Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2170 chữ

"Không muốn ăn đòn thì đừng có làm nhảm nữa." Hàn Tam Thiên nói.

"Vâng vâng vâng." Anh Văn nói xong lập tức lấy ra một con dao găm nhỏ tinh xảo,

hung hăng cắt xuống đầu ngón tay mình.

Giọt máu rơi xuống hoa văn trên mặt đất liền bắt đầu chuyển động, hơn nữa còn là di chuyển về phía cái hộp thủy tinh. Hiện tượng này không khỏi khiến Hàn Tam Thiên kinh ngạc. Song nghĩ kĩ lại một chút, nếu gã ta muốn lừa người thì chỉ cần diễn xiếc một chút cũng là hợp lý. Những họa tiết đường vân này có lẽ cũng được thiết kế vì mục đích đó.

Khoảnh khắc giọt máu nhập vào hộp thủy tinh thì bị mảnh xương sọ hấp thụ lại. Hàn Tam Thiên còn thấy trên mảnh xương ấy còn vương một ít tơ máu như họa tiết ẩnẩn hiện hiện, vô cùng quỷ dị.

"Mày đã làm gì?" Hàn Tam Thiên hỏi anh Văn, anh chắc chắn đây chỉ là một mảnh khỏe của gã.

"Tôi không biết, nó tự hấp thụ mà." Anh Văn rầu rĩ.

"Diễn trò với tao à?" Hàn Tam Thiên cười lạnh, đẩy anh Văn xuống đất rồi ra sức đánh khiến gã không ngừng cầu xin tha thứ, song sống chết cũng không chịu thừa nhận mình giở trò quỷ.

Hàn Tam Thiên lau mồ hôi trên trán, cuối

cùng đành dừng lại. Anh tức giận thở mạnh, thế mà gã ta vẫn cắn răng không chịu nói.

"Dao sắc đấy. Nếu vậy thì tao sẽ mang cái hộp này đi."Hàn Tam Thiên nói xong thì đưa tay ra lấy chiếc hộp thủy tinh kia. Lòng hiếu kỳ như thôi thúc anh phải tìm hiểu được chuyện này, bằng không cả đời này nó sẽ trở thành cái xương cá cấn mãi trong lòng.

Trước khi đi, Hàn Tam Thiên cảnh cáo đám người anh Văn, để bọn họ không gây phiền phức cho Trần Linh. Xuất phát từ sự sợ hãi đối với Hàn Tam Thiên, trong lòng anh Văn cũng không hề có ý nghĩ báo thù hay gây phiền gì Trần Linh.

Hơn nữa sau khi Hàn Tam Thiên đi, anh ta còn nghiêm khắc giáo huấn Lưu Hào một trận.

Khi Hàn Tam Thiên tới nhà Trần Linh thì đã là năm giờ chiều. Hôm nay bà chủ đóng cửa hàng sớm, bận rộn trong nhà bếp, người nói muốn mời Hàn Tam Thiên là Trần Linh thì lại đang ngồi trong phòng khách vô tư mà xem phim truyền hình.

"Không phải đã nói là em xuống bếp sao?" Hàn Tam Thiên cười hỏi Trần Linh.

Trần Linh cũng không cảm thấy xấu hổ, nói như thể chuyện tất nhiên: "Nếu không vì em phải ngồi tiếp anh thì sớm đã thể hiện tay nghề rồi, chẳng phải là em sợ anh buồn chán sao?"

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Một mình anh xem ti vi cũng được mà."

"Sao mà được, em còn có một người bạn nữa sắp tới, hai người không quen biết

nhau, nếu không có em thì sẽ lúng túng biết bao chứ?" Trần Linh nói.

Hàn Tam Thiên biết, cô đang tìm cớ để không xuống bếp thôi. Hơn nữa cho dù cô đi thì có lẽ cũng chẳng giúp được gì.

Không lâu sau, chuông cửa vang lên, hẳn là người bạn mà Trần Linh nói đã tới.

Khi Trần Linh mở cửa, người bạn đó đi vào xong, Hàn Tam Thiên liền ngây ngẩn cả người.

"Tần Nhu, cuối cùng chị cũng tới rồi. Nhanh, em giới thiệu cho chị một người

bạn." Trần Linh nhiệt tình kéo Tần Nhu vào phòng khác.

"Bọn chị đã từng gặp nhau rồi." Khi Tần Nhu đối diện với Hàn Tam Thiên, tâm trạng có vẻ phức tạp. Bởi vì cô chính là tiếp viên hàng không trên chuyến bay đó, vốn dĩ có hảo cảm rất lớn đối với Hàn Tam Thiên, lại không ngờ rằng anh là một tên mặt trắng được bao nuôi.

"Gặp rồi? Lúc nào?" Trần Linh kinh ngạc hỏi. Cô tiếp viên này là người chị có quan hệ rất tốt với cô. Vốn dĩ hôm nay Trần Linh còn định nối dây tơ hồng nữa cơ.

