Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1103 chữ

Đối với những tiếp viên hàng không kia mà nói, đối phó mấy người trên đầu treo dao này (nhắc tới chữ sắc (sắc đẹp) trên đầu treo dao) này rất thành thạo, dù sao họ cũng xuất thân từ ngành dịch vụ, đám đàn ông này muốn chiếm lời của bọn họ, trừ phi là tự nguyện, nếu không thì tuyệt đối chút lợi lộc cũng không kiếm được.

Đương nhiên, cũng có mấy người ngắm trúng mục tiêu của mình, lựa chọn chủ động ra tay, tuy rằng bọn họ được dùng tiền mời tới, nhưng cũng không có nghĩa là ai cũng chỉ có suy nghĩ kiếm tiền, hoặc là tìm cuộc tình ngắn ngủi, hoặc là vì muốn tăng thêm chút kích thích cho cuộc

sống buồn tẻ, dù sao phụ nữ cũng là người, cũng sẽ có nhu cầu nhất định.

Tiêu chuẩn kén chồng của Tần Nhu rất cao nên ánh mắt của cô tuyệt đối sẽ không đặt lên người mấy tên đàn ông ở hộp đêm này, sau khi ứng phó mấy con người xong, cô trở về ghế dài mà hộp đêm sắp xếp để nghỉ ngơi, đồng thời còn có mấy đồng nghiệp khác ngồi với cô.

"Trần Miểu, sao cô không đi chơi, cô xem bọn họ điên chưa cưa." Tào Ngụy nhìn sàn nhảy nói với Trần Miểu, gần như xung quanh mỗi đồng nghiệp đều có ba bốn người đàn ông áp sát, hình như bọn họ

không lo lắng bị người ta lén chấm mút, chơi cực kỳ vui vẻ.

Hai chân Trần Miểu vắt chéo, cố ý thể hiện ra đường cong cơ thể của mình, nói: "Mấy người đàn ông này không phải mục tiêu của tôi."

Tần Nhu cười, nói: "Mấy kẻ ở đây đa phần đều giống nhau, nếu cô muốn tìm mục tiêu thích hợp, e rằng nơi này không phải một chỗ tốt."

"Ai nói, đôi khi tầm mắt không thể quá thấp, ngẩng đầu lên một chút sẽ phát hiện một thế giới khác." Trần Miểu nhìn lên tầng hai nói, Hàn Tam Thiên đang đứng ở đó, tuy rằng ánh sáng lờ mờ nhưng gương mặt đẹp trai của Hàn Tam Thiên vẫn có vẻ rất quyến rũ.

Lúc Tần Nhu nhìn theo ánh mắt của Trần Miểu, vẻ mặt lập tức trở nên kinh ngạc.

Giống như khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy cô, Tần Nhu cũng đầy ngạc nhiên.

Nếu như nói gặp nhau trong nhà Trần Linh chỉ là trùng hợp, vậy chỗ này chính là thành phố Thiên Vân, sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy!

Chẳng lẽ, tên này cố ý theo dõi cô?

Tần Nhu nhíu mày, lúc trước ở trước mặt

cô Hàn Tam Thiên tỏ ra vô cùng cao ngạo

lạnh lùng, nhưng không ngờ, vậy mà lại theo dõi cô đến thành phố Thiên Vân, còn trình diễn tiết vực tình cờ gặp lại này ở Mordor, thật sự là buồn cười.

"Tần Nhu, tôi cảnh cáo cô, đó là của tôi, cô tuyệt đối đừng giành với tôi." Trần Miểu nhắc nhở Tần Nhu, theo nhan sắc và vóc dáng của hai người, Trần Miểu kém hơn Tần Nhu một chút, vì vậy cô ta lo lắng Tần Nhu phá hỏng chuyện tốt của cô ta.

| Nghe thấy câu này, trên mặt Tần Nhu lộ nụ cười khinh thường, nói: "Cô yên tâm đi, loại đàn ông đó, sao tôi lại giành với

CÔ."

"Cô biết anh ta hả? Anh ta là loại người gì?" Trần Miểu mang theo hiếu kỳ, ngồi lại gần Tào Ngụy một chút, bắt đầu nghe ngóng chi tiết về Hàn Tam Thiên.

"Anh ta?" Trong mắt Tần Nhu toát ra khinh bỉ mãnh liệt, nói: "Nếu tôi nói anh ta chỉ là trai bao được phủ bà bao nuôi, cô sẽ nghĩ thế nào."

"Không thể nào, cô đừng chửi bới mục tiêu của tôi." Hiển nhiên Trần Miểu không

tin.

Khóe miệng Tần Nhu cong lên nụ cười cực kỳ khinh thường, lúc trước cô cũng không nhìn ra, nếu không phải tận mắt chứng kiến, có lẽ cũng sẽ không tin giống như Trần Miểu, nhưng sự thật là như thế, tên đàn ông phế vật này không chỉ bị bà già bao nuôi, mà còn dùng tiền của người phụ nữ kia đến hộp đêm chơi, thật sự là một sự xấu hổ của đàn ông.

"Tôi tận mắt nhìn thấy, sẽ giả được hả? Hơn nữa vô duyên vô cớ, sao tôi phải chửi bới anh ta." Tần Nhu cười lạnh.

Nghe nói như thế, Trần Miểu lập tức như quả bóng cao su bị xì hơi, cụp đầu, khó khắn lắm cô ta mới phát hiện mục tiêu này đấy, không ngờ rằng anh vậy mà là trai bao.

"Thảo nào đẹp trai như vậy, thì là làm trai bao." Trần Miểu thở dài nói.

Tào Ngụy theo bản năng cho rằng Hàn Tam Thiên cố ý theo dõi cô tới đây, vì vậy

lúc này cô đột nhiên đứng dậy, đi về phía cầu thang lên tầng hai.

Chân cầu thang có bảo vệ chuyên môn để đề phòng một vài vị khác không thường tới vào nhầm, hơn nữa hiện tại Hàn Tam Thiên và Mặc Dương đều ở trên lầu, đương nhiên bảo vệ sẽ không để người không có phận sự lên lầu, cho dù là phụ nữ cũng không được.

"Thực xin lỗi thưa cô, tầng hai là nơi tư nhân." Bảo vệ cản Tào Ngụy lại nói.

Nơi tự nhân?

Nghe thấy câu này, Tào Ngụy lại cười lạnh không ngừng, tên này dùng tiền của phụ nữ, ở bên ngoài lăn lộn đến vẻ vang. còn có địa vị cao ở Mordor như vậy, xem ra bình thường tiêu chí không ít.

"Tôi quen anh ta." Tần Nhu nói.

Bảo vệ lắc đầu, nói: "Người không có phận sự không được lên lầu, nếu anh ta quen cô tất nhiên sẽ báo cho tôi biết, nhưng tôi không nhận được thông báo như vậy."

Tần Nhu bất mãn nhíu mày, lạnh lùng nói:

"Tốt nhất là anh đi thông báo cho anh ta, nếu không, tôi sợ anh sẽ phạm sai lầm lớn."

Lúc này, Trần Miểu xem náo nhiệt cũng bước tới bên cạnh Tần Nhu, nói với bảo vệ: "Anh là người canh chừng, mau đi báo tin cho anh ta, anh cũng không muốn vì chuyện này mà bị ông chủ của anh trách phạt chứ."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.