"Đã lâu không gặp." Vẻ mặt Đông Hạo lạnh lùng đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, miễn là gã muốn, chỉ với một suy nghĩ ở trong đầu là gã đã có thể giết chết Hàn Tam Thiên, nhưng gã không thể làm như vậy mà thôi.
"Không ngờ anh lại là thuộc hạ của Thích Y Vân, nó khiến tôi khá kinh ngạc đấy." Hàn Tam Thiên nói.
Ban đầu, anh có một vài suy đoán về thân phận Thích Y Vân, nhưng bây giờ, Đông Hạo xuất hiện, hoàn toàn phá tan những suy đoán trước đó của Hàn Tam Thiên. Rõ ràng là Thích Y Vân còn lợi hơn suy đoán của anh, hơn nữa không chỉ là lợi hại hơn một ít.
"Cô chủ không cho tôi đụng vào anh, không thì anh sớm đã chết trong tay tôi rồi." Đông Hạo lạnh lùng nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu không phủ nhận, có thể đánh Đạo Thập Nhị vào viện, thì
giết anh dễ như trở bàn tay.
"Nhưng anh không dám, dẫn đường đi." Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói.
Đông Hạo lập tức siết chặt nắm tay, Hàn Tam Thiên không thèm quan tâm thái độ của gã, đã là khiêu khích trắng trợn. Gã hận không thể một quyền đánh chết Hàn Tam Thiên, nhưng giống như lời Hàn Tam Thiên, gã không dám làm như vậy.
“Đừng có làm ra vẻ nữa, nếu đã là chuyện không dám làm thì cần gì phải vùng vẫy nữa?” Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.
Đông Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm được cơ hội xử lý anh.”
"Anh thích cô ta? Cho nên đối mặt với tình cảm cô ta dành cho tôi, anh không cam tâm đúng không?" Hàn Tam Thiên cố ý chọc giận Đông Hạo.
Đông Hạo chợt bùng lên sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô chủ không hề thích mày đâu, mày chỉ là có giá trị lợi dụng mà thôi."
Nghe vậy, Hàn Tam Thiên nở nụ cười, nói:
"Hóa ra cô ấy chỉ muốn lợi dụng tôi."
Đông Hạo sửng sốt, hận đến nghiến răng, lúc này mới hiểu được tại sao Hàn Tam Thiên lại Cố ý kích thích gã.
Nếu để Thích Y Vân biết gã từng nói như vậy, Thích Y Vân tuyệt đối sẽ không tha thứ cho gã.
"Đây chỉ là suy đoán của chính tôi mà thôi, không liên quan gì đến cô chủ hết." Đông Hạo nói.
Hàn Tam Thiên chỉ cười không nói, đi vào khách sạn.
Ở trong thang máy, Đông Hạo lại nhắc tới chuyện ban nãy, nói: "Tôi suy đoán lung tung thôi, hy vọng anh không cho là thật."
Hàn Tam Thiên không nhịn được nở nụ cười, nói: "Chẳng lẽ, anh chưa từng nghe một câu, càng bội càng đen à? Anh càng giải thích, thì lại càng cho thấy anh chột da."
"Tôi không có chột dạ, chỉ không muốn anh hiểu lầm cô chủ thôi." Đông Hạo nói.
"Yên tâm đi, tôi không hiểu lầm cô ấy, bởi
vì tôi tin lời anh nói chính là thật." Hàn Tam Thiên nói, Hàn Tam Thiên cảm thấy khá thoải mái khi nói chuyện với loại người chỉ có biết đanh đấm mà hoàn toàn không có chỉ số thông minh. Tuy Đông Hạo có thể một chiêu giết chết anh, nhưng về mặt đối nhân xử thế thì Hàn Tam Thiên có thể tùy tiện chơi Đông Hạo xoay vòng vòng.
Bây giờ, tâm trạng của Đông Hạo dù có giết Hàn Tam Thiên chết một nghìn lần cũng chưa thể nguôi giận, nhưng gã lại không thể cố tình làm như vậy.
Khi thang máy lên tới tầng mà Thích Y
Vân ở thì Đông Hạo nói: "Cô chủ ở căn phòng cuối hành lang, tự anh đi đi."
"Yên tâm, cho dù anh không đi, tôi cũng sẽ nói lời nói ban nãy cho Thích Y Vân biết." Hàn Tam Thiên cười nói.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 45 |