Lúc giọng nói của hai người vừa dứt, Hàn Tam Thiên nắm tay lại thành búa, mà Kỳ Hổ thì chẳng bất ngờ ra kéo.
"Tôi thắng rồi." Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.
Đao Thập Nhị đang căng thẳng thở phào nhẹ nhõm, may mà thắng, anh ta lập tức nói với Kỳ Hổ: "Chúng ta đã nói trước rồi, có chơi có chịu, bây giờ anh phải dẫn chúng tôi đến gặp sư phụ anh."
Kỳ Hổ mặt mày ảo não, anh ta không hiểu tại sao mình lại thua, nhìn cây kéo trong tay, nghĩ thầm nếu ra bao thì tốt rồi.
Nhìn vẻ mặt Kỳ Hổ, Hàn Tam Thiên cười
nhạt một tiếng, cũng may anh ta là người vô cùng đơn thuần, nếu không muốn lừa anh ta rất khó.
Không ngờ rằng người lợi hại như vậy lại ngây thơ đến thế. Loại cao thủ như anh ta, nếu rời khỏi núi rừng đến thế giới bên ngoài sẽ cực kỳ dễ bị người ta lợi dụng.
Hàn Tam Thiên không khỏi muốn dẫn anh ta đi, bởi vì loại người này rất dễ khống chế.
"Đi theo tôi." Kỳ Hổ không nuốt lời, đi trước dẫn đường, đưa hai người tới một noi.
"Anh Tam Thiên, tôi không ngờ anh ta dễ bị lừa như vậy, nếu có thể dẫn theo anh ta rời núi cũng là chuyện không tồi." Đao Thập Nhị đi bên cạnh Hàn Tam Thiên, nóikhē.
Anh ta có cùng suy nghĩ với Hàn Tam Thiên, một người tâm tư đơn thuần như vậy rất dễ lợi dụng.
"Anh ta dễ lừa, nhưng sư phụ anh ta cũng không dễ lừa. Hi vọng việc này có thể thuận lợi." Hàn Tam Thiên thở dài nói, trò vặt này có thể dùng trước mặt Kỳ Hổ,nhưng trước mặt Sùng Dương nên cầnthận.
Đi không tới mười phút, ba người dùng lại trước một hang động thiên nhiên. Trong hang tối tăm tĩnh mịch, bước chân vừa dừng lại, bên trong đã truyền ra một giọng nói già nua.
"Kỳ Hổ, không phải ta bảo con đi luyện tập hả? Sao con lại trở về nhanh thế, chẳng lẽ con muốn lười biếng?"
"Sư phụ, có hai người lạ đến, con thua bọn họ nên chỉ có thể có chơi có chịu, dẫn bọn họ tới gặp người." Kỳ Hổ bất đắc dĩnói.
Sau khi trong hang động yên lặng chốc lát, một ông lão khom người bước ra. Lưng ông ta bị còng, giống như không đứng thẳng nổi.
Sùng Dương nhìn hai người Hàn Tam Thiên và Đạo Thập Nhị, trách cứ Kỳ Hổ: "Hai tên vô dụng này mà con cũng đánh không lại hả?"
Kỳ Hổ gãi đầu, đáo: "Con chơi oẳn tù tì thua bọn họ."
Sùng Dương nghe như thế, cười lạnhlùng, lúc ánh mắt nhìn sang Hàn Tam Thiên và Đạo Thập Nhị lần nữa thì đã đầy sát ý.
"Lừa gạt học trò ngây thơ của ta?" Sùng Dương lạnh lùng nói.
Bị ánh mắt như thế nhìn thẳng giống như bị thần chết nhìn chằm chằm, Hàn Tam Thiên lập tức đầm đìa mồ hôi.
"Tiền bối, tôi không có ý mạo phạm, chỉ là bởi tự biết không phải đối thủ của anh ta nên mới đùa nghịch thôi, hi vọng tiền bối thông cảm." Hàn Tam Thiên nói.
"Thông cảm?" Sùng Dương cười lạnh, bảo: "Diêm Vương có muốn thông cảm cho cậu hay không là chuyện của ông ta. Còn ta, chỉ phụ trách đưa cậu tới gặp Diêm Vương."
Thái độ của Sùng Dương cực kỳ cứng rắn, dường như không hề có chỗ để thương lượng, Đạo Thập Nhị lập tức chặn trước mặt Hàn Tam Thiên.
Dù có chết thật, anh ta cũng phải chết trước Hàn Tam Thiên.
"Sùng Dương tiền bối, có lẽ ông đã quên
tôi, nhưng tôi đã từng..."
Đạo Thập Nhị còn chưa nói xong, Sùng Dương đã ngắt lời: "Ta từng chỉ giáo vô số người, cậu khỏi phải bấu víu quan hệ với ta, hôm nay các người chỉ có một kết cục, đó chính là chết."
Sùng Dương trừng mắt liếc Kỳ Hổ, quát lớn: "Bị người ta chơi cũng không biết, còn không mau giết bọn chúng đi!"
Từ trước đến nay Kỳ Hổ đều nghe theo mệnh lệnh của Sùng Dương một cách nghiêm chỉnh. Cho dù Sùng Dương muốn anh ta nhảy vào vách núi cả đời, anh ta
cũng sẽ không do dự chút nào.
"Hai người các người dám chơi tôi, đi chết đi." Dứt lời, cả người Kỳ Hổ như cánh cung đang giương, chuẩn bị sẵn sàng, bùn đất dưới chân lún ba phần, đó là biểu hiện anh ta dùng sức.
"Anh Tam Thiên, anh chạy trước đi." Đạo Thập Nhị nói với Hàn Tam Thiên.
Dù biết rõ bản thân không phải đối thủ của Kỳ Hổ, giờ phút này Hàn Tam Thiên cũng không mảy may có suy nghĩ lùi bước, là người thì sợ chết, nhưng Hàn Tam Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ lại một mình Đao
Thập Nhị ở đây.
"Nếu đã đến chung thì tất nhiên phải đi chung." Hàn Tam Thiên trầm giọng nói.
Lúc này, đột nhiên Kỳ Hổ tấn công, cả người như một con mãnh hổ đánh về phía Hàn Tam Thiên và Đạo Thập Nhị.
Khí thế như lũ lụt, vạn quân không đỡ được!
Lúc này Kỳ Hỗ lẻ loi một mình, nhưng lại có khí thế mạnh mẽ như thiên quân vạn mã, ép tới Hàn Tam Thiên và Đạo Thập Nhị gần như không thở nổi.
Một kích trúng Đạo Thập Nhị, cơ thể cao to của Đạo Thập Nhị giống như một cục đá, bị bắn ra dễ dàng.
Ánh mắt Hàn Tam Thiên cứng lại. Nắm đấm tràn ngập sức mạnh của Kỳ Hổ đã lao tới trước mặt, lúc anh muốn tránh đi, tốc độ nắm đấm đột nhiên tăng nhanh, ngực như bị một đoàn tàu lửa đụng vào trực diện.
Ở giữa không trung, Hàn Tam Thiên đãmất đi trọng tâm, phun ra một ngụm máu tươi, cơn đau truyền tới từ ngực không thể hình dung bằng ngôn ngữ.
Hàn Tam Thiên và Đạo Thập Nhị xem như là người có thân thủ bất phàm, nhưng trước mặt Kỳ Hổ lại bị nghiền ép hoàn toàn, để để thấy Kỳ Hổ mạnh đến đâu.
"Chỉ dựa vào loại rác rưởi các người cũng có gan tới gặp ta." Sùng Dương thấy thế, khinh thường nói.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 39 |