Lý điển sử mượn thế cướp người
Lại nói đêm nay, nhà Lý Mị tỷ trang hoàng lộng lẫy, giăng đèn kết hoa, phủ hồng treo màu, náo nhiệt phi phàm, ngay cả Lý Mị tỷ cũng ăn vận chỉnh tề, kín đáo. Tất cả như chính thức tuyên cáo việc buôn bán của Lý Hoàn sắp khai trương... Xuất các rồi, bày ra nghi thức này, từ nay về sau ngành nghề thanh lâu ở huyện Hư Giang lại có thêm một đội quân hùng hậu sánh ngang với Diêu Hưng Nhi.
Tuy không thể gọi là quan khách như mây, nhưng hai mươi người thì vẫn là có. Trong sảnh hai dãy trường kỷ, bày biện trái cây, điểm tâm, trà nước. Một bên là người Lý Mị tỷ mời đến, coi như nhà mẹ, phần lớn là tỷ muội trong kỹ viện đến chúc mừng; một bên là khách hàng hôm nay, hay gọi là ân khách, bằng hữu do ân khách mời đến, coi như nhà chồng, phần lớn là văn nhân sĩ tử, xem ra vị ân khách này cũng là người đọc sách. Hai bên đối diện, ánh mắt chạm nhau vài lượt, có vài cặp nhìn trúng mắt nhau, e là sau này sẽ có chút vụng trộm.
Gần lúc bắt đầu, Diêu Hưng Nhi bỗng nhiên không mời mà đến, khiến mọi người xôn xao. Với suy nghĩ khách đến là thượng đế, Lý Mị tỷ rất giả tạo tươi cười nghênh đón, mời vào vị trí thượng tọa bên nhà mẹ, mặc dù trong lòng Lý Mị tỷ rất muốn cho Diêu Hưng Nhi một trận rồi đuổi ra ngoài.
Thực ra Lý Mị tỷ nhìn Diêu Hưng Nhi không vừa mắt không chỉ là do tranh chấp lưu phái, mà còn liên quan đến một cuộc tranh đấu ba năm trước. Khi đó có một vị đại danh nhân, muốn du ngoạn Thái Hồ, xuất phát từ huyện Hư Giang. Danh sĩ du hồ tất nhiên phải mang theo kỹ nữ cho thêm phần hứng khởi, đó mới là giai thoại phong lưu. Thế là Diêu Hưng Nhi và Lý Mị tỷ tranh nhau đi theo hầu hạ, dùng mọi thủ đoạn để tranh đấu, cuối cùng Diêu Hưng Nhi với ưu thế văn hóa vượt trội đã giành chiến thắng.
Từ đó về sau, Diêu Hưng Nhi từ danh tiếng cho đến giá trị bản thân đều lấn át Lý Mị tỷ, trận tranh đấu đó cũng trở thành nỗi hận lớn nhất trong cuộc đời Lý Mị tỷ cho đến tận ngày hôm nay. Hơn nữa Lý Mị tỷ tự nhận ngoại hình hơn Diêu Hưng Nhi nửa bậc, kỹ năng cũng hơn nhiều, cho nên càng thêm bất phục.
Diêu Hưng Nhi đưa mắt nhìn quanh, khẽ thở dài, điều khiến nàng thất vọng chính là Lý Hựu vậy mà lại không đến.
Kỳ lạ thay, người xướng lễ tiếp khách tối nay lại chính là Tôn Cập Tôn đại bang nhàn, quả nhiên là nghề chơi nào cũng biết, không nghề nào thành thạo.
Những trình tự như tặng thơ, dâng lễ, bái thần linh... sẽ không thuật lại, trong đó Diêu Hưng Nhi cũng đứng ra chúc phúc cho Lý Hoàn, tiểu mỹ nhân gần đây sắp sánh ngang với mình, tỏ vẻ độ lượng, bao dung.
Cho đến khi bước vào giai đoạn then chốt nhất, Tôn bang nhàn cao giọng hô: "Đưa vào động..."
Chữ "phòng" cuối cùng còn chưa thốt ra khỏi miệng, mọi người trong sảnh đã nghe thấy có người ở cửa lớn tiếng hô: "Chậm đã!" Nhìn ra thì thấy một thiếu niên áo xanh cao lớn, tiêu sái đứng sừng sừng ở cửa sảnh.
