Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phải nhận rõ thế đạo này (2)

Phiên bản Dịch · 1373 chữ

Lý Hựu đứng dậy, đi vào công đường, quỳ xuống chờ hỏi han, trước đó đã có một vị thư sinh đến rồi, dáng người không cao, tướng mạo coi như thanh tú, chính là lẫm thiện* sinh viên hạng nhất của huyện học, người người đều nói là vị Nghiêm tú tài tương lai sẽ thi đỗ tiến sĩ, được xưng tụng là tài tử số một huyện Hư Giang. Nghiêm tú tài hướng tri huyện chắp tay, mở miệng nói: "Tri huyện đại nhân ở trên, nếu như án này kéo dài không giải quyết, oan khuất không được giải tỏa, học sinh chỉ đành đến phủ thành trực tiếp cáo trạng, mong đại nhân chớ trách."

(học sinh thời xưa được phát tiền trợ cấp)

Vị tri huyện này họ Trần, cũng rất trẻ tuổi, bị lời nói của Nghiêm tú tài chọc cho trong lòng không vui, ai mà thích bị cấp trên phê bình đâu. Hắn sắc mặt khó chịu nói: "Hiền sinh có biết, vì phòng ngừa kiện tụng vô cớ, triều đình ta không cho phép vượt cấp cáo trạng. Ngươi cứ về đi, bản huyện nhất định cho ngươi một kết quả." Nghiêm tú tài chắp tay cáo lui, từ đầu đến cuối không nhìn Lý Hựu một cái.

Nhìn phong thái của Nghiêm tú tài, trong lòng Lý Hựu, một người kiếp trước là học sinh văn khoa, thật sự rất hâm mộ, văn nhân sĩ tử gặp quan không cần giống như hắn quỳ lạy, tương lai thi đỗ tiến sĩ, vào Hàn lâm viện, vậy thì thành "văn khúc tinh trên trời" trong miệng bá tánh rồi. Đồng thời trong lòng cũng âm thầm vui mừng, vị tú tài này trong lời nói lại còn uy hiếp tri huyện, xem ra tri huyện cũng sẽ không cho hắn chỗ tốt, vụ án này hình như có thể kéo dài được rồi. Đang nghĩ ngợi, lại thấy tri huyện quát lớn: "Tên chó má ngươi! Mấy ngày nay vụ án điều tra thế nào rồi?"

"Bẩm đại lão gia, thật sự là không thu hoạch được gì." Lý Hựu lại mặt dày cười nói: "Tên tú tài hủ lậu kia tuyệt không hiểu chuyện chút nào, hà tất vì hắn mà vất vả, chi bằng kết án, phát bố cáo truy nã đi thôi." Y muốn nhân lúc tri huyện khó chịu với Nghiêm tú tài, tùy tiện kết án cho xong chuyện, y cũng khỏi phiền phức.

"Bốp!" Trần tri huyện lời lẽ sắc bén, tức giận đập kinh đường mộc: "Láo xược! Coi vương pháp như không hay sao? Năm ngày rồi lại năm ngày, ngươi cũng là người ở đây, một chút manh mối cũng không tra được? Hẳn là muốn lười biếng gian trá, qua mặt bản huyện. Hai bên đánh cho ta mười lăm gậy!"

Lý Hựu hoảng sợ thất sắc, sao lại giống như tri huyện đang trút giận lên đầu y vậy. Ta và ngươi là người một phe mà, đánh ta thì có tác dụng gì...

Nha sai thấy tri huyện nổi giận, không dám qua loa, lần này ra tay có chút thật lực. Đánh cho Lý Hựu da tróc thịt bong, mông nở hoa. Đánh xong, niệm tình hương hỏa, tìm hai người dìu Lý Hựu về nhà, còn mời đại phu đến bôi thuốc.

Lý Hựu từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, ủy khuất không biết trút vào đâu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể trách bản thân: Tâm tính trước đó quá mức khinh suất rồi... Đây không phải là thế kỷ hai mươi mốt, đây là thời đại tôn ti trật tự phân minh, một vị tri huyện nổi hứng có thể xử tử ngươi mà ngươi căn bản không có năng lực phản kháng! Mấy ngày nay mang tâm tính chơi game mà đối nhân xử thế, sao có thể có kết cục tốt đẹp?

Muốn dựa vào cái gọi là mánh khóe thông minh để lười biếng trục lợi thì có tác dụng gì, trong mắt tri huyện, ngươi chẳng khác gì con chó, hắn mới không quan tâm sống chết của ngươi, càng không nói lý lẽ với ngươi, Nghiêm tú tài khiến tri huyện khó chịu, đó cũng không phải là chuyện mà một tên nha dịch hèn mọn như ngươi có thể xen vào khích bác.

Thật sự cho rằng bản thân là người xuyên không thì có cảm giác ưu việt sao? Tâm tính phải đặt đúng chỗ a... Mấy ngày hôm trước thật sự là quá mức khinh suất rồi, cái gì cũng không để tâm. Đánh hay lắm! Bây giờ bị đánh tỉnh còn hơn sau này bị chém đầu.

Trằn trọc suy nghĩ hồi lâu, Lý Hựu tự hối lỗi cũng kha khá rồi, lại bắt đầu lo sầu, vụ án này biết làm sao đây? Không tìm ra chút manh mối nào, tri huyện chắc chắn sẽ không buông tha hắn. Lý Hựu gọi hàng xóm, nhờ ông ta chạy một chuyến đến trấn Tây Thủy mời lão phụ thân tới. Phụ thân làm nhiều năm trong công môn, thế nào cũng có cách, dù sao cũng nên mời tới học hỏi một chút.

Mặt trời lên cao, phụ thân Lý Hựu ung dung đi tới. Mấy ngày không gặp, Lý Hựu suýt nữa không nhận ra phụ thân, chỉ thấy ông đội nón Đông Pha, khoác áo viên ngoại hai vạt, nom như một lão ông nhà giàu phúc hậu, đâu còn thấy bóng dáng vị bộ khoái năm nào. Lý lão gia nhìn thương tích của con trai, lắc đầu nói: "Vô dụng, lại gây chuyện gì khiến quan trên trách phạt?"

Lý Hựu kể rõ đầu đuôi vụ án, chau mày nói: "Tri huyện đại nhân ra hạn phải phá án, nhưng thực sự không có chút manh mối nào, việc này biết làm sao?"

"Án đơn giản thế này cũng không phá được? Nhà ta mấy đời ăn cơm trong công môn, sao con một chút bản lĩnh cũng không học được? Não để làm gì!" Lý lão gia tức giận mắng.

Lý Hựu cực kỳ không phục, phụ thân chỉ nghe qua một lần đã dám nói lời lẽ như vậy?

Lý lão gia nhìn sắc mặt con trai, biết nó trong lòng không phục, bèn nói: "Hôm nay dưỡng thương cho tốt, ngày mai đi theo ta một chuyến, xem ta phá án, học hỏi một chút."

Đêm đó không nói chuyện gì, đến sáng ngày hôm sau. Lý Hựu tay xoa mông cười khổ, từ khi xuyên không đến nay, hai trận đòn gậy, không lúc nào là không đau. Phục vụ phụ thân thức dậy, Lý Hựu dẫn phụ thân đi lại một lần đoạn đường Nghiêm nương tử về nhà, Lý lão gia một đường không nói.

Đi thẳng đến cửa đông thành, lại đi thêm một lát, thấy một con sông nhỏ uốn lượn quanh thành, trên sông không có cầu, chỉ có một bến đò, một người đàn ông trung niên ba, bốn mươi tuổi đang giữ đò ở đó. "Nếu Nghiêm nương tử muốn về nhà, nhất định phải qua sông bằng đò này, không còn đường nào khác." Lý Hựu giới thiệu với phụ thân.

Lý lão gia vuốt râu trầm ngâm một lát, nói: "Theo ta biết, ở đây chỉ có mình Vu Đại Lang này chèo đò, đã hành nghề mười mấy năm rồi."

"Con trai đã hỏi hắn ta rồi, hắn ta nói ngày hôm đó căn bản không gặp Nghiêm nương tử. Hỏi thăm xung quanh, người này cũng coi như trung hậu, lính tráng trong huyện cũng đều biết mặt, không phải hạng người làm bậy, chắc là không phải hắn ta gây án."

Lý lão gia đột nhiên biến sắc, lộ vẻ hung ác, sai Lý Hựu: "Đi bắt hắn ta về nha môn cho ta."

"Một là không có chứng cứ, hai là không có nhân chứng, bắt hắn ta làm gì?"

"Sao lắm lời thế! Ngươi cứ bắt hắn ta lại, giao cho tri huyện đại nhân là được." Lý lão gia nghiêm giọng nói.

Bạn đang đọc Chạn Vương Lý Hựu của Tùy khinh phong khứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi truyenlichsu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.