Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1942 chữ

"Cô... Cô muốn làm gì!"

Hàn Tam Thiên không thể động đậy hoảng sợ nhìn Thích Y Vân, tình trạng cơ thể của anh hiện tại, chỉ cần có bất kỳ tác động nào tới cơ bắp thì sẽ vô cùng đau đớn, vào những lúc thế này, cho dù đối mặt với Thích Y Vân cũng không thể tránh được, nếu như... nếu như Thích Y Vân thật sự muốn làm chuyện đó với anh, hình như Hàn Tam Thiên chỉ có thể yên lặng chịu đựng?

"Điều hòa lạnh quá, tôi đắp chăn cũng không được hả? Đừng nói anh thật sự cho rằng tôi đã để tiện đến mức độ đó

đấy, dựa vào nhan sắc của tôi, chẳng lẽ còn thiếu đàn ông hay sao?" Thích Y Vân trừng Hàn Tam Thiên nói, phản ứng của anh kịch liệt như vậy khiến Thích Y Vân rất bất đắc dĩ, bởi vì cô ta biết rõ, Hàn Tam Thiên càng bài xích mãnh liệt, càng cho thấy địa vị Tô Nghênh Hạ trong mắt anh càng cao.

Có đôi khi, Thích Y Vân vô cùng hâm mộ Tô Nghênh Ha, hâm mộ cô có thể có được một tình yêu chân thành tha thiết như vậy, hơn nữa bất kể đối mặt với bất kỳ hấp dẫn nào, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không phản bội cô.

Trong xã hội hiện tại, có thể gặp được một người đàn ông như vậy, ngoại trừ may mắn, Thích Y Vân không thể nghĩ ra khả năng nào khác.

Nhưng Thích Y Vân lại không biết, khi Hàn Tam Thiên giữ vững tình yêu này, Tô Nghênh Hạ cũng vậy.

Việc duy trì mối quan hệ hoàn toàn không phải chuyện một bên có thể làm được mà cả hai bên đều phải trả giá cho nó.

Lúc Hàn Tam Thiên từ chối tất cả hấp dẫn, Tô Nghênh Hạ cũng kháng cự toàn

| bộ tỏ tình ra ngàn dặm.

Công ty nhà họ Tô.

Lúc Tô Nghênh Hạ bắt đầu dọn dẹp tài liệu, cho thấy cô sắp tan làm, Thẩm Linh Dao bước vào phòng làm việc của cô.

"Nghênh Hạ, hôm nay ngoài của công ty lại có rất nhiều người tặng hoa, tớ thấy cậu chạy trời không khỏi nắng rồi." Vẻ mặt Thẩm Linh Dao hâm mộ nói với Tô Nghênh Hạ, cô chưa từng nếm trải cảm giác được nhiều người theo đuổi như vậy, nhưng chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Chuyện làm Thấm Linh Dao cảm thấy hạnh phúc, đối với Tô Nghênh Hạ mà nói lại là một loại đau khổ. Từ khi tin tức cô và Hàn Tam Thiên ly hôn truyền khắp thành phố Thiên Vân, hơn nữa người ngoài cũng biết cô chưa cùng chung chăn gối với Hàn Tam Thiên, đám người theo đuổi kia giống như cá diếc sang sông, gần như ngày nào cũng có rất nhiều người chờ ở của công ty, tặng quà tặng hoa, chuyện này đã khiến Tô Nghênh Hạ phiền muộn không thôi.

"Có bao nhiêu người nữa?" Tô Nghênh

Hạ bất đắc dĩ hỏi, đi làm giải quyết công việc, tan làm còn phải giải quyết mấy con ruồi đó, thật sự khiến cho thể xác và tinh thần của cô hơi mệt mỏi.

"Hơn mười người, hơn nữa ai cũng rất tuấn tú, nếu không cậu chọn một người đi." Thẩm Linh Dao nói.

Ánh mắt Tô Nghênh Hạ hung ác nhìn Thẩm Linh Dao, nói: "Có phải cậu điên rồi không, sao tớ có thể phản bội Tam Thiên được."

Thẩm Linh Dao thở dài, tình yêu của hai người này, thật đúng là ông trời cũng

không chia rẽ được, nhưng nếu Tô Nghênh Hạ còn tiếp tục độc thân như vậy, không biết sẽ còn bao nhiêu con thiêu thân lao đầu vào lửa.

