Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1304 chữ

Sau khi đưa Hàn Tam Thiên đến phòng cho khách, Tần Lâm trở lại phòng minh, mãi đến rạng sáng vẫn không buồn ngủ chút nào. Nhắc nhở nhìn thì tốt bụng của Hàn Tam Thiên, với Tần Lâm mà nói giống như mệnh lệnh. Bởi vì sau khi bạn khoăn của anh bị Hàn Tam Thiên nhìn thấu, sự cẩn thận đó đã biến thành khả năng anh sẽ phản bội, mà khả năng này tất nhiên sẽ khiến trong lòng Hàn Tam Thiên có khúc mắc với anh.

Lần hợp tác này, Tần Lâm rất có thể nhờ nhà Nam Cung mà địa vị ở thủ đô được nâng cao một bước. Thậm chí như Hàn Tam Thiên nói, anh có cơ hội thoát khỏiHàn Tam Thiên.

Suy nghĩ đó không phải chưa từng xuất hiện trong đầu Tần Lâm, nhưng Tần Lâm lại không dám mạo hiểm. Anh không dám chắc sau khi phản bội Hàn Tam Thiên sẽ có kết cục gì, nhà Nam Cung có bảo vệ anh ta hay không.

Đến nay Tần Lâm vẫn không thể quên, buổi tối tràn ngập mùi máu tươi hơn mười năm trước, một thiếu niên gầy gò cầm dao mà đứng. Cảnh tượng đó trong đầu anh cho dù làm thế nào cũng không gạt đi được, nó cũng trở thành nhân tố lớn nhất khiến anh không dám tùy tiện phản bội

Hàn Tam Thiên, anh sợ người ngã vào vũng máu kia sẽ biến thành mình, sợ vì tham lam mà chôn vùi tính mạng của mình.

"Tại sao mình phải sợ hãi một thanh niên đến vậy." Tần Lâm cắn răng, cả người run nhẹ. Ảnh răng trong sáng ngoài cửa sổ mang đến cảm giác thê lương, trắng bệch như khi anh đứng trước mặt Hàn Tam Thiên, không có chút dũng khí.

Sáng hôm sau, Hàn Tam Thiên không chào hỏi Tần Lâm đã rời khỏi biệt thự. Lúc gặp được người bảo vệ kia ở cổng, thái độ của bảo vệ với Hàn Tam Thiên đã cungkính hơn, còn trực tiếp tiễn Hàn Tam Thiên ra ngoài, thấy anh đã đi, bấy giờ gã mới lầm bầm lầu bầu một câu: "May mà cậu ta không so đo với mình chuyện tối hôm qua, nếu không đã xong đời rồi."

Rời khỏi khu biệt thự Biển Hoa, Hàn Tam Thiên bắt một chiếc xe, đi thẳng tới sân bay. Thủ đô không còn gì đáng để ở lại, phải nhanh chóng quay về thành phố Thiên Vân tụ hợp với Đao Thập Nhị.

Sau khi linh giáo sự lợi hại của Vũ Phong, Hàn Tam Thiên lại kêu Đạo Thập Nhị nghĩ cách tìm giúp anh một cao thủ. Mặc dù hôm đó ở sàn đấm bốc có người giúp anh dọa sợ Vũ Phong, nhưng nếu bên cạnh không có nhân vật lợi hại nào thì Hàn Tam Thiên không yên lòng. Vì vậy anh đã dặn dò Đao Thập Nhị chuyện này.

Cùng ngày đến thủ đô, Đao Thập Nhị đã nói cho Hàn Tam Thiên tìm được người rồi. Nhưng có thể mời ông ta xuống núi hay không phải xem bản lĩnh của Hàn Tam Thiên.

Trong lòng Hàn Tam Thiên hơi chờ mong chuyện này, bởi vì có thể được Đạo Thập Nhị gọi là cao thủ, nhất định thân thủ bất

phàm.

Nhưng trong lòng Hàn Tam Thiên còn có một nghi vấn khác, đó là người hôm ở sàn đấm bốc rốt cuộc là ai.

Anh đã thông qua camera loại bỏ tất cả mọi người, chẳng tìm được chút manh mối nào, cho thấy đối phương ẩn núp cực kỳ kín đáo, không chừng bây giờ đang ở bên cạnh anh. Người như vậy với Hàn Tam Thiên mà nói là nhân tố không ổn định. Nếu như không thể biết đối phương là ai, Hàn Tam Thiên không thể nào yên tâm. Chỉ tiếc theo như tình huống hiện tại, anh muốn điều tra rõ chuyện này gần như không thể nào.

