Cô tiếp viên không thuận theo Hàn Tam Thiên, nhưng giờ phút này, trong đầu cô không có chút phản kháng nào với lời của Hàn Tam Thiên.
"Ở đây là Hoa Hạ, chúng tôi rất hoan nghênh người ở khắp thế giới đến đây du lịch, nhưng nếu có ai gây rối, là một công dân Hoa Hạ, nhất định không cho phép điều này. Chuyện ngày hôm nay, tôi không so đo với các anh, hi vọng các anh sau này có thể trở nên tốt hơn, đừng nghĩ Hoa Hạ chỉ có mình tôi làm thế, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé thôi, còn rất nhiều người mạnh mẽ như tôi. Chúc các anh may mắt, nếu gặp được người mạnh mẽ như tôi, các anh sẽ không may mắn như thế này
đâu." Hàn Tam Thiên nói.Những lời này khiến những người nước
ngoài thêm sợ hãi, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi, như vậy mà chỉ là nhân vật nhỏ, người lợi hại hơn thì là kiểu gì
nữa chứ.
"Được được được, chúng tôi đã hiểu."
"Mong anh yên tâm, chúng tôi sẽ ghi nhớ những lời anh nói, quyết không gây náo loạn ở Hoa Hạ nữa."
Không ít người giơ ngón cái với Hàn Tam Thiên, nhưng anh trở lại chỗ ngồi của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chuyện này đối với anh mà nói, chỉ là một
khúc nhạc đệm rất nhỏ, phải lập tức trở về Yên Kinh, đây mới là chuyện quan trọng.
Lúc anh bắt đầu tự lập, Hàn Tam Thiên không hề động đến một đồng tiền nào của nhà họ Hàn, nhưng chuyện này là chuyện không thể tránh khỏi.
Về nhà họ Hàn lấy tiền, nếu là trước đây, Hàn Tam Thiên chắc chắn sẽ cho chuyện này là một trò đùa, nhưng đến giờ phút này, anh không thể không đối mặt với nó.
"Tiên sinh, mong anh đi theo tôi một lúc." Chỉ một lúc sau, cô tiếp viên vừa rồi đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, nhẹ nhàngnói.
Hàn Tam Thiên cũng không hỏi chuyện gì, lập tức đứng dậy đi theo cô ấy.
Đi vào nơi làm việc của các tiếp viên, nhân viên an ninh đã đợi sẵn từ lâu.
"Đánh nhau trên máy bay, anh có biết chuyện này nếu lộ ra sẽ gây nên hậu quả gì không?" Nhân viên an ninh chất vấtanh.
"Lúc nãy anh đều chứng kiến hết mọi chuyện, nhưng không hề ngăn cản tôi, cho dù có hậu quả gì, chúng ta sẽ cùng
chịu, tôi sợ cái gì nữa?" Hàn Tam Thiên cười nói, anh đã sớm phát hiện sự có mặt của nhân viên an ninh, bởi vì thân hình của những người này rất khác với những người bình thường, thế nên chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra.
"Anh còn muốn dụ dỗ tôi?" Nhân viên an ninh lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên.
"Muốn tôi giải quyết chuyện rắc rối này, lại
muốn tôi phải chịu trách nhiệm, đây là phong cách làm việc của các anh sao?" Hàn Tam Thiên nhìn thẳng nhân viên an ninh hỏi.
Những người nước ngoài vừa nãy dáng vẻ kiêu căng, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến bản thân mình, anh ta cũng
muốn ra tay dạy dỗ những người đó, vì thế khi thấy Hàn Tam Thiên ra tay, anh ta không hề ngăn cản.
Mà bây giờ truy cứu trách nhiệm Hàn Tam Thiên là bổn phận của anh ta, anh ta bắt buộc phải cảnh cáo Hàn Tam Thiên, bởi vì kĩ thuật lợi hại của anh, trong mắt anh ta Hàn Tam Thiên là một nhân vật nguy hiểm.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, thái độcủa Hàn Tam Thiên lại cứng rắn như vậy.
"Tôi có thể bắt anh, anh có tin không?" Nhân viên an ninh bắt đầu uy hiếp anh.
Nghe thấy thế, cô tiếp viên cảm thấy không hài lòng thay Hàn Tam Thiên, anh đã giải quyết một rắc rối lớn như thế, nhưng lại muốn bắt anh, không hợp lý chút nào.
"Anh ấy muốn giúp đỡ, tình huống khẩn cấp như thế buộc phải ra tay, không cần bắt anh ấy chứ?" Cô tiếp viên hàng không nói.
Nhân viên an ninh trừng mắt nhìn tiếp viên hàng không, nói:"Ở đây không có chuyện của cô, cô ra ngoài đi."
Cô tiếp viên hàng không còn muốn nói gì đó, nhưng Hàn Tam Thiên đã nhìn cô ấy, cô ấy không thể không rời đi.
"Anh tính làm gì thế?" Nhân viên an ninh hỏi Hàn Tam Thiên.
"Về nhà thăm người thân." Hàn Tam Thiên trả lời.
"Dáng vẻ của anh, không giống người ởYên Kinh." Nhân viên an ninh nói tiếp.
"Sao?" Hàn Tam Thiên cười hỏi:"Không biết sao anh nhìn thế nào mà nói tôi không giống người Yên Kinh, là mắt anh có vấn đề hay trên trán tôi có viết gì?"
"Anh đừng có khua môi múa mép ở đây, tôi đang hỏi anh rất nghiêm túc." Nhân viên an ninh bất mãn nói.
"Rất xin lỗi, tôi không có thời gian để trò chuyện cùng anh." Nói xong, Hàn Tam Thiên liền xoay người, rời khỏi phòng làm việc.
Nhân viên an ninh nắm chặt tay nhưng buông ra rất nhanh.
Kỹ thuật của anh ta so với người bình thường rất lợi hại, nhưng anh ta hiểu rõ, trước mặt chàng trai này, anh ta cũng không thể đánh thắng được.
Những người nước ngoài ban nãy, nhìn qua cũng không phải người yếu đuối. nhưng là do chàng trai này quá mạnh mẽ, cho nên mới khiến những người đó không thể làm gì.
Sau khi anh quay về chỗ ngồi của mình,cô tiếp viên đi đến với một cốc nước trên tay, cúi người, nhẹ nhàng hỏi anh:"Anh ta không làm gì anh chứ."
Mùi nước hoa xộc thẳng vào mũi anh, phong cảnh trong cổ áo đều lộ ra trước mắt Hàn Tam Thiên, nhưng trong lòng anh chỉ có mình Tô Nghênh Hạ, thế nên phong cảnh xinh đẹp kia anh không hề liếc nhìn lấy một cái.
"Không có gì, cảm ơn cô đã quan tâm." Hàn Tam Thiên nói.
Cô tiếp viên cố tình đến gàn Hàn Tam Thiên, đưa tới một tấm danh thiếp,
nói:"Đây là phương thức liên lạc, nếu anh cảm thấy buồn chán, có thể tìm tôi."
"Được." Hàn Tam Thiên cầm lấy tấm danh thiếp, nhưng ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, lịch sự cất nó. Nhưng sau khi xuống máy bay, chiếc danh thiếp này đã nhẹ nhàng nằm trong thùng rác.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Yên Kinh, Hàn Tam Thiên bước ra khỏi cổng, một chiếc Bentley đã chờ sẵn từ lâu.
Kính xe hạ xuống, Thi Tinh nói:"Không phiền khi tôi đến đón cậu chứ?"
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 43 |