"Trên máy bay, tên tôi là Hàn Tam Thiên." Hàn Tam Thiên chủ động đứng lên, tự giới thiệu.

Tần Nhu nhìn Hàn Tam Thiên với ánh mắt phức tạp, cũng không đáp lại quá nhiều.

"Thật trùng hợp quá nhỉ, cho thấy rõ hai người có duyên phận nha." Trần Linh vẻ tinh quái cười nói.

Hàn Tam Thiên cười cười không nói, lại ngồi xuống sofa bắt đầu xem ti vi.

Lúc này Trần Linh mới nhận thấy bầu

không khí giữa hai người hình như không bình thường, kéo Tần Nhu, nói: "Chị Nhu, em vừa mới mua một bộ đồ, chị xem giúp em xem thế nào nha."

Nói xong Trần Linh liền kéo cô về phòng.

Sau khi đóng cửa phòng, Trần Linh nhỏ giọng nói với Tần Nhu: "Chị Nhu, đây là người bạn trai mà em muốn giới thiệu cho chị. Nhưng nhìn quan hệ giữa hai người, không phải là có thù đó chứ?"

Tần Nhu cười khổ lắc đầu. Sao cô lại có thù với Hàn Tam Thiên được? Chỉ là không thể chấp nhận thân phận của anh thôi. Còn trẻ như vậy mà lại ham ăn lười làm, được người ta bao nuôi.Tần Nhu là người vô cùng tự lập. Người theo đuổi cô có không dưới ba người nói

muốn bao nuôi cô, không muốn cô bay tới bay lui mệt mỏi. Nhưng Tần Nhu không chấp nhận người nào cả. Từ tận cốt tủy của Tần Nhu, cô vô cùng ghét bỏ chuyện ngồi mát ăn bát vàng, bất kể là bản thân cô hay là người khác, càng đừng nói tới việc bán thân thể để đổi lấy tiền tài.

Nhìn thấy cảnh Hàn Tam Thiên lên xe sang, cùng với những lời nhân viên an toàn nói, khiến cho hảo cảm của Tần Nhuđối với Hàn Tam Thiên không còn sót lại chút nào. Lúc này Trần Linh còn muốn giới thiệu Hàn Tam Thiên cho cô, Tần nhu sao có thể chấp nhận?

"Không có." Tần Nhu nói.

"Nếu không có thù, sao chị lại như vậy? Lẽ nào anh ấy không đẹp trai sao? Nhưng em thấy cũng được mà." Trong mắt Trần Linh, diện mạo Hàn Tam Thiên không có chỗ nào bắt bẻ được cả, tuyệt đối là trai đẹp loại một, chỉ là gia thế có lẽ không tốt lắm. Nhưng hiện giờ anh đã tự lực cánh sinh, hơn nữa còn sống rất tốt. Người đàn ông như vậy gần như là bạn trai tốt nhất rồi. Nếu không phải Trần Linh vẫn luôn đối đãi với Hàn Tam Thiên như anh trai thì cô cũng muốn theo đuổi anh.

"Em hoàn toàn không biết anh ta là người như thế nào." Tần Nhu nói.

"Chị Nhu, có phải chị biết chuyện gì rồi không?" Trần Linh tò mò hỏi.

"Không nói nữa vậy, chị sợ nói ra sẽ phải hỏng hình tượng của anh ta trong lòng em." Tần Nhu nói.

"Chị đã thành công khơi dậy tính tò mò của em rồi đó. Mau nói đi xem nào, rốt

cuộc là làm sao?" Trần Linh lắc lắc cánh tay Tần Nhu, sốt ruột nói.

Tần Nhu thở dài, có lẽ để Trần Linh biết anh là người thế nào cũng là một chuyện tốt.

Đầu tiên, Tần Nhu nói cho Trần Linh nghe chuyện xảy ra trên máy bay, khiến cho Trần Linh kinh ngạc đến ngây người. Cô không ngờ Hàn Tam Thiên lại lợi hại như vậy, một mình cũng có thể đánh bại mấy người nước ngoài. Điều này khiến cho Trần Linh hận không thể quay ngược thời gian, cô cũng có thể xuất hiện trên chuyến bay đó, tận mắt chứng kiến cảnh này.

"Đánh nhau giỏi, còn có chính nghĩa như vậy, lẽ nào người đàn ông như thế còn chưa đủ tốt sao?" Trần Linh khó hiểu hỏi.

"Nhưng sau khi xuống máy bay, anh ta đã lên một chiếc Bentley, hơn nữa ngồi trên xe đó là một người phụ nữ hơn bốn mươ tuổi." Tần Nhu tiếp tục nói.

Trần Linh không hiểu lắm về ý tứ trong câu nói này, nghi hoặc hỏi: "Sau đó thì sao? Lên Bentley, phụ nữ hơn bốn mươi tuổi thì làm sao?"

