Trong am Quan Âm đấu dâm ni (1)
Tuy rằng tại chốn thế đạo này không thể nào hoàn toàn dùng tiêu chuẩn làm người của thế kỷ XXI để đòi hỏi bản thân, nhưng trong lòng Lý Hựu dù sao cũng còn một chút lương tâm, quyết định lại đi dò hỏi một phen.
Y tự an ủi mình: Tận nhân sự nghe thiên mệnh, ít ra cũng là đã ra sức rồi, nếu quả thực tra không ra chân tướng thì cũng đành chịu. Dùng thuyết nhân quả thịnh hành ở thế giới này để giải thích, chỉ có thể nói Vu Đại Lang ngươi kiếp trước làm chuyện ác, mệnh trung nên có kiếp nạn này.
18 tháng 3, nha môn không có việc, Lý Hựu rời khỏi huyện nha tại phía đông thành đi tới đi lui xem có phát hiện mới nào không. Bỗng nhiên thời tiết biến đổi, mưa to trút xuống, nhìn phía xa có một quán trà dựng mái che, Lý Hựu vội vàng chạy tới tránh mưa.
"Tiểu quan nhân lại đến rồi, xin mời vào trong." Trà bộc ân cần ra đón. Lý Hựu ngồi vào chỗ, trà bộc dâng lên chén trà, vừa rót vừa nói: "Gần đây, tiểu nhân thấy tiểu quan nhân ở trên con phố này đi tới đi lui cũng phải ba, năm bận, vụ án vẫn chưa có manh mối sao?"
Lý Hựu khẽ thở dài một tiếng, vừa cùng trà bộc tán gẫu vừa vô mục đích nhìn cảnh đường phố, cũng không biết cơn mưa này đến bao giờ mới tạnh. Quán trà này nằm cạnh sông, bờ bên kia có một con đường nhỏ hẻo lánh rất khó thấy, thông đến nơi nào không nhìn rõ, bởi vì có một khu rừng chắn tầm mắt. "Đó là nơi nào? Ngày thường qua lại thật sự chưa từng thấy nơi này còn có thể đi qua." Lý Hựu chỉ con đường nhỏ hỏi trà bộc.
Trà bộc ngẩng đầu nhìn nhìn, đáp: "Đó không phải con đường nào, cực ít người qua lại. Trong rừng có một am Quan Âm, thờ phụng Quan Thế Âm Bồ Tát, có một vị ni cô họ Điền ở đó chủ trì, thường qua lại với với các nhà nương tử gần đó."
Lý Hựu trong lòng khẽ động, linh quang lóe lên. Ngày hôm đó nương tử nhà Nghiêm tú tài mất tích cũng trời đổ mưa to, nàng là một nữ lưu tránh mưa nhất định sẽ không muốn chen chúc với nam nhân, am Quan Âm cách đường lớn không xa ngược lại là một nơi thích hợp. Lý Hựu theo bản năng vỗ mạnh vào đùi, manh mối của vụ án này phải đến am Quan Âm tìm kiếm rồi, hận bản thân ba, bốn lần đều không chú ý tới nơi này, uổng công ăn nhiều trận mắng như vậy.
Bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện, hôm trước nghe hát, cùng bàn có một vị khách thương họ Vương buôn tơ lụa ở Hồ Châu, cùng y bàn luận về nữ nhân, uống say liền khoe khoang mình từng ngủ với ni cô ở phía đông thành, lúc đó bản thân lại không tin, bởi vì chưa từng nghe nói phía đông thành có ni cô nào, hiện tại xem ra...
Muốn đi thăm dò, mặc bộ quan phục này sợ là không ổn. Lý Hựu vội vàng đội mưa trở về chỗ ở, tìm ra một bộ trường bào vải nâu thay bộ quan phục trên người, lại tùy tiện tìm một chiếc mũ đội đầu. Quay lại trong mưa, một hơi chạy tới chỗ con đường nhỏ, mặc kệ bùn lầy, men theo con đường đi đến cuối, quả nhiên nhìn thấy một tiểu viện.
Lý Hựu bước lên gõ cửa, không đợi bao lâu, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra. Lý Hựu thuận theo cánh cửa nhìn vào, chỉ thấy một tiểu ni cô đang nhìn y, ước chừng hai, ba mươi tuổi, sinh ra trắng trẻo, khóe mắt như cười, trên mặt thoang thoảng mang theo vài phần son phấn, chỉ có điều y phục rộng lớn che khuất thân hình yểu điệu, tuy không phải tuyệt sắc nhưng cũng rất ư là diễm lệ.
Nhìn mặt mà bắt hình dong, đây tuyệt đối không phải là một ni cô đàng hoàng! Lý Hựu trong lòng trăm phần trăm khẳng định, trên mặt lại giả vờ kinh ngạc, lùi lại hai bước, chắp tay nói: "Ái chà, giật mình! Ta còn tưởng rằng là một tăng viện tới tránh mưa, không ngờ là tiểu sư thái ở đây tu hành."
Vị ni cô kia quả thực không phải loại tốt đẹp gì, ngày thường cũng làm chút việc mua bán với nam khách lưu trú. Ả thấy Lý Hựu mày thanh mục tú, dung mạo đường đường, lại thêm thân thể cường tráng, trong lòng sớm đã gợn sóng, lại lên tiếng trêu chọc Lý Hựu: "Tiểu quan nhân quả thực là tới tránh mưa sao? Tiểu am của ta không tiện vào đâu, chỉ có thể mời tiểu quan nhân ở trước cửa tránh một chút vậy."
Lý Hựu trong lòng đã rõ, cười híp mắt nói với ni cô: "Bên ngoài gió lạnh khó mà chịu được, biết làm sao bây giờ?"
"Tiểu quan nhân chẳng lẽ muốn vào trong sao, ngươi sao lại không biết tránh tị hiềm à?" Vị ni cô kia giả vờ tức giận.
Giả vờ, ngươi cứ tiếp tục giả vờ... Lý Hựu làm ra bộ dạng lẳng lơ, nắm lấy tay ni cô: "Vẫn mong tiểu sư thái thương xót tại hạ."
Ni cô hất tay ra, cũng không đóng cửa, cứ vậy đi vào trong phòng. Lý Hựu tự nhiên hiểu ý, đóng cửa viện lại, đi theo ni cô vào chính đường. Trong phòng này trên vách tường treo bức họa Quan Thế Âm Bồ Tát, dưới bức họa là bàn thờ, các loại đồ dùng đều đầy đủ. Ngoài bàn thờ trong phòng còn có một chiếc giường gỗ thấp, trên giường hai chiếc gối, xem ra là dùng để ngồi thiền. "Nơi này chỉ có một mình tiểu sư thái sao? Pháp hiệu của tiểu sư thái là gì?" Lý Hựu vẻ mặt mê đắm hỏi.
"Bần ni tục danh họ Điền, không có pháp hiệu. Có một đồ đệ, lúc này không có ở đây." Điền ni cô liếc nhìn Lý Hựu, giọng nói nũng nịu: "Không biết tiểu quan nhân là lang quân nhà nào."
Lý Hựu bịa ra một cái tên, "Tại hạ nhân xưng Lý Nhị Lang, người Hồ Châu, tới đây làm chút việc buôn bán nhỏ. Nghe Vương huynh đồng hương nói Quan Thế Âm Bồ Tát nơi này rất linh nghiệm, có việc này sao?"
Đăng bởi | truyenlichsu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 143 |