Lên máy bay, Hàn Tam Thiên theo bản năng nhìn mấy nữ tiếp viên hàng không, bên trong không có bóng dáng của Tần Nhu. Khi anh phát hiện mình lại cố ý để ý chuyện này thì không khỏi cười khổ. Xem ra mấy lần trùng hợp đã khiến anh có ám ảnh trong lòng rồi. Nhưng nhắc tới thật sự rất khéo, cô không chỉ là chị em của Trần Linh mà còn là cháu gái của Tần Lâm!

Theo lý mà nói, nếu cô đến công ty của Tần Lâm làm thì sẽ nhận được cơ hội phát triển tốt hơn, sao lại chọn làm một tiếp viên hàng không chứ?

Trải qua thời gian bay không dài, máy bay đáp xuống sân bay thành phố Thiên Vân.

Sau khi máy bay hạ cánh, Hàn Tam Thiên gọi điện cho Đạo Thập Nhị, hôm nay sẽ đi mời vị cao thủ kia xuống núi.

Đao Thập Nhị chờ Hàn Tam Thiên ở Mordor, sau khi hai người tụ hợp thì chuẩn bị xuất phát.

"Tam Thiên, mọi chuyện cẩn thận đấy, đừng ép buộc." Mặc Dương nhắc nhở Hàn Tam Thiên, cả ngày hôm qua mí mắtcủa ông cứ giật khiến ông cảm thấy lo lắng.

"Yên tâm đi, kẻ sợ chết như tôi sao có thể làm chuyện nguy hiểm chứ." Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, đạp chân ga, chạy đi nhanh như chớp.

Mời cao thủ xuống núi, theo cách hiểu của Hàn Tam Thiên cũng là mời anh ta ra tay, nhưng anh thật không ngờ, vị cao thủ này thật sự ẩn cư núi rừng.

Chỉ lái xe mất bốn tiếng đã tới một nơi xa xôi gần như không thấy dấu chân, hơn nữa đã ra khỏi khu vực thành phố Thiên Vân.

"Tôi còn tưởng rằng anh nói rời núi chỉ là

một cách hình dung mà thôi, không ngờ rằng ông ta ở trong núi thật." Hàn Tam Thiên cười khổ bảo. Nhìn khu rừng giống như rừng rậm nguyên thủy trước mắt, một bóng người cũng không thấy, thậm chí anh còn nghĩ trong núi này chắc sẽ có thủ dữ, người sống ở đây thế nào được.

"Anh Tam Thiên, vị cao thủ này đã rửa tay gác kiếm nhiều năm trước rồi. Tôi cũng mất rất nhiều công sức mới thăm dò được ông ta ở đây, những vị trí cụ thể, chúng ta phải tự tìm." Đạo Thập Nhị nói.

"Hi vọng vị cao thủ này không khiến tôi thất vọng." Hàn Tam Thiên nói, lên núi trước.

Tục ngữ nói trên đời vốn không có đường, chỉ là người đi nhiều nên mới thành đường.

Ngọn núi trước mặt Hàn Tam Thiện rõ ràng chưa có người đi qua, vì vậy cả con đường mòn cũng không có, cần Hàn Tam Thiên tự mình mở đường. Cỏ dại lùm cây trên đường khiến lên núi cực kỳ khó khăn, cũng may trước kia Hàn Tam Thiên đãđược Viêm Quân huấn luyện, nếu không, chỉ ở phương diện thể lực có thể anh cũng không chịu nổi.

Đi khoảng một tiếng, trong khu rừng đột nhiên trở nên rộng rãi sáng sủa, không có cỏ dại, nhưng lại có một hiện tượng vô cùng kỳ quai. Rất nhiều cây cối đề gãy ngang, hơn nữa vết gãy cực kỳ không bằng phẳng, không giống như bị người ta chặt.

"Sao lại có nhiều cây cối gãy rời như vậy, hơn nữa trông không giống như người làm." Hàn Tam Thiên cau mày, suy tư trong chốc lát rồi mới tiếp tục nói: "Giống như bị dã thú đụng gãy hơn, trên núi này không có con nào chứ?"

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.