Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1371 chữ

Thi Tinh hít sâu một hơi. Bà là người của nhà họ Hàn ở Yên Kinh, tuy trước kia thường xuyên bị Nam Cung Thiên Thu mắng đến tối tăm mặt mũi, nhưng cũng chưa từng bị ai đánh bao giờ.

Cô gái trẻ trước mắt này lại dám ra tay với

bà.

"Cô là ai?" Thi Tinh lạnh giọng hỏi Hàn Thanh.

"Tôi là hầu gái nhà họ Hàn, có điều dù tôi chỉ là một hầu gái cũng có đủ tư cách giáo huấn bà." Nói xong, Hàn Thanh lại giơ tay

lên.

Lần này Thi Tinh đã có phòng bị, trực tiếp nắm lấy cổ tay Hàn Thanh.

"Bà làm gì hả? Mau buông tôi ra." Hàn Thanh tức giận nói.

"Một đứa hầu gái nhỏ bé lại dám không

coi ai ra gì như vậy. Đây là cách dạy dỗ của nhà họ Hàn sao?" Thi Tinh lạnh giọng nói.

Điều khiến cho Thi Tinh vạn lần không ngờ tới đó là, lúc này Hàn Yên lại đột nhiên giơ tay lên, cho bà một cái tát.

"Bà là cải thả gì chứ? Cũng có tư cách nhắc tới cách dạy dỗ của nhà họ Hàn?" Hàn Yên khinh thường cười nhạo, nói.

Trong lòng Thi Tinh nhất thời dâng lên sự căm thù, nhưng nhìn trong phòng còn có mấy người đàn ông, lại không thể không áp chế sự hằn học bên trong mình xuống.

"Tôi không gặp Hàn Tam Thiên, hơn nữa có lẽ cô cũng biết rõ, Hàn Tam Thiên chỉ là đứa con bị gia tộc từ bỏ của nhà họ Hàn thôi." Thi Tinh nghiến răng nói.

"Tên vô dụng này bị các người vứt bỏ, tất nhiên là tôi biết. Có điều hiện giờ Hàn

Quân đã tàn phế rồi, hơn nữa còn đang ngồi tù, nhà họ Hàn chỉ còn lại một mình Hàn Tam Thiên là người có thể chủ trì đại cục. Tôi làm sao biết được giờ bà có đặt hi vọng lên người Hàn Tam Thiên hay không?" Hàn Yên thản nhiên nói.

"Chuyện của nó không liên quan đến nhà họ Hàn." Thi Tinh nói.

Nụ cười trên mặt Hàn Yên càng sâu hơn, không ngờ tên vô dụng này lại bị gia tộc mình vứt bỏ một cách vô tình như vậy.

"Thật không viết vì sao ba tôi lại cứ muốn đối phó với kẻ rác rưởi thế này. Bà cút đi." Hàn Yên khinh thường nói.

Thi Tinh rời khỏi khách sạn, dấu tay sưng đỏ trên mặt hiện rõ vô cùng, nhưng không bằng được một phần vạn sự phẫn nộ trong lòng bà.

Sự ngạo mạn của nhà họ Hàn ở Mỹ, trước đây bà chưa từng thấy.

Truy về nguồn gốc, chung quy bà cũng là bề trên của Hàn Yên, nhưng Hàn Yên lại không hề để bà vào mắt, thậm chí ngay cả một đứa hầu gái cũng dám đánh bà!

"Hàn Tam Thiên, mẹ không xứng làm mẹ của con. Nếu con không thể giúp mẹ báo thù, làm sao xứng làm con trai của mẹ được?"

Trong căn phòng.Hàn Yên càng lúc càng khó hiểu sự sắp xếp lần này của ba cô ta. Rác rưởi thì cứ mặc kệ nó tự sinh tự diệt không phải là tốt hơn sao? Vì sao còn muốn cô phải đến Trung Quốc để lỡ thời gian chứ?

"Tiểu thư, lão gia làm như vậy chắc chắn có dụng ý, cô đừng quá phiền não." Hàn Thanh nói với Hàn Yên.

Hàn Yên gật gù đắc ý. Thực ra vấn đề mấu chốt của chuyện này là ở chỗ Thân Ông. Bởi vì ông ta đã liên hệ với ba của Hàn Yên, thêm mắm dặm muối nói rấtnhiều chuyện xấu về Hàn Tam Thiên, thậm chí còn nói Hàn Tam Thiên cứ treo nhà họ Hàn ở Mỹ bên miệng. Chính điều này mới khiến ba của Hàn Yên cho rằng Hàn Tam Thiên có thể sẽ làm mất mặt nhà họ Hàn ở Mỹ, cho nên mới bảo Hàn Yên đến ngăn tình huống này xảy ra.

