Chương 6
#Tôi chợt nhớ ra bản thân còn chưa biết tên cậu, liền quay qua hỏi: "Này, nhóc tên gì thế?"
Cậu cũng không làm kiêu, qua loa lấy lệ đáp: "Sở Quý, 10A1."
"..." Vừa nghe xong, tôi liền đứng ngơ ra.
Ừm, hình như hôm nay tôi quên xem lịch trước khi ra đường rồi... Má, không thể nào trùng hợp thế được! Thằng oắt con vàng chóe ngổ ngáo lại là Sở Quý đáng yêu của tôi, khụ, sai rồi không phải của tôi, là của Lý Thừa mới đúng.
Sở Quý thấy tôi ngơ ra một chỗ như vậy thì cười thành tiếng, lên tiếng trêu chọc: "Sao? Mày sợ rồi à? Sợ rồi thì cho tao đấm một cái đi." Nói là vậy, thực tế thì ngược lại. Cậu hiểu rõ cậu đánh không lại anh ta. (Này là suy nghĩ của mẻ này nên tui để là "anh ta" nhe)
Tôi bỉu môi, thầm nghĩ: Quân tử không chấp tiểu nhân.
"Nằm mơ đi."
Sở Quý cười nhẹ một tiếng, nghe tiếng cười của cậu có vẻ rất có hứng.
Tôi tự nhận mình là người "thứ 3" đứng bên ngoài xem, hiểu rõ mọi chuyện. Thế nhưng, đến giờ Trương Hách tôi đây vẫn đếu hiểu nhóc Sở Quý này trong đầu nghĩ cái quái gì, nhiều lúc tôi còn chả hiểu tính cách cậu nhóc thế nào nữa!?
Nể mặt cậu có công cứu "tôi" nên tôi đành phải tha cho cậu, coi như mắt điếc tai ngơ tạm thời vậy. Nếu không, với tính cách thất thường của cậu, xứng đáng ăn gõ vào đầu!
Lúc này, Sở Quý bỗng lên tiếng: "Mày còn đứng ngơ ra đấy làm gì, sắp vào lớp rồi kìa." Tính ra, đến giờ này cậu còn chưa biết anh tên gì, học lớp nào nữa.
Tôi nhìn cậu, chợt nhớ cậu học cùng lớp với tôi, tương đương là lớp 10A1.
Nghĩ đến đây, tôi lại ca thán thốt lên hai chữ "mẹ nó". Hai tên học dốt lại học 10A1 cùng lớp với thủ khoa toàn khối. Cốt truyện đưa đẩy thật kỳ diệu làm sao, mẹ.
Sở Quý chăm chú nhìn tôi nãy giờ, chợt nghe thấy hai chữ "mẹ nó" của tôi liền ngơ ra, mờ mịt nhìn tôi, nghiêng đầu.
"?"
Tôi đảo mắt, đáp qua loa: "Không có gì, đi thôi, tôi với cậu cùng lớp."
Nói xong, tôi kéo cổ áo sau gáy cậu đi.
Hình ảnh này làm tôi nghĩ đến nhóc chó con Shiba Inu bị gặm ngay cổ tha đi. Ừm... Cũng giống, vàng chòe, có chút đáng yêu.
Tôi cùng Sở Quý vừa bước vào lớp liền thu hút được ánh nhìn của mọi người. Bất chợt trở thành tâm điểm của sự chú ý làm tôi có chút bỡ ngỡ.
Sở Quý rất thản nhiên sải bước đi xuống bàn cuối cạnh cửa sổ ngồi. Thật trùng hợp, đó cũng là chỗ ngồi của tôi.
Tôi khóc thầm trong lòng, hai học sinh dốt ngồi với nhau là cái trò quái gì vậy!?
Ơ cơ mà, có ngồi được mấy ngày nữa đâu nhỉ? Không khéo hôm nay Lý thừa lại được chuyển xuống đây ngồi cũng không biết chừng... Gào thét, tôi thà ngồi với Sở Quý - chó con shiba inu ngốc nga ngốc nghếch, nghịch ngợm, lỳ đòn còn hơn ngồi với thụ chính - Lý Thừa này.
Ngồi với cậu ta, không biết ngày mai tôi có còn được yên bình không nữa, thật là phiền phức đầy đầu mà! (╥_╥)
Đang mãi gào thét trong lòng, tôi nào còn tâm trạng để ý tới ánh mắt kì quái của đám người trong lớp nữa. Tôi biết tôi đẹp trai rồi, nhìn hoài nhìn lắm.
Sở Quý chau mày, gõ bàn hai cái: "Đứng ngơ ra đó làm gì, không ngồi xuống à?"
Shiba Inu chau mày thôi cũng đáng yêu, không mang họa, rất dễ nuôi! Tôi cần khuyến nghị với thầy giáo! Nếu biết trước điều này tôi đã không để thầy giáo toại nguyện rồi!
Mà thôi, kệ đi. Shiba là Sở Quý gấp 2 lần đáng yêu rồi còn gì, thà làm bạn với cậu nhóc còn hơn làm quen với đám kia.
Sở Quý - biến thành Shiba Inu lúc nào không hay - thấy tôi không trả lời cậu liền bặm môi, oán hận nhìn tôi. Chậm chậm nói từng từ: "Đồ đáng ghét."
Câu nói này thành công lôi kéo dòng suy nghĩ miên man của tôi về, tôi ngớ người ra khi nghe cậu mắng. Hoang mang chỉ vào mặt mình: "Nhóc nói anh à?"
Cậu không trả lời, chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy đủ các loại biểu hiện oán trách, lên án, thậm chí còn có chút... Tủi thân...?
Shiba Inu nghịch ngợm đang lên án tôi.
Tôi đặt mông ngồi xuống ghế, chậm dãi vuốt đầu chó: "Anh ngồi rồi, nhóc hết dỗi chưa?"
Sở Quý: "..." Đáng ghét.
*
Cả lớp hôm nay chứng kiến được một điều kỳ diệu đến độ cảm thấy bản thân sắp bị thủ tiêu đến nơi. Sở Quý thế mà cùng học sinh mới đến trường cùng nhau, nhìn hai người còn có vẻ thân thiết nữa! Gấp, diễn dàn trường hoạt động thôi, online, chờ!
__.....
Tác giả có điều thầm kín muốn nói:
Có vẻ mọi người chưa biết, bộ này đã từng là thể loại ABO trong hôm qua thế nhưng do tôi, là tác giả mà hay quên nên tôi quyết định thả ẻm về tự nhiên, cải biên lại tất tần tất các đoạn có liên quan đến ABO. viết cho cố, cho sung vào rồi mần sửa như điên à chài ơi. May mới được có 7 chương :))
*
Tính cách Sở Quý dần dần sẽ được khai thác dần dần. Đừng nghĩ ẻm OOC, em chỉ là đang giả trân thôi, chứ ẻm ngốc thật. :))
Đừng lầm tưởng Trương Hách là công nha. Ẻm là thụ nhà tôi.
Đăng bởi | SANDRA_STELLA |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |