Sau khi Địa Ương tấn công, cơ thể Hàn Tam Thiên lại bay lên, đập vào vách tường, lực lần này càng lớn, cả tầng lầu giống như đang run rẩy, vách tường còn xuất hiện mấy vết rạn như mạng nhện.
Hàn Tam Thiên phun máu, nặng nề rơi xuống đất, không mảy may nhúc nhích.
Tim Kỳ Hổ đã vọt lên tới Cổ, tuy rằng Hàn Yên đã nói sẽ không giết Hàn Tam Thiên, thế nhưng anh ta không thể nào xác định Địa Ương có thể khống chế sức mạnh của mình không giết chết Hàn Tam Thiên hay không, dù sao vừa rồi Hàn Tam Thiên còn cố ý kích thích Địa Ương.
Lỡ như Địa Ương không thể kiểm soát cảm xúc của mình, một chiêu giết chết Hàn Tam Thiên cũng không phải là chuyện không thể.
"Anh Tam Thiên." Kỳ Hổ lo lắng kêu.
Khi Kỳ Hổ đang sốt ruột, vẻ mặt Hàn Yên ngược lại vô cùng lạnh nhạt, lúc trước cô ta từng lo lắng về mặt này, nhưng cô ta tin rằng Địa Ương có chừng mực, ông ta đã nói sẽ không để Hàn Tam Thiên thì nhất định sẽ không để Hàn Tam Thiên chết.
Cho dù hiện tại anh không thể động đậy, nhiều nhất chỉ là ngất đi mà thôi.
"Xem ra, anh ta không cứu được anh rồi, thật sự là đáng tiếc." Hàn Yên cười nói với Kỳ Hổ.
Hai mắt Kỳ Hổ hiện đầy tơ máu khiến tròng mắt đỏ ngầu, anh ta đột ngột đứng dậy quát: "Cho dù chết, tôi cũng sẽ không để cô được yên."
Hàn Yên không hề sợ uy hiếp của Kỳ Hổ chút nào, có Địa Ương, sao loại rác rưởi này có thể khiến cô ta bị thương được, đó
cũng là lý do tại sao cô ta phải kêu Địa Ương từ ngàn dặm xa xôi đến thành phố Thiên Vân.
Tuy rằng Võ Phong rất mạnh, nhưng sức mạnh của anh toa hoàn toàn không thể so sánh với Địa Ương, chỉ có Địa Ương mới có thể mang đến cho Hàn Yên cảm giác an toàn lớn nhất.
"Chỉ có kẻ vô dụng mới phẫn nộ, anh là kẻ như vậy hả? Trước khi muốn báo thù cho anh ta cũng phải tự nhìn lại khả năng của mình." Hàn Yên cười nhẹ nói với Kỳ Hổ.
Kỳ Hổ huấn luyện ngày qua ngày, từng
nghĩ rằng sau khi xuống núi mình sẽ vô địch thiên hạ, vì vậy cho dù lần nào giao chiến với Sùng Dương cũng thất bại vô cùng thảm, anh ta cũng không nản chí chút nào, nhưng bây giờ, đối mặt với cao thủ như Địa Ương, anh ta mới biết thực lực của mình kém đến mức nào, giờ phút này nhớ đến những thân cây bị đụng gãy trên núi giống như một trò cười.
"Đều tại mình, không nghe lời sư phụ, nếu
mình không lười biếng thì sao lại rơi vào kết cục thế này." Vẻ mặt của Kỳ Hổ tràn đầy hối hận, lúc nhỏ tìm đủ cớ để lười biếng là chuyện anh ta đắc ý nhất, sự đắc ý đó bây giờ đã biến thành sỉ nhục.
"Hàn Thanh, tìm người kéo tên phế vật Hàn Tam Thiên này ra ngoài." Hàn Yên nói với Hàn Thanh.
Hàn Thanh bước đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, đạp một cước, mặc dù là đang thử dò xét xem Hàn Tam Thiên có phản ứng hay không, nhưng nguyên nhân lớn nhất cô ta làm vì là muốn đích thân dạy dỗ Hàn Tam Thiên một chút.
"Phế vật, không phải anh lợi hại lắm hả, đứng lên đi." Hàn Thanh nói, rồi đạp đầu Hàn Tam Thiên một cái, mặc dù không
dùng nhiều sức nhưng mũi giày cao gót với Hàn Tam Thiên mà nói cũng là thương tổn không nhỏ.
Vẻ mặt Kỳ Hổ tuyệt vọng, anh ta biết, sau khi Hàn Tam Thiên bị tấn công mạnh như vậy thì không thể đứng lên được nữa, nhưng nếu anh bị ném ra khỏi khách sạn không có người chăm sóc, không kịp đưa vào bệnh viện, cho dù không chết cũng có thể sẽ tạo thành thương tật vĩnh viễn.
"Cô muốn giết tôi, tôi không oán hận nửa câu, nhưng cô có thể cho người đưa anh Tam Thiên đến bệnh viện hay không." Kỳ Hổ nói với Hàn Yên.
A Trang
Hàn Yên đối với loại tình anh em này chỉ cảm thấy buồn cười, bởi vì trong thế giới của cô ta, người không vì mình trời tru đất diệt, ngoại trừ chuyện liên quan đến lợi ích của bản thân ra, cô ta không thèm để ý sống chết của những người khác, cho dù là người bạn thân nhất bên cạnh Hàn Yên, trong mắt cô ta cũng chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi.
"Sắp chết rồi mà còn muốn thể hiện tình anh em hả? Thật xin lỗi, tôi không có tâm trạng tán thưởng thứ tình cảm buồn chán không đáng một đồng của mấy người."
Hàn Yên thản nhiên nói.
Tất cả mọi người đều cho rằng Hàn Tam Thiên không thể nào đứng dậy nữa, đặc biệt là Địa Ương, bởi vì với độ mạnh đó của ông ta, cho dù là những kẻ có chữ Võ
nhà họ Hàn nước Mỹ cũng không thể chịu nổi.
Nhưng đúng lúc này, tay Hàn Tam Thiên đột nhiên cử động, đồng thời giọng nói của anh vang lên: "Trong mắt cô, thứ tình cảm đó không đáng một đồng, nhưng với bọn tôi, đó chính là lòng tin."
Hàn Yên kinh ngạc quay đầu nhìn Hàn
Tam Thiên, anh vậy mà còn chưa ngất xiu!
Địa Ương cũng không thể nào tiếp tục duy trì vẻ mặt bình tĩnh, theo bản năng thốt lên: "Sao có thể!"
Hai tay Hàn Tam Thiên run rẩy chống xuống đất, hiển nhiên là muốn đứng dậy, Hàn Thanh đứng bên cạnh anh thấy thế đả một cước vào cánh tay của Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên khó khăn lắm mới chống đỡ được cơ thể lại nằm xuống đất.
"Hàn Yên, đây là chiêu thứ tư hả?" Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Vẻ mặt Hàn Yên lạnh lùng nhìn Hàn Thanh, dưới tình huống cô ta chưa ra lệnh, Hàn Thanh vậy mà dám tự tiện làm chủ! Chuyện này là hoàn toàn không đặt vị chủ nhân là cô ta vào mắt.
"Hàn Thanh, tôi kêu cô làm như vậy hả?" Hàn Yên lạnh giọng trách cứ.
Hàn Thanh cúi đầu, vẻ mặt hốt hoảng nói: "Thật xin lỗi cô chủ."
"Đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Hàn ở Mỹ, thế mà nói chuyện không giữ lời, nếu việc này truyền ra ngoài, e rằng sẽ có hại cho thanh danh của đại tiểu thu cô." Hàn Tam Thiên nói.
Hàn Yên cắn chặt răng, lời nói ra giống như nước miếng phun ra ngoài, cô ta tuyệt đối không thể nào thè lưỡi liếm lại, chuyện đó ảnh hưởng đến thân phận đại tiểu thư của cô ta!
"Chỉ cần anh đứng dậy được, tôi sẽ tha cho các người, quyết không nuốt lời." Sau khi Hàn Yên trừng mắt liếc Hàn Thanh thì
nói với Hàn Tam Thiên.
Nhìn trạng thái vừa rồi của Hàn Tam Thiên, anh chỉ cử động hai tay cũng đã vô cùng khó khăn, vì vậy Hàn Yên không tin anh có thể đứng dậy.
Địa Ương cũng mang tâm lý như vậy, ông ta tự tin trăm phần trăm Hàn Tam Thiên không thể đứng lên, vừa rồi chống người dậy, cùng lắm chỉ là sức mạnh hồi quang phản chiếu mà thôi.
Trạng thái hiện tại của Hàn Tam Thiên, đừng nói là đứng lên, cả mở to mắt cũng gần như đã dùng hết sức lực cả người,
nếu không phải dựa vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ, anh đã sớm ngất đi vì kiệt sức rồi.
Nhưng anh biết, mình không được nhắm mắt, nếu không, Kỳ Hổ sẽ chết ở chỗ này!
Hai tay Hàn Tam Thiên bắt đầu dùng sức, lúc chống nửa người dậy khỏi mặt đất, hô hấp của ba người Hàn Yên, Hàn Thanh và Địa Ương đều trở nên căng thẳng, trong lòng ba người bọn họ đều đang lo lắng cùng một loại kết quả, đó chính là Hàn Tam Thiên thật sự có thể đứng dậy.
"Phế vật, chuyện không làm được thì
không cần phải miễn cưỡng bản thân." Hàn Yên nói.
Hàn Tam Thiên nhếch miệng, giống như đang cười, nhưng biểu cảm trên mặt lại tràn đầy đắng chát, nói: "Con người của tôi, không có sở thích gì khác, chỉ thích khiêu chiến chuyện không thể nào."
Lúc hai tay chống thẳng, mắt thấy dường như sắp đứng dậy, Hàn Tam Thiên lại bổ nhào xuống, mồ hôi trên trán rơi như mua.
Hàn Yên chứng kiến cảnh này, trong vẻ mặt nhẹ nhõm mang theo cười nhạo
mãnh liệt, nói: "Haiz, vốn tôi nghĩ rằng tên phế vật như anh còn có thể cho tôi chút bất ngờ, bây giờ xem ra, là tôi xem trọng anh rồi, Hàn Thanh, kêu người kéo tên rác rưởi này ra, tôi không muốn nhìn thấy
anh ta nữa."
Hàn Thanh lập tức nhẹ gật đầu, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi bảo vệ, không hề định cho Hàn Tam Thiên bất kỳ cơ hội nào để thở dốc.
Nhưng vào lúc này, hai tay của Hàn Tam Thiên lại chống xuống đất, tuy rằng run cực kỳ dữ dội, nhưng khoảng cách cơ thể cách mặt đất rõ ràng nhiều hơn vừa nãy
một chút.
"Không cần làm phiền người của cô, tôi tự ra ngoài được." Mồ hôi rơi đầy đất pha lẫn với máu loãng, Hàn Tam Thiên cắn chặt răng, trong ánh mắt kinh hoàng của ba người, cuối cùng đứng dậy.
Hai nắm tay siết chặt của Địa Ương không ngừng phát ra tiếng răng rắc, điều này cho thấy giờ phút này ông ta vô cùng tức giận.
Anh vậy mà đứng dậy được!
Ba lần tấn công, cho dù chưa lực không
để anh chết, nhưng Địa Ương vô cùng có lòng tin có thể đánh anh thành một vũng bùn nhão.
Sao có thể!
Sao có thể!
Sao anh có thể có ý chí mạnh mẽ như vậy!
Địa Ương chưa từng cảm nhận được uy hiếp từ bất kỳ ai, nhưng giây phút này, ông ta lại cảm nhận được từ người thanh niên trước mắt.
Tuy rằng thực lực của anh hiện tại không phải đối thủ của ông ta, nhưng sự ngoan cường đáng sợ mà anh thể hiện ra cho thấy sau này anh có thể có thành tựu cao hơn.
Trong đầu Địa Ương xuất hiện một giọng nói, nhất định phải giết chết Hàn Tam Thiên, nếu không thì sau này anh sẽ trở thành uy hiếp to lớn.
Nhưng ông ta lại không thể làm thế, chủ nhân nhà họ Hàn đã thông báo, không được giết người này, cho dù là ông ta cũng không dám làm trái ý của chủ nhân.
Trên mặt Hàn Yên đầy không cam lòng, lần này đọ sức với Hàn Tam Thiên, cô ta đã thua hoàn toàn, mặc dù không có tổn thất mang tính thực chất nào, nhưng mặt mũi lại mất sạch.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 47 |