Chương 4
#Giờ ra chơi đến, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cảnh khốn cùng này. Thật là mệt mỏi quá mà.
Tôi vừa xoay người, không cẩn thận liền va phải người ta, một thiếu niên lạnh lùng.
"Xin lỗi, nãy tôi không thấy cậu đứng đó."
Thiếu niên kia nhìn tôi, lạnh nhạt đáp: "Không sao." Rồi bỏ đi mất.
Chậc, thật là lạnh nhạt.
.
"Trương Hách, thầy giáo tìm cậu." Nữ sinh nhỏ nhắn ngó đầu vào gọi tôi.
Mệt, quá mệt. Thầy chủ nhiệm lại tính nói gì nữa đây trời. Nhân sinh đau khổ, tôi không luyến lưu.
Thầm than trong lòng hồi lâu, tôi vẫn phải tình không cam, lòng không nguyện mà theo chân bạn nữ kia lên gặp thầy để "tâm sự".
-Cạch- Tôi mở cửa bước vào, trưng ra bộ mặt cứng nhắc nhìn thầy: "Thầy ạ."
"Ừm, ngồi xuống đi." Thầy giáo thấy tôi tới, gọi lại biểu ngồi xuống.
Giờ tôi mới để ý, đứng cạnh thầy là cậu học sinh lúc nãy tôi lỡ va phải. Cậu ta nhìn tôi, tôi nhìn cậu ta, mắt đối mắt nhìn nhau. Không gian chìm trong im lặng.
Thầy giáo thấy thế liền ho khan vài cái nhằm xoa dịu bầu không khí cứng nhắc này. Rồi gọi nam sinh ngồi xuống.
"Khụ, Trương Hách, giới thiệu với em một chút. Đây là Lý Thừa - thủ khoa năm nay của chúng ta, học cùng lớp với em."
Ồ, ra là nhân vật phong ba trong lời đồn được mọi người nhắc tới. Nhưng mà, có phải cũng hơi quen quen không...?
Điên rồi, giờ gặp ai cũng thầy quen là sao!?
Nam sinh - Lý Thừa nhìn tôi, không mặn không nhạt gật đầu cái một coi như chào hỏi.
Tôi cũng qua loa lấy lệ, gật đầu đáp lại.
"Ừm, nguyên nhân thầy gọi hai em tới đây là vì, Trương Hách học lực của em không được tốt cho lắm cho nên thầy tính để Lý Thừa dạy kèm cho em. Chuyển chỗ hai đứa lại ngồi với nhau cùng làm đôi bạn cùng tiến! Một phần nữa sắp tới là tuần thi đua, thầy mong lớp mình không có bạn nào bị trì trệ, bị bỏ lại ở phía sau. Vì thế mà, Trương Hách, em phải cố gắng lên, vì lớp vì em!" Thầy giáo chân thành nhìn tôi bằng ánh mát cháy rực làm tôi dở khóc dở cười, gai ốc nổi hết lên.
Tôi hiểu rõ ý tứ của thầy. Rõ là thầy chê tôi dốt, sợ kéo cả lớp xuống.
Tôi qua loa vâng vâng dạ dạ với thầy, dù sao học hay không học với tôi cũng chả khác gì nhau.
Lúc này thầy mới quay sang nhìn Lý Thừa: "Em thấy thế nào?"
Lý Thừa không nói câu nào chỉ nhẹ gật đầu.
"..." Vậy là chưa hề có một lời thông báo trước nào với tôi và bạn học Lý Thừa. Haha thầy giáo cũng quá phức tạp...
Phức cái beep!
.
Rời khỏi phòng giáo viên, tôi lê thân xác mệt mỏi vì đói của mình xuống căn tin trường.
Gọi món xong tôi đi tới chiếc bàn quen thuộc của tôi. Vừa đặt mông xuống chưa kịp để tôi ngồi nóng mông thì từ đâu ra có người bước tới.
Anh ta mỉm cười, kéo ghế ngồi đối diện tôi mà không chút ngại ngùng nào.
"..." Tôi chầm chậm nhai cọng rau muống còn đang dang dở trong miệng mình, nhìn anh ta bằng ánh mắt không cảm xúc.
Anh ta híp mắt cười, rất tự nhiên chào hỏi: "Thật trùng hợp, em cũng thích ngồi ở đây ăn hả?"
"Ừ." Làm ơn đấy, đừng hỏi như thể anh cũng thích lắm vậy!
"Chà, không ngờ hai người chúng ta lại có nhiều điểm trùng hợp như vậy, có duyên quá." Trần Lập híp mắt thành một vòng vung.
Duyên duyên con mẹ anh!
"Haha, đúng thật là rất có duyên." Tôi qua loa đáp.
Đang lúc anh ta tính nói tiếp lại bị chen ngang bởi một giọng nói lành nhạt: "Hai người không ngại khi tôi ngồi ở đây chứ?"
Cứu tinh đây rồi! Mắt tôi sáng rực lên mời chào nhiệt tình. "Không ngại, không ngại. Cậu ngồi đi, đều là bạn cùng với nhau cả, chưa nói tới sắp tới hai ta còn là bạn cùng bàn của nhau." Lần đầu tôi nhiệt tình với ai đến vậy đấy, mẹ nó, tôi sắp bị tên điên họ Trần trước mặt này ba láp ba xàm nghẹn chết rồi.
Trần Lập ngước lên nhìn Lý Thừa, khựng lại vài giây rồi cười nói: "Chào cậu, bạn học Lý Thừa."
Lý Thừa không mặn không nhạt mở miệng: "Chào anh." Rồi kéo ghế ngồi xuống, yên lặng nhai cơm.
Trời đất chứng giám, tôi không hề bị điên! Nhưng... Thể quái nào tôi thấy hai người này đứng cạnh nhau lại có một loại cảm xúc khó tả.
Con mẹ nó, lần thứ 3 rồi, không thể nào sai được. Chắc chắn có uẩn khúc!
Lý Thừa, Trần Lập, Lý Thừa, Trần Lập... Hình như, tôi nhớ ra gì đó rồi...!
Tác giả có điều muốn nói (điêu cả):
[Câu chuyện ngày mùa là: nhân vật nào đều có một đặc điểm riêng của nhân vật đó. Riêng, shiba thằng nhỏ này thì không :)) tính tình thất thường lắm.]
「Đừng để cái giới thiệu nó đánh lừa, tôi viết tùm lum xàm điên đấy. Viết xong 5 chương xong không để ý, chưa viết giới thiệu. tuyệt cà là vời con mẹ nó rồi.」
Tình tiết có vẻ hơi nhanh, nhưng mà tôi lúc đó hơi bí nên viết đại cái quần này coi như qua chuyện vậy. Mọi người mà có đọc, mà không ưng thì cứ bỏ đi nha, đừng thông báo hay chửi rủa, ném đá tôi là được. :))
Đăng bởi | SANDRA_STELLA |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |