Thích Y Vân đang lau nhà đột nhiên ngừng tay, quay đầu chân thành nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Anh biết đối với một người phụ nữ mà nói thì hạnh phúc lớn nhất là cái gì không?"
Mí mắt Hàn Tam Thiên giật giật, biết Thích Y Vân muốn nói điều gì. Nhưng mà ngay khi anh vừa định chuẩn bị nói sang chuyện khác thì Thích Y Vân lập tức mở miệng cướp lời, nói: “Phụ nữ cũng không cần phải đứng ở vị trí quá cao, có sự nghiệp quả lớn. Theo tôi thấy, hạnh phúc lớn nhất của phụ nữ chính là có thể ở cạnh người đàn ông mình thích, có đứa con gái của mình rồi giúp chồng dạy con.”
Ánh mắt của Thích Y Vân trần trụi mà nóng bỏng, rõ ràng người đàn ông mình
thích trong miệng cô ta chính là Hàