quất chúng ta." Vị thập trưởng này quát, còn cố ý bày ra bộ dáng dữ tợn, sau đó lại đá hắn thêm hai cái.

Lúc ánh mắt quay lại nhìn Chu Lư Nhi, đồng tử của vị thập trưởng này hơi co lại, hắn phát hiện mình đã bỏ qua một thứ.

Cái tên gầy gò mặt mày dính đầy nước mũi này vẫn luôn đeo chiếc bè da đó, ngay cả khi ngồi xuống cũng không tháo ra.

Loại bè da giống như cái bát lớn này là thứ tốt.

Những người ở bộ lạc bên Thảo Hải Tử mà hắn từng thấy không chỉ dùng nó để kéo đồ, mà còn dùng nó làm thuyền nhỏ, cho một người ngồi trên đó đánh cá cũng không thành vấn đề. Khi đánh nhau với các bộ lạc khác, còn có thể dựng lên để đỡ tên đỡ giáo.

Nhưng loại bè da này không nhẹ, hơn nữa bè da của Chu Lư Nhi nhìn qua có vẻ còn chắc chắn và dày hơn.

Cho dù là tráng hán cõng đi cũng phải tốn không ít sức lực, cái tên khỉ ốm mặt đầy nước mũi này nhìn chẳng có mấy lạng thịt, vậy mà đeo nó lại có vẻ rất nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.