Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2136 chữ

Bà chủ nghe vậy thở dài, nói: "Người truy cầu, cả đời cũng sẽ không có được thỏa mãn. Nắm trong tay càng nhiều, ham

muốn lại càng mạnh mẽ. Chỉ có thấy đủ mới có thể khiến cho con đạt đến cuộc sống thật sự, có đôi khi nên dừng lại nghỉ một chút. Nếu không, sẽ mệt chết đấy."

Loại đạo lý to lớn này, tất nhiên Hàn Tam Thiên hiểu. Nhưng mà anh không thể dừng lại, cũng không có tư cách dừng lại. Nếu không thì, anh lấy cái gì để bảo vệ Tổ Nghênh Hạ?

"Bà chủ, con cũng hy vọng ngày đó có thể sớm đến." Hàn Tam Thiên nói.

Vào lúc này, ở cửa ra vào có hai người đi vào. Một đội thanh niên nam nữ, nữ sinh

dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng ăn mặc cứ như là nữ du côn, màu tóc vàng, còn có chọn nhuộm vài nhánh xanh lá, đặc biệt dễ khiến cho người khác chú ý.

"Cái con bé chết tiệt kia, con đang làm gì đó?"Nhìn thấy nữ sinh, bà chủ lập tức có bộ dạng phẫn nộ.

"Mẹ, trước mặt bạn bè con, mẹ có thể nào chữa cho con chút thể diện không?" Trần Linh oán giận nói.

Nghe vậy, bà chủ càng thêm tức giận đến nổi trận lôi đình, nói: "Mày xem cái bộ dạng bây giờ của mày đi, người không ra người, còn muốn mẹ chưa thể diện cho mày?"

"Mẹ, mẹ còn nói thế nữa là con đi đây." Trần Linh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Được, mày đi đi, đi rồi thì đừng có về nữa. Tao xem mày ở bên ngoài làm sao mà sống." Bà chủ tức giận không kìm

được mà nói. Từ sau khi Trần Linh trưởng thành liên kết giao với một đám bạn bè hư hỏng, ăn mặc trang điểm người không ra người mà không ra ma. Mỗi lần nhìn thấy Trần Linh, bà chủ đều vô cùng tức giận, đặc biệt là khi cô dẫn bạn bè tới tiệm, càng khiến cho bà chủ ngứa mắt.

"Cô à, cháu không phải người xấu." Cậu bạn đầy vẻ oan ức nói với bà chủ.

Bà chủ nhìn về phía chàng trai. Có phải người xấu hay không bà không biết, nhưng hình tượng của anh ta thì không giống người.

"Làm người không làm lại cứ muốn đeo cái vòng sắt lên mũi, cậu muốn làm Ngưu Ma Vương à?" Bà chủ lạnh giọng nói.

Những lời này khiến cho Hàn Tam Thiên đứng bên cạnh phải phì cười. Cách ăn

mặc của chàng trai này đúng là có chútkhác với người thường, khuyến mãi càng khiến cho người ta thấy nhức mắt. Bà chủ hình dung như vậy đúng là chuẩn xác

thật.

Chàng trai nghe thấy tiếng cười của Hàn Tam Thiên, nhất thời trong ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn, có điều đang ở trong tiện, anh

ta không dám làm càn. Ngược lại là Trần Linh thấy bạn mình bị cười nhạo, đầy vẻ giận dữ đi tới bên cạnh Hàn Tam Thiên.

Rầm!

Tay đập xuống mặt bàn một cái, Trần Linh tức giận nói: "Anh cười cái gì? Chuyện không liên quan đến anh, tốt nhất là thành thật chút đi."

Hàn Tam Thiên ngẩng đầu lên, cười nói: "Tiểu Linh Nhi, nhiều năm vậy rồi không gặp, em hung dữ với anh như vậy cũng không sợ sau này anh không tới nữa à?"

Khi Trần Linh nhìn rõ Hàn Tam Thiên, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Trước khi khi cô được nghỉ, thường sẽ tới tiệm giúp vài việc lặt vặt, lấy đồ uống cho khách nhân gì đó. Hàn Tam Thiên thường xuyên tới, một lần hai lần rồi thành quen. Tuy mấy năm nay Hàn Tam Thiên không tới, nhưng Trần Linh vẫn luôn không quên anh.

"Anh Tam Tam?" Trần Linh kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, nói: "Giờ em vẫn còn nói năng không rõ ràng à?"

Trần Linh vẻ chẳng quan tâm, nói: "Gọi quen miệng rồi, không sửa được, cũng không muốn sửa."

Trần Linh nói, ngồi xuống bên cạnh Hàn Tam Thiên. Hai người có vẻ vô cùng thân thiết, cũng chỉ vào những lúc như thế này, ánh mắt bà chủ nhìn Trần Linh mới trở nên dịu dàng hơn một chút.

"Anh Tam Tam, mấy năm nay anh đi đâu vậy, sao không đến thăm em?" Trần Linh tò mò hỏi.

"Đi đến nơi khác, giờ cũng định cư ở nơi khác rồi, rất khó có cơ hội về Yên Kinh. Chuyện này về không phải đã đến thăm em rồi đó sao?" Hàn Tam Thiên cười nói.

Lúc này, chàng trai kia bộc lộ ra sự thù địch mãnh liệt đối với Hàn Tam Thiên. Cho dù đang quay lưng về phía anh ta, Hàn Tam Thiên cũng cảm nhận được sự nóng rát từ ánh mắt đó.

Người này có phải người xấu hay không thì Hàn Tam Thiên không biết, nhưng từ con dao găm lộ ra ở túi của anh ta, Hàn Tam Thiên biết anh ta tuyệt đối không phảingười tốt.

Làm gì có người bình thường nào lại đem theo dao găm bên mình chứ?

"Nơi khác? Vậy không phải là sau này sẽ khó có cơ hội gặp được anh sao?" Trần Linh nhăn mũi. Tình cảm cô dành cho Hàn Tam Thiên không phải tình yêu nam nữ, giống tình anh em hơn. Khi còn nhỏ, thời điểm cô mong chờ nhất mỗi ngày chính là khi Hàn Tam Thiên đến tiện, lâu dần điều này trở thành động lực để Trần Linh đến tiệm giúp đỡ. Bởi vì mỗi lần tới, Hàn Tam Thiên đều sẽ đem cho cô mấy thứ đồ chơi nhỏ.

Đương nhiên, giờ Trần Linh trưởng thành rồi, tuy không cần đồ chơi nữa, nhưng tình cảm nhiều năm như vậy lại không phải thứ có thể dễ dàng buông bỏ được.

"Nếu em muốn tìm anh chơi thì sau này anh kêu người tới đón em." Hàn Tam Thiên nói.

Trần Linh đã từng nghe bà chủ nhắc tới tình cảnh của Hàn Tam Thiên khi anh lần đầu đến tiệm, cho nên theo bản năng cho rằng Hàn Tam Thiên là con của một nhà nghèo khó, giờ anh lại còn có cả đàn emhay sao?

"Anh Tam Tam, giờ anh giàu lắm hả?" Trần Linh nhướn mày hỏi.

"Đúng thế, anh chỉ còn cách đại gia hàng đầu một chút chút thế này thôi." Hàn Tam Thiên giơ ngón tay ra, giữa ngón cái cùng ngón trỏ để lộ ra một khe hở nhỏ xíu.

"Xi." Trần Linh hoàn toàn không tin, nói: "Nếu anh có thể trở thành đại gia hàng đầu thì em chính là công chúa của hoàng gia, anh tin không?"

"Nếu em không ăn mặc quái dị như vậy

thì vốn đã là công chúa rồi. Chỉ là mấy màu sắc kỳ lạ này khiến em trở nên không có dáng vẻ của công chúa nữa." Hàn Tam Thiên nói.

Trần Linh vô cùng vừa lòng với tạo hình của mình, nhưng Hàn Tam Thiên nói vậy lại khiến cô nảy sinh lòng hoài nghi với chính bản thân mình.

"Anh Tam Tam, em thế này không đẹp sao?" Trần Linh nghi ngờ hỏi.

"Không đẹp." Hàn Tam Thiên không hề do dự, quyết đoán gật đầu. Không chỉ có bà chủ không thích tạo hình như vậy, anh

cũng không thích. Trong ấn tượng của anh, Trần Linh là một cô gái dịu dàng nho nhã, nhưng cô như bây giờ chẳng khác gì mấy đứa con gái lưu manh cả.

"Đây là tạo hình do tôi đề xuất cho Trần Linh, anh có tư cách gì nói này nói nọ hả?" Chàng trai kia bát mãn nói với Hàn Tam Thiên.

"Cậu là cái thá gì chứ?" Hàn Tam Thiên quay người, nhìn thẳng vào chàng trai.

Chàng trai có chút sợ hãi ánh mắt của Hàn Tam Thiên, bất giác lui từng bước, không dám nói lời hung dữ với Hàn Tam Thiên, mà lại nói với Trần Linh: "Trần Linh, cô còn không mau kêu mẹ cô lấy tiền đi, cô quên chúng ta còn phải đi tham gia hoạt động sao?"

Trần Linh quay về là vì tiền, nhưng cô không ngờ lại gặp được Hàn Tam Thiên.