"Ý của tớ là, cậu chọn đại một người, dùng anh ta làm bia đỡ đạn, chẳng phải sau này sẽ không có ai quấy rầy cậu nữa à." Thẩm Linh Dao nói.

Tô Nghênh Hạ quả quyết lắc đầu, cho dù chỉ là bia đỡ đạn cô cũng không cần, bất kể chuyện gì có thể khiến Hàn Tam Thiên buồn bực, cô cũng sẽ không làm.

"Cậu cái gì cũng tốt, chỉ là trong đầu nhiều

suy nghĩ linh tinh, tớ tìm một bia đỡ đạn, bản thân tớ biết anh ta là bia đỡ đạn, nhưng những người khác lại không biết chuyện này, lỡ như chuyện này rơi vào tai Hàn Tam Thiên, anh ấy bực mình thì sao đây." Tô Nghênh Hạ nói.

"Thật không biết tình yêu của hai người bồi đắp kiểu gì, trước kia cậu hận anh ta tận xương đấy." Thẩm Linh Dao khó hiểu nhìn Tô Nghênh Hạ, nhớ lúc vừa kết hôn, Tô Nghênh Hạ từng phàn nàn với cô về Hàn Tam Thiên rất nhiều, nói trong lòng Tô Nghênh Hạ không cam lòng bao nhiêu, thậm chí trước kia Thẩm Linh Dao còn cảm thấy sớm muộn gì hai người này

cũng sẽ ly hôn, nhưng bây giờ thì sao, tình yêu của hai người đột nhiên trở nên không thể phá vỡ, cho dù tình huống hiện tại của bọn họ là đã ly hôn cũng không có bên thứ ba chen chân thành công.

Trên mặt Tô Nghênh Hạ vô thức lộ vẻ dịu dàng, trước kia cô cũng rất không ngờ, nhưng sau khi từ từ cảm nhận được tình yêu thật lòng của Hàn Tam Thiên Hành cho mình, tình cảm tích lũy trong lòng Tô Nghênh Hạ cũng tuôn ra cuồn cuộn, từ giây phút có xác nhận rằng thì ra mình yêu Hàn Tam Thiên, trong đầu Tô Nghênh Hạ chỉ có một mình Hàn Tam Thiên.

"Chuyện này chỉ có thể ngầm hiểu chú không thể nói lại được, đợi khi nào cậu gặp được người đàn ông mình yêu tất nhiên sẽ biết." Tô Nghênh Hạ vừa cười vừa nói.

Trong lòng Thẩm Linh Dao thở dài, cô không chắc mình có thể gặp được người đàn ông mình yêu hay không, nhưng mà hiện tại, cô lại không thể nào phủ nhận hảo cảm mãnh liệt dành cho Hàn Tam Thiên trong lòng mình.

Kể từ khi biết Hàn Tam Thiên là tiểu hoàng tử piano, tình cảm của Thẩm Linh

Dao dành cho Hàn Tam Thiên càng ngày càng sâu sắc, cho dù cô đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, nhưng tình cảm lại tuôn ra như suối, làm sao cũng không kìm nén nổi.

Đương nhiên, Thẩm Linh Dao vẫn lý trí, cô tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện gì phá hỏng tình yêu của Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ.

"Tổng giám đốc Tô, mấy người bên ngoài đánh nhau rồi." Lúc này, một nhân viên hoảng hốt chạy vào văn phòng của Tô Nghênh Hạ nói.

Mấy người theo đuổi Tô Nghênh Hạ ở ngoài cửa, bên đầu chỉ là tranh cãi, nhưng hiện tại đã biến thành quyền đám cước đá, tình cảnh rối ren hỗn loạn.

Sau khi Thẩm Linh Dao nghe xong, cạn lời nói: "Mấy người này đúng là yêu cầu đến điên cuồng, xem ra chẳng mấy chốc bọn họ sẽ tổ chức đấu trường, so xem ai có tư cách theo đuổi cậu hơn."

Đối với châm chọc của Thẩm Linh Dao, Tô Nghênh Hạ vờ như không nghe thấy, nói với nhân viên: "Anh quan sát giúp tôi, nếu đánh dữ dội quá thì lập tức gọi điện

cho tôi biết."

"Tôi biết rồi tổng giám đốc Tô."

"Nghênh Hạ, cậu làm vậy là xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, hiện tại trừ cậu ra, không ai có thể ngăn cản lớn chuyện hơn." Thẩm Linh Dao nghi hoặc nói với Tô Nghênh Hạ.

"Tớ chẳng thèm quản bọn họ làm bao nhiêu chuyện khỉ gió gì, tốt nhất ai cũng bị đánh đến nhập viện, nằm viện mười ngày nửa tháng, tớ có thể yên tĩnh rồi." Tô Nghênh Hạ nói, ô kêu nhân viên quan sát là hy vọng vào lúc hỗn loạn nhất, nhân cơ

hội rời khỏi, sợ sau khi bị bọn họ phát hiện sẽ không về nhà được.

"Độc ác nhất là dạ đàn bà mà, nếu đám người theo đuổi kia biết thái độ của cậu, bọn họ sẽ đau lòng gần chết." Thẩm Linh Dao nói.

Tô Nghênh Hạ cười nhạt một tiếng, tuy rằng có chút quá tàn nhẫn, nhưng cô cho rằng cô chẳng có quan hệ gì với bọn họ, cho dù tàn nhẫn một chút thì sao chứ.

Lúc nhân viên gọi điện tới nói bên ngoài đã đánh nhau thành một cục, Tô Nghênh Hạ lập tức cầm túi xách của mình, chuẩn bị lén chuồn ra khỏi công ty.

Ở của chính công ty, mấy người kia đánh nhau vô cùng kịch liệt, giống như đang đóng phim vậy, Tô Nghênh Hạ thừa dịp rối ren dùng túi xách che đầu mình, nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.

Khi cô sắp tới gần xe của mình, một người đàn ông xa lạ lao tới trước mặt.

Trong lòng Tô Nghênh Hạ hoảng hốt, đừng nói là còn có ngư ông thông minh đang đợi cô đấy.

Lúc Tô Nghênh Hạ ngẩng đầu lên, phát

hiện trong tay đối phương không cầm hoa và quà thì thở phào nhẹ nhõm, chắc không phải người theo đuổi, chỉ là người qua đường mà thôi.

"Ngại quá" Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ áy náy

nói.

"Cô Tô, mời đi theo chúng tôi một chuyến." Người kia nói.

Câu này khiến Tô Nghênh Hạ cảm thấy không lành, nhưng lúc cô muốn bỏ chạy đã bị người nọ tóm chặt vai.

"Anh muốn làm gì?" Tô Nghênh Hạ cảnhgiác hỏi.

"Mời cô Tô đến ngồi chơi, không có ác ý gì."

Hiện trường hỗn loạn, không có ai phát hiện Tô Nghênh Hạ bị người ta cưỡng ép lên một chiếc xe bánh mì, ngay cả người Hàn Tam Thiên sắp xếp bảo vệ bên cạnh Tô Nghênh Hạ cũng không phát hiện ra.

Xe bánh mì dùng túi nilon đen che biển số nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Nhìn mấy tên đàn ông to con mặt mày đáng sợ trên xe, Tô Nghênh Hạ cố gắng

khống chế cảm xúc sợ hãi của mình, hỏi: "Các người là ai, tại sao lại bắt tôi?"

"Cô Tô, chúng tôi cũng chỉ vì cuộc sống mà thôi, mong cô đừng phản kháng, tránh phải chịu đau đớn." Người ngồi cạnh tài xế quay đầu nói với Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ không nghĩ tới sẽ phản kháng, bởi vì cô biết mình không phải đối thủ của mấy người đàn ông này, nhưng cô không nghĩ ra mình bị ai nhắm vào.

Chẳng lẽ là Hàn Yên sao? Bây giờ cô đã ly hôn với Hàn Tam Thiên, Hàn Yên sẽ không làm vậy, nếu không, Hàn Tam

Thiên đã chẳng cố khí sắp đặt tiết mục ly hôn này.

Chiếc xe lái ra khỏi nội thành, chạy vào một thị trấn ở ngoại ô.

Sau khi Tô Nghênh Hạ bị đưa vào sân của một nhà nông thì bị nhốt trong một căn phòng, điện thoại bị lấy mất, cắt đứt tất cả liên hệ với bên ngoài.

Tới tận đêm khuya, một người phụ nữ mang mặt nạ xuất hiện trước mặt cô.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.