Tần Nhu bất đắc dĩ trừng mắt với Trần Linh, nói: "Lẽ nào cứ bắt chị phải nói rõ ra sao? Cái đầu quả dưa này của em có thể nào biết tự nghĩ không?"

Trần Linh gãi gãi đầu, nói: "Chị Nhu, chị có gì thì nói rõ đi. Đầu óc em không nhanh nhạy lắm, nếu chị bắt em tự nghĩ thì cả đời em cũng không nghĩ ra đâu."

"Anh ta được người khác bao nuôi, nói như vậy em đã hiểu chưa?" Tần Nhu nói.

Nghe hai chữ "bao nuôi", Trần Linh nhất thời ngây ngẩn tại chỗ.

Anh... Anh lại được người ta bao nuôi.

Khó trách lần này lại tặng thứ đắt tiền như dây chuyền cho cô.

Trần Linh vốn tưởng rằng Hàn Tam Thiên hiện giờ tự mình có tương lai, hơn nữa còn có đàn em, hẳn là lập nghiệp thành công. Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ được tiền của Hàn Tam Thiên lại kiếm bằng cách đó.

"Chị Nhu, không có hiểu lầm gì chứ?" Trần Linh ngừng lại rồi nói tiếp: "Khôngđược, em phải tìm anh ấy hỏi cho rõ ràng."

Tần Nhu kéo Trần Linh lại. Loại chuyện dọa người này, dù là ai cũng không muốn bị nhắc tới. Nếu Trần Linh hỏi thẳng mặt chẳng phải là đã làm mất thể diện của Hàn Tam Thiên sao?

"Em cái đứa ngốc này. Loại chuyện xấu hổ như vậy sao anh ta có thể bằng lòng nói với em. Cho dù em hỏi, anh ta cũng sẽ không thừa nhận, hơn nữa sẽ làm tổn hại đến quan hệ của hai người. Nếu em chỉ xem anh ta như anh trai thì quan tâm mấy việc này làm gì?" Tần Nhu nói.

Trần Linh bất lực cúi đầu. Không thể không nói, sự thật này khiến cho hình tượng Hàn Tam Thiên trong cảm nhận của cô sụp đổ.

Nhiều năm vậy rồi, tuy hiểu biết của Trần Linh về Hàn Tam Thiên không sâu, nhưng hiện giờ biết anh lại để phụ nữ lớn tuổi bao nuôi, sự chênh lệch quá lớn rồi.

"Chị Nhu, hôm nay anh ấy có tặng em một sợi dây chuyền, không phải là bà cô kia cho tiền mua chứ?" Trần Linh đột nhiên cảm thấy hình như cô không quá thíchmón quà này.

Nói xong, Trần Linh lấy dây chuyền ra.

Khi Tần Nhu nhìn thấy nhãn hiệu liền vô cùng kinh ngạc. Cô có hiểu biết về độ cao cấp, hiểu rõ hơn Trần Linh về giá trị của sợi dây chuyền này.

"Nếu đây là hàng chính hãng thì phải mấy chục ngàn một sợi, xem ra anh ta đối với em cũng tốt đó." Tần Nhu cảm thán nói. Nếu tiền này là anh tự kiếm ra, món quà sẽ rất có ý nghĩa, nhưng anh dùng tiền của người phụ nữ khác để tặng quà thì lại càng khiến Tần Nhu khinh thường.

Biết được giá trị của dây chuyền, Trần Linh không thể nào vui vẻ nổi, giống như sợi dây chuyền này đã không còn liên quan gì đến cô vậy.

Trần Linh đặt mông ngồi xuống bên giường, bất đắc dĩ nói: "Anh Tam Tam lợi hại như vậy, sao lại được một bà cô bao nuôi chứ? Lẽ nào anh ấy thiếu tiền vậy

sao?"

"Em phải biết là, người hám tiền không chỉ có phụ nữ, rất nhiều đàn ông cũng như vậy, vì tiền mà bản đi thân thể mình, có gìđáng ngạc nhiên đâu. Hơn nữa kia là một vị phu nhân sở hữu xe Bentley đó, em có biết người phụ nữ như vậy có thể mang đến cho anh ta cái gì không? Cả đời anh ta cũng không cần phấn đấu nữa đâu." Tần Nhu nói, trong ánh mắt có sự xem thường.

Thân là phụ nữ, Tần Nhu cũng chưa từng thỏa hiệp vì tiền, nhưng Hàn Tam Thiên lại bằng lòng vì tiền mà ở bên một người phụ nữ lớn tuổi. Giá trị quan này khiến cho Tần Nhu vô cùng ghét bỏ.

"Haiz." Trần Linh thở dài, bất lực nói: "Ai có nhu cầu của người nấy, có lẽ anh Tam

Tam cũng có chỗ bất đắc dĩ của riêng mình."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.