Hoạt động rất quan trọng, nhưng đối với tình huống bây giờ mà nói thì Hàn Tam Thiên càng quan trọng hơn. Bởi vì Trần Linh hiểu, lần sau không biết đến khi nào mới có thể gặp Hàn Tam Thiên.

"Hoạt động đó tôi không đi nữa, cậu tự đi đi." Trần Linh nói.

Vẻ mặt chàng trai hiện lên một tia dữ tợn, nói: "Chúng ta đã hẹn với nhau rồi, giờ cô muốn bỏ bom tôi sao?"

"Bỏ bom anh thì làm sao? Loại hoạt động rách nát này, tôi lười tham gia." Trần Linh

nói.

"Được, Trần Linh, cô nhớ kỹ cho tôi." Chàng trai nói xong, giận dữ bỏ đi.

Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được ý muốn trả thù của người đó. Xem ra trước khi rời khỏi Yên Kinh, anh còn phải giúp

Trần Linh giải quyết phiền toái này đã, nếu không thì rất có khả năng cô sẽ xảy ra chuyện.

"Anh Tam Tam, lần này anh đến không đem cho quà gì cho em sao?" Trần Linh đi đến bên cạnh, thân thiết kéo tay Hàn Tam

Thiên.

Bà chủ trừng mắt nhìn Trần Linh nói: "Ngoài quà ra con còn có chút tiền đồ nào khác không?"

"Ai cần mẹ lo." Trần Linh bĩu môi nói với bà chủ.

Hàn Tam Thiên lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, mỗi lần đến đều sẽ chuẩn bị một món quà cho Trần Linh, lần này sao có thể thiếu được?

"Xem xem có thích không." Hàn Tam Thiên nói.

Trần Linh nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem, là một sợi dây chuyền vô cùng tinh xảo, mặt dây chuyền là một viên kim cương, điều này khiến cho Trần Linh có hơi mơ màng.

Trước kia, quà Hàn Tam Thiên mang đếnđều là mấy thứ lặt vặt, nhưng lần này lại quý giá như vậy?

"Anh Tam Tam, cái này không phải là thủy tinh chứ?" Trần Linh chỉ vào mặt dây chuyền, nói.

"Em nói nó là gì thì nó chính là cái đó, chỉ cần thích là được rồi." Hàn Tam Thiên nói.

Trần Linh yêu thích không rời mà nâng niu trong lòng bàn tay. Cô không quan tâm là kim cương hay thủy tinh, chỉ cần là do Hàn Tam Thiên tặng thì đã rất vui rồi.

"Anh Tam Tam, tối nay đến nhà em ăn

cơm đi, để mẹ em cảm ơn anh." Trần Linh mời.

"Cũng không phải mẹ nhận quà, lẽ nào con không biết tự làm cơm sao?" Bà chủ bất đắc dĩ nói.

Trần Linh trực tiếp bỏ qua lời bà chủ nói, vẻ mặt mong chờ nhìn Hàn Tam Thiên.

Vốn dĩ Hàn Tam Thiên định ngày hôm nay sẽ đi về luôn rồi lại tới, dù sao ở lại Yên Kinh cũng không có việc gì làm, hơn nữa phía Đạo Thập Nhị có tin tốt gửi về, cho nên Hàn Tam Thiên cũng phải mau chóng quay về.

Nhưng hiện giờ Hàn Tam Thiên lại không thể đi, vấn đề của chàng trai vừa rồi không giải quyết, một khi anh đi rồi, không biết Trần Linh sẽ gặp phải chuyện gì.

"Được, có điều lát nữa anh còn phải đi làm chút chuyện, tối sẽ tới nhà em, thế nào?" Hàn Tam Thiên nói.

"Không thành vấn đề, tối nay em nhất định sẽ nói mẹ chuẩn bị cho anh một bữa thật thịnh soạn." Trần Linh vỗ ngực nói.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, khí thếcủa cô nàng này giống như là muốn tự mình xuống bếp vậy.

Nói chuyện thêm một lúc, Hàn Tam Thiên thăm dò được từ miệng Trần Linh nơi hoạt động của chàng trai kia, làm bộ như thuận miệng hỏi nên Trần Linh cũng không để ý.

Sau khi rời khỏi tiệm sữa đậu nành, Hàn Tam Thiên liền lái xe đến nơi đó.

Chỗ này là một tiệm board game bình thường, nhưng mấy người trẻ tuổi lui tới của ai nấy đều lấm la lấm lét, vừa nhìn đã thấy không phải thứ tốt lành gì, đoán

chừng trong tiệm cũng không phải làm chuyện gì đúng đắn.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.