"Người đàn bà này, giờ chắc chắn là mong con trai bà ta giúp bà ta báo thù đấy." Hàn Yên nói.

Hàn Thanh nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường, nói: "Tiểu thư, trong lòng bà ta nhất định là nghĩ như vậy, nhưng tên vô dụng Hàn Tam Thiên này,nhất định là sẽ làm bà ta thất vọng rồi.

"Đúng là người đàn bà đáng thương, sinh ra một đứa con trai vô dụng như vậy." Hàn Yên cảm thán nói.

"Tiểu thư, người của chúng ta đã mua chuộc được nhân viên của võ đài, nhưng nghe nói ngay cả Hàn Tam Thiên đích thân điều tra theo dõi cũng không nhìn ra được vấn đề gì. Cho nên trước mắt vẫn chưa biết người đã ra tay với Võ Phong rốt cuộc là ai."

"Tên vô dụng Võ Phong này, xem ra không trông cậy được gì rồi. Tôi phải đểngười của bậc chữ Địa* đến rồi."

(*) Dùng chữ đặt trong tên để phân biệt cấp bậc, các dòng họ cũng thường có quy định này. Ví dụ họ Kim, đời cha chữ Quang thì cha và các anh em ngang hàng sẽ đặt tên có chữ Quang, đời con chữ Tử thì con và các anh em ngang hàng đều có chữ Tử trong tên.

Nghe được ba chữ "bậc chữ Địa", vẻ mặt Hàn Thanh liền trở nên vô cùng khiếp sợ.

"Tiểu thư, cần dùng đến người của bậc chữ Địa thật sao?" Hàn Thanh không dám tin, hỏi.

Ở nhà họ Hàn tại Mỹ, vệ sĩ tổng cộng có năm cấp bậc, một loại là cánh cửa bình thường nhất, cao hơn là xử lý mấy chuyện bí mật, trên nữa chính là tay chân có đầy đủ năng lực cực mạnh.

Mà Võ Phong là thuộc bậc chữ Võ, là cấp bậc mạnh thứ hai trong số các cấp.

Về phần bậc chữ Địa, đây là những người mạnh nhất trong số các vệ sĩ của nhà họ Hàn ở Mỹ, thậm chí ngay cả Hàn Yên cũng không biết bọn họ rốt cuộc lợi hại đến đâu. Hơn nữa người của bậc chữ Địachỉ nghe lệnh của ba cô ta, tổng cộng có bao nhiêu người cũng chỉ có ba cô ta mới biết rõ.

"Làm nũng với ba tôi thôi, nếu không, lỡ đâu tôi bị thương còn không khiến ông ấy đau lòng muốn chết sao." Nói xong, Hàn Yên vẻ tươi cười đi đến bên giường.

Hàn Thanh nuốt nước bọt, Hàn Tam Thiên phải chết thê thảm thế nào, cô không sao tưởng tượng ra được. Nhưng một khi người của bậc chữ Địa đã tới, chỉ sợ chính là tận thế của anh rồi. Đến lúc đó bảo anh đổi họ, anh còn có lựa chọn nào khác sao?

Trước mặt người của bậc chữ Địa, Võ Phong cũng chẳng qua là rác rưởi mà thôi.

Khi Hàn Yên gọi điện thoại, Hàn Thanh liền chủ động rời khỏi phòng.

Không lâu sau, Võ Phong đã tới.

"Hàn Thanh, tiểu thư đâu?" Võ Phong hỏi Hàn Thanh.

"Tiểu thư đang gọi điện cho lão gia. Anh tìm tiểu thư có chuyện gì không? Tôi cóthể chuyển lời thay anh." Hàn Thanh hỏi.

"Tôi sợ tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm gì đó, nên muốn bảo vệ bên cạnh tiểu thư." Võ Phong nói. Sự xuất hiện của kẻ địch mạnh tối qua làm cho Võ Phong sợ hãi trong lòng. Nếu Hàn Yên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh ta chỉ có một con đường chết thôi.

Cho dù biết mình không phải đối thủ của kẻ địch, nhưng Võ Phong cũng bắt buộc phải dùng tính mạng mình mà bảo vệ cho Hàn Yên.

Hàn Thanh lạnh lùng cười, nói: "Không U 09:28 G 135 © 289 A Trang 21

cần đâu, tiểu thư sẽ nói với lão gia phải người của bậc chữ Địa tới đây."

"Cái gì?" Võ Phong ngây người ra tại chỗ.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.