Kinh ngạc trong giây lát, các tỷ muội bên nhà mẹ đều đỏ bừng mặt, thần sắc hưng phấn, kích động, hận không thể trói thiếu niên này về nhà hảo hảo "chăm sóc" một phen; đám thư sinh bên nhà chồng thì ghé tai nhau bàn tán, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, hít một ngụm khí lạnh, người này theo lời đồn là bá chủ chốn hoa liễu trong huyện, trạng nguyên liễu hạng, đi đến đâu là chinh phục đến đó, tối nay đến đây gây rối sợ là không dễ dàn xếp, có điều cũng không cần quá lo lắng, dù sao bên mình có tám mươi lượng bạc làm chỗ dựa.
Người đến chính là Lý Hựu.
Bị ánh mắt đầy ẩn ý của hai, ba mươi người trong sảnh đồng loạt chiếu vào, Lý Hựu nhận ra mình có chút đường đột, gây rối cũng phải đúng thời điểm chứ. Y vẫn còn trẻ người non dạ.
Theo bản năng nhìn về phía trước, dưới ánh nến đỏ rực, người mặc phượng quan, hà phi, y phục đỏ rực, vẻ mặt không chút biểu cảm chính là Lý Hoàn; đứng bên cạnh nàng là một thư sinh trông rất quen mắt, nhìn kỹ lại, thì ra là Nghiêm tú tài!
Nghiêm tú tài vốn đang vui sướng lúc này mặt mũi sa sầm, nhìn chằm chằm Lý Hựu. Nương tử nhà hắn mất đi trinh tiết, Nghiêm tú tài ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn để ý, luôn cảm thấy mất mặt trước mọi người. Bỏ ra tám mươi lượng bạc mua đêm đầu của Lý Hoàn, một là để khoe khoang, hai là muốn tìm lại chút thể diện trước mặt bạn bè. Vào lúc tốt đẹp này, Lý Hựu đáng ghét lại đột nhiên xuất hiện gây rối, tuy không sợ, nhưng cũng có cảm giác như ăn phải ruồi.
Lý Hựu cũng khá bất ngờ, sao lại đụng độ Nghiêm tú tài nữa rồi? Là thời thế, hay là số phận?
Chuyện này phải bắt đầu từ đâu đây... Lý Hựu đau đầu. Sợ đến muộn nên vội vàng, ngay cả lời lẽ cũng chưa kịp nghĩ ra, lúc này sao có thể trước mặt mấy chục người hô to, tri huyện đại nhân muốn nạp thiếp, người không phận sự mau tránh ra!
Nếu Trần tri huyện là người ngang ngược bá đạo, không quan tâm đến tiếng tăm, thì y đã dám làm như vậy rồi. Nhưng "trên muốn dưới noi gương", y là "dưới" cũng không thể quá bê tha được.
Không sai, Lý Hoàn chính là người phù hợp nhất với tiêu chuẩn mà Lý Hựu có thể nghĩ đến, tuổi trẻ, xinh đẹp, xuất thân thấp kém, có văn hóa, lại còn là xử nữ, quả thật hoàn mỹ, là người vợ hiền, ai nhìn vào cũng không chê vào đâu được.
Chỉ có điều hơi tốn kém một chút, sau sự kiện Giáp Thân, theo luật mới của triều đình, những người hành nghề kỹ nữ, phải đăng ký với quan phủ, ghi tên vào sổ kỹ nữ thì mới được hành nghề. Người đã vào sổ kỹ nữ muốn thoát tịch, phải nộp cho quan phủ một trăm lượng bạc, trên 30 tuổi giảm một nửa, trên 40 tuổi giảm tiếp một nửa. Lý Hoàn không có khế ước bán thân trong tay tú bà, giá trị bản thân chỉ cần một trăm lượng bạc thoát tịch, mà tri huyện đại nhân dù có nghèo đến mấy cũng không thiếu một trăm tám mươi lượng bạc này.
Lý Hựu biết rõ mình đến đây làm gì, nhưng những người khác có mặt ở đây thì không biết. Lý điển sử muốn cướp người đẹp? Nghiêm tú tài tranh giành mỹ nhân? Lý Hoàn chê nghèo thích giàu? Ân oán tình thù của Lý Mị tỷ? Hay Diêu Hưng Nhi muốn xen ngang? Loại suy nghĩ hỗn độn gì cũng có.
Thấy nghi thức bị phá rối, Lý Mị tỷ thân là chủ nhân, nhất định phải ra mặt, trong lòng nàng thầm trách kẻ oan gia này, đến sớm không đến, đến muộn không đến, nhưng lại mò đến vào lúc này, là có ý gì đây? Ngươi mà có hứng thú với Hoàn nhi thì nói sớm đi, tỷ tỷ ta đâu phải là người không biết điều, bớt cho ngươi chút bạc cũng không phải là không thể.
Lý Mị tỷ muốn lên trước chất vấn một phen, lại thấy bên cạnh có bóng người lóe lên, Diêu Hưng Nhi tranh ra khỏi hàng, ở phía trước nàng thướt tha đi đến trước người Lý Hựu, khom người bái kiến: "Mấy ngày không gặp, Lý tiên sinh vạn phúc."
Lý Hựu kỳ thực chưa từng thật lòng giao thiếp với Diêu Hưng Nhi, gặp gỡ hai lần đều chẳng khác nào gà chọi, im lìm như tượng gỗ, dù sao cũng chưa từng được thấy phong thái của hoa khôi bản huyện. Đêm nay trông thấy Diêu Hưng Nhi thần thái rạng rỡ, tư dung thanh lệ, dưới ánh nến làn da trắng như ngọc càng thêm phần nổi bật, không khỏi thầm than quả nhiên là hoa khôi. Lại nghe Diêu Hưng Nhi giọng nói ngọt ngào vấn an, tâm can bất giác mềm nhũn, còn mang theo chút tự đắc nho nhỏ của nam nhân.
Lý Mị tỷ hừ lạnh một tiếng, thay đổi chủ ý, bày ra phong thái phong lưu muốn cùng Diêu Hưng Nhi tranh giành tình cảm, lắc lư thân thể dựa sát vào Lý Hựu hỏi: "Lý tiểu ca ca vì chuyện gì mà đến?"
Chính sự quan trọng hơn, Lý Hựu áy náy cười với Diêu Hưng Nhi một tiếng, liền nói với Lý Mị tỷ: "Tỷ tỷ mượn bước nói chuyện." Kéo Lý Mị tỷ ra hành lang bên ngoài, thấp giọng nói: "Tri huyện đại lão gia muốn nạp thiếp, nhờ ta tìm người, ta muốn đưa Tiểu Hoàn đi, tỷ thấy thế nào?"
Lý Mị tỷ nghe xong trong lòng vui mừng khôn xiết: "Có chuyện tốt như vậy? Ngươi tuyệt đối đừng lừa gạt ta."
Vị Trần tri huyện này tuy mới nhậm chức chưa lâu, nhưng danh tiếng rất tốt, trong nha môn tạm thời chưa có nữ nhân nào khác tranh giành ân sủng, đi theo ông ta làm thiếp thất còn tốt hơn ở chốn lầu xanh rất nhiều. Vừa nghe xong, Lý Mị tỷ không dám tin vào tai mình, chẳng lẽ Lý Hựu đến trêu đùa nàng.
"Tỷ cứ yên tâm, chắc chắn là có chuyện này, từ trước đến nay ta có bao giờ lừa tỷ đâu. Hoàng sư gia đã nhờ vả ta rồi, cơ hội không thể bỏ lỡ, đại lão gia tiền đồ vô lượng, Tiểu Hoàn nhà tỷ phải nắm chắc cơ hội này, biết đâu sau này ta gặp cô ấy còn phải gọi một tiếng di thái thái, Trần phu nhân." Lý Hựu trấn an Lý Mị tỷ, lại làm ra vẻ khó xử nói: "Chỉ là hiện giờ Hoàn nhi muốn xuất các, sợ rằng chuyện này khó mà thực hiện."
Lý Mị tỷ ngẩn người, cắn răng đưa ra quyết định: "Đa tạ Lý tiên sinh lo lắng cho Hoàn nhi nhà ta, nô gia nhất định hậu tạ." Nói xong liền quay vào phòng lấy ra hai thỏi vàng ròng.
Lý Hựu chỉ nghĩ đây là lễ tạ ơn cho y, thoạt nhìn mỗi thỏi nặng năm mươi lượng. Miệng thì nói "Tỷ tỷ khách sáo quá", tay đưa ra muốn nhận, nhưng lại chỉ chạm vào khoảng không.
Lý Mị tỷ lắc eo né tránh Lý Hựu, đưa tình nhìn y nói: "Tiên sinh chớ vội, lễ tạ ở phía sau, đêm còn dài vội vàng làm gì." Nói xong liền quay vào trong sảnh.
Đăng bởi | truyenlichsu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 80 |