Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1958 chữ

Câu nói của Lâm Dũng khiến Mặc Dương đặt mông ngồi xuống đất, ông đã thu xếp bố trị mọi chuyện vô cùng tinh tế, nhưng lại không để ý một điều, đó chính là bản thân Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ đánh anh ngất xỉu đưa ra khỏi thành phố Thiên Vân thì anh sẽ không trở về ư?

Như lời Lâm Dũng đã nói, sao Hàn Tam Thiên có thể để ông đi chết được!

Mặc Dương mặt mày tràn đầy cười khổ rốt cuộc cũng biết sắp xếp của mình ngu xuẩn bao nhiêu, tất cả ý tưởng trước ý chí của Hàn Tam Thiên trở nên vô dụng, cho dù có cơ hội tốt cũng không thể nào thay

đổi suy nghĩ của Hàn Tam Thiên.

"Đời này, có một người anh em như vậy, có lẽ là phần quà của ông trời." Mặc Dương cười khổ nói.

Lâm Dũng thở phào nhẹ nhõm, xem dáng vẻ Mặc Dương, có lẽ ông sẽ không ra ngoài nữa, cái mạng nhỏ của mình xem như được bảo vệ.

"Đại ca Mặc, ông nên tin tưởng anh Tam Thiên, nhất định anh ấy có thể xử lý chuyện này." Lâm Dũng nói.

Mặc Dương gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Sau khi Hàn Tam Thiên đến khách sạn Bán Đảo thì bị bảo vệ ở cửa chặn lại, không có mệnh lệnh của Hàn Tam Thiên, những người này sẽ không cho anh vào.

Tình huống hiện tại với Hàn Tam Thiên mà nói vô cùng cấp bách, vì vậy anh không có thể gian đợi mấy người bảo vệ này thông báo mà trực tiếp đánh vào.

Lúc những bảo vệ bất lực ngã xuống đất, chỉ cảm thấy hôm nay như đụng trúng tà, vừa rồi một tên cao to chẳng hiểu sac xông vào khách sạn làm bị thương một

đám người, bọn họ vừa mới thay thế vị trí lại có một người đánh gục bọn họ, nếu thêm một người nữa chắc khách sạn không còn bảo vệ mất.

Trong phòng của Hàn Yên, Kỳ Hổ nằm rạp dưới đất, Địa Ương chỉ giẫm một chân lên người anh ta đã khiến anh ta không thể động đậy, điều này khiến Kỳ Hổ hùng hổ bước đến hoàn toàn bất ngờ, thậm chí anh ta còn hoài nghi có phải mình đã tiến vào một thế giới cao thủ nhiều như mây hay không, tại sao trong khoảng thời gian ngắn lại đụng phải hai người có thực lực đáng sợ như vậy.

"Loại phế vật như anh mà Hàn Tam Thiên cũng dám dùng." Hàn Yên cười lạnh nói với Kỳ Hổ.

"Vừa rồi tôi quá chủ quan, có giỏi thì đánh lại." Kỳ Hổ không cam lòng nói.

Nghe thấy câu này, Địa Ương thả Kỳ Hổ ra, nhưng khi Kỳ Hổ vừa định đứng dậy, Địa Ương lại đạp mạnh một cước xuống.

Phịch một tiếng, Kỳ Hổ đập nặng xuống đất, mặc dù chút thương tích này với anh ta mà nói không đáng là gì, tuy nhiên lại khiến anh ta cảm thấy cực kỳ sỉ nhục.

"Loại rác rưởi như ngươi, sao ta có thể cho ngươi cơ hội thứ hai để giao chiến, người xứng hả?" Địa Ương cười lạnh nói.

Kỳ Hổ không cam lòng siết quả đấm, anh ta rất muốn chứng minh bản thân, nhưng thực lực của người trước mắt quá mạnh, căn bản là bất lực.

"Cô chủ, Hàn Tam Thiên tới rồi." Lúc này, Hàn Thanh nhận được điện thoại nói với Hàn Yên.

Hàn Yên nghe thế thì sững sờ, vốn cô ta

cho rằng Hàn Tam Thiên cử tên phế vật này đến để thăm dò thực lực của Địa Ương, đáng lẽ anh nên sợ hãi rụt rè trốn đi, tại sao anh lại đến khách sạn Bán Đảo

chứ?

"Không phải Hàn Tam Thiên kêu anh tới à?" Hàn Yên hỏi Kỳ Hổ.

"Anh Tam Thiên không biết việc này." Kỳ Hổ nói.

Hàn Yên nở nụ cười, nói: "Không ngờ rằng anh ta lại là một kẻ rất trọng tình nghĩa, chẳng lẽ anh ta không biết tới tìm tôi vào lúc này sẽ có kết cục gì sao?"

Dứt lời, Hàn Yên nhẹ gật đầu với Hàn Thanh.

Trong lòng Hàn Thanh hưng phấn không thôi, cô ta biết, chỉ cần Hàn Tam Thiên bước vào căn phòng này, nhất định kết cục còn thảm hơn Kỳ Hổ, tuy rằng không phải tự tay bảo thù, nhưng có thể trơ mắt nhìn Hàn Tam Thiên bị đánh một trận cũng là việc rất hả lòng hả dạ.

Hàn Thanh rời khỏi phòng, có vẻ muốn đích thân đón tiếp Hàn Tam Thiên

Cửa thang máy mở ra, Hàn Tam Thiên và Hàn Thanh liếc nhau một cái, đi thẳng tới phòng của Hàn Yên.

"Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy tên ngu nào chủ động đưa tới cửa, đúng lúc có thể để tôi chứng kiến trò hay, cũng không tệ." Hàn Thanh cười châm chọc Hàn Thanh, tư thái bây giờ của cô ta giống như kẻ thắng cuộc.

Hàn Thanh lạnh lùng nhìn thoáng qua Hàn Thanh, nói: "Tôi khuyên cô tốt nhất khiêm tốn một chút, chuyện ở Mordor, cô tưởng tôi không đoán ra là ai làm hả?

Đừng ép tội giết cô."

Sắc mặt Hàn Thanh khẽ giật mình, sao Hàn Tam Thiên lại biết chuyện ở Mordor liên quan tới cô ta, chẳng lẽ mấy tên kia bán đúng cô ta!

Cô ta không sợ Hàn Tam Thiên uy hiếp, nhưng một khi chuyện này bị Hàn Yên biết được, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Tôi không hiểu anh đang nói gì." Hàn Thanh che giấu vẻ mặt bối rối nói.

"Không dám để Hàn Yên biết hả? Yên tâm đi, không phải cùng đường thì tôi sẽ

không nói cho cô ta biết." Hàn Tam Thiên cười bảo.

Hàn Thanh lập tức nghiến răng nghiến lợi, bởi vì cô ta ra ngoài là muốn dùng tư thái cao cao tại thượng giẫm Hàn Tam Thiên dưới chân, nhưng hiện tại cô ta lại rơi vào thế hạ phong, điều này khiến cô ta không thể nào chấp nhận được.

Có điều bây giờ cô ta không dám tùy tiện chọc tức Hàn Tam Thiên, dù sao cô ta vẫn lo Hàn Tam Thiên sẽ nói chuyện này cho Hàn Yên biết.

Hàn Thanh căm tức nhìn bóng lưng Hàn

Tam Thiên, thầm nghĩ rằng: Đợi Tô Nghênh Hạ rơi vào tay tôi, để xem anh còn dám kiêu ngạo như vậy hay không.

Bước vào phòng, lúc Hàn Tam Thiên chứng kiến tình huống Kỳ Hổ bị Địa Ương giẫm dưới chân thì không nhịn được hít sâu một hơi, quả nhiên, cả Kỳ Hổ cũng không phải đối thủ của Địa Ương.

"Hàn Yên, người anh em này của tôi trời sinh tính tình hiếu chiến, thích so tài với cao thủ nên mới tới khiêu chiến Địa Ương, nếu như hiện tại anh ta đã thua, cô thả anh ta ra được không?" Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Yên cười khẩu, nói: "Khiêu chiến? Tôi lại không cảm thấy đây là khiêu chiến, mà là khiêu khích, là anh không đặt tôi vào mắt nên mới không quản tốt thuộc hạ của mình, tuy rằng tôi không thể giết anh, nhưng chỉ là một thuộc hạ mà thôi, tôi tin

chắc cha tôi sẽ không trách tôi đâu."

Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lẽo, nếu như anh đã tới thì phải bảo đảm Kỳ Hổ có thể an toàn rời khỏi nơi này, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Kỳ Hổ chết ở đây.

"Cô muốn thế nào mới chịu thả anh tara?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Nếu như muốn bàn điều kiện, anh phải đưa ra thứ khiến tôi động lòng, chỉ tiếc, trên người tên phế vật như anh, tôi không nhìn thấy bất kỳ điều gì hấp dẫn, không giàu có bằng tôi, địa vị còn thấp hơn tôi, có gì đáng giá để tôi động lòng chứ?" Hàn Yên cười nhạo nói.

Loại hạ thấp thế này Hàn Tam Thiên đã nghe vô số lần trong ba năm qua ở thành phố Thiên Vân, vì vậy anh không dễ dàng vì những lời này mà phẫn nộ.

Kẻ bất lực bị cười nhạo hơn ba năm, sức

chịu đựng của Hàn Tam Thiên không phải thứ người bình thường có thể tưởng tượng được.

"Tôi tin cô đã nghĩ ra cách, nếu đã vậy, cần gì phải thừa nước đục thả câu chứ?" Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Yên cắn răng, cô ta không thích bị người khác phỏng đoán được tâm lý của mình, nhưng lần nào gần như Hàn Tam Thiên cũng có thể đoán đúng.

"Được, anh chịu ba lần công kích của Địa Ương thì tôi sẽ thả Kỳ Hổ." Vẻ mặt Hàn Yên mang theo chút dữ tợn nói.

"Tới đây đi." Hàn Tam Thiên quay người, nói với Địa Ương, Hàn Yên sẽ không giết anh ta, vì vậy ba lần công kích này sẽ không tạo thành nguy hiểm với tính mạng, nhiều lắm là chịu chút đau khổ mà thôi.

Dùng đau khổ có thể đổi lại tính mạng của Kỳ Hổ, trong mắt Hàn Tam Thiên rất xứng đáng, thế nên anh không chút do dự nhận

lời.

"Anh Tam Thiên." Kỳ Hổ sững sờ nhìn Hàn Tam Thiên, trong ánh mắt mang theo không thể tin, bởi vì trong mắt anh ta,

giữa anh ta và Hàn Tam Thiên không có bất kỳ tình cảm nào, nếu không phải lúc trước lão già trên núi kia ép buộc, anh ta tuyệt đối sẽ không xuống núi, mà lúc này, Hàn Tam Thiên vậy mà vì cứu anh ta lại mạo hiểm lớn như vậy.

Kỳ Hổ biết ba lần công kích của loại cao thủ như Địa Ương sẽ tạo thành thương tích nghiêm trọng thế nào với Hàn Tam Thiên, cho dù không chết, e rằng cũng sẽ tàn phế.

"Anh Tam Thiên, anh mau đi đi, lão giày này rất lợi hại." Kỳ Hổ vội vàng nói với Hàn Tam Thiên,

"Tôi đã dẫn anh xuống núi thì tuyệt đối sẽ không để anh chết dưới núi, dù chết cũng chờ anh chạy về ngọn núi của mình rồi nói tiếp." Vẻ mặt Hàn Tam Thiên kiến nghị

nói.

Kỳ Hổ lại ngây ngẩn cả người, anh ta không ngờ rằng Hàn Tam Thiên sẽ quan tâm anh ta như vậy, từ nhỏ lớn lên trên núi, Kỳ Hổ gần như không nhận được sự quan tâm, bất kể huấn luyện gian khổ cỡ nào, Sùng Dương cũng sẽ không hỏi han một câu, khi còn bé đêm nào Kỳ Hổ cũng ôm đầu khóc lóc, tâm trạng tuyệt vọng,

lạnh lùng không ai quan tâm đó, gần như đã trở thành bóng ma trong lòng Kỳ Hổ.

Nhưng mà vào giây phút này, hạt giống tình cảm trong lòng anh ta lập tức nảy mầm, hơn nữa còn phát triển cực nhanh.

"Anh Tam Thiên, mạng của Kỳ Hổ, từ hôm nay trở đi thuộc về anh." Kỳ Hổ nói.

Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, nói với Địa Ương: "Đến đây đi, để tôi xem thử ông lợi hại bao nhiêu."

Lúc này, Hàn Yên cho Địa Ương một ảnh mắt, chỉ cần Hàn Tam Thiên không chết,

đánh thế nào cũng được.

Địa Ương nhấc chân thả Kỳ Hổ ra, chậm rãi đi về phía Hàn Tam Thiên.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.