Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 870 chữ

Người nhà họ Tưởng không cam lòng dọn dẹp hành lý, trong thâm tâm mỗi người đều trách cứ Tưởng Thăng, dù là Tưởng

Phong Quang cũng không ngoại lệ. Vốn | bọn họ có cơ hội định cư ở thành phố Thiên Vân, từ nay về sau vào công ty của Tô Nghênh Hạ thay đổi số phận. Nhưng bây giờ, phù dung sớm nở tối tàn, cơ hội cực tốt cũng vì Tưởng Thăng nhất thời hồ đồ mà bị chôn vùi.

Lúc tất cả mọi người tụ tập trong phòng khách, ánh mắt nhìn Tưởng Thăng tràn đầy thù hận.

"Tưởng Thăng, tất cả đều là chuyện tốt

mày làm."

"Nếu không phải tại mày, sao bọn tao lại lưu lạc tới mức độ này.”

"Dựa vào loại rác rưởi như mày, có tư cách gì đối đầu với Hàn Tam Thiên."

Lúc này, dường như không ai xem Hàn Tam Thiên là kẻ vô dụng nữa.

Sao Tưởng Thăng lại không hối hận chứ?

Gã hận không thể lập tức quỳ xuống xin lỗi Hàn Tam Thiên, chỉ cần có thể ở lại thành phố Thiên Vân, chỉ cần có thể tiến

vào công ty Tô Nghênh Hạ làm việc, bắt gã làm gì gã không chịu, chỉ tiếc trong tình huống đó, Hàn Tam Thiên sẽ không cho gã cơ hội.

"Di Lam, dù không thể khuyên Nghênh Hạ sao?" Tưởng Thăng mong chờ nhìn Tưởng Lam hỏi.

Tưởng Lam uể oải lắc đầu, vừa rồi Tô Nghênh Hạ đã nói rất rõ ràng, nếu bà biện hộ giúp người nhà họ Tưởng thì chỉ có thể đi theo đám bọn họ, sao bà dám lấy hạnh phúc của mình ra đùa giỡn chứ.

"Dù không làm được." Tưởng Lam nói.

Tưởng Hoành thở dài bất đắc dĩ, lúc này ông ta không dám cậy già lên mặt nữa, bởi vì cậu ấy của Hàn Tam Thiên cũng không phải chỉ hù dọa ông ta thôi đâu, cá chết của Lưu Hoa là minh chứng tốt nhất.

Lúc trước ông ta còn cảm thấy Hàn Tam Thiên bị Tưởng Lam áp chế, ông ta có thể lợi dụng điều này để ở lại thành phố Thiên Vân, nhưng thông qua chuyện vừa rồi thì Hàn Tam Thiên không bị Tưởng Lam quản lý, chỉ là anh nể mặt Tưởng Lam nên mới không so đo.

Bây giờ Tưởng Thăng làm ra chuyện ngu xuẩn này, Hàn Tam Thiên không nể mặt Tưởng Lam, kết quả như vậy, dù là Tưởng Lam cũng không thay đổi được.

"Tưởng Lam, có thời gian thì về huyện Bân nhé." Tưởng Hoành nói.

Sau khi cả đám người rời khỏi, hai mắt Tưởng Lam vô thần ngồi trên sofa, bà bắt đầu suy nghĩ tới một việc.

Tuy rằng vì chuyện của Nam Cung Thiên Thu mà Tưởng Lam vô cùng sợ hãi, nhưng khi chuyện này theo thời gian dần

trôi, nỗi sợ của Tưởng Lam cũng từ từ giảm bớt, thậm chí bà cảm giác mình là mẹ Tô Nghênh Hạ, có thể lợi dụng điều này nên vẫn không đặt Hàn Tam Thiên vào mắt.

Bà cho rằng Hàn Tam Thiên không thể nào trở nên mạnh mẽ trước mặt bà, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại lời nói của Hàn Tam Thiên trước khi đi, anh không mạnh mẽ ở nhà chỉ là vì không chạm vào điểm mấu chốt mà thôi.

Tưởng Lam hiểu rõ, có một số việc Hàn Tam Thiên có thể nhường nhịn, nhưng có một số việc lại không được. Nhất định bà

phải phân giới hạn rõ ràng, nếu không, rất có thể sẽ trở thành Nam Cung Thiên Thu thứ hai.

Bà nội ruột cũng có thể ép chết, huống chi bà còn là mẹ vợ không có quan hệ máu mů.

Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi biệt thự, tìm Mặc Dương hỗ trợ điều tra quê quán Hà Đình ở đâu, tuy rằng anh có phương thức liên lạc của Khương Oánh Oánh, chỉ cần gọi điện thoại là có thể hỏi thẳng, nhưng giờ Khương Oánh Oánh còn đang

thành phố Dung, làm như thế, nhất định cô ấy sẽ lo lắng cho Hà Đình.

Đối với mọi yêu cầu của Hàn Tam Thiên, Mặc Dương đều thỏa mãn, phai luôn một tốp người ra ngoài.

"Tam Thiên, nhìn dáng vẻ của cậu, rất bực bội nhỉ, xảy ra chuyện gì rồi?" Mặc Dương có thể cảm nhận được cơn giận của Hàn Tam Thiên, nhưng ông thấy rất lạ, chuyện gì đáng để Hàn Tam Thiên tức giận như vậy chứ?

Hàn Tam Thiên đã vô cùng khống chế bản thân, nếu không, Tưởng Thăng đã chết ở biệt thự sườn núi.

Anh bị đánh thì không sao, nhưng Hà Đình vô tội, hơn nữa Hà Đình cũng vì không thỏa hiệp với Tưởng Thăng nên mới bị đánh, việc này khiến Hàn Tam Thiên càng nghĩ càng giận.

"Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi." Hàn Tam Thiên nói.

Mặc Dương bất đắc dĩ nhún vai, nếu Hàn Tam Thiên không nói, ông cũng sẽ không hỏi nhiều.

Quê của Hà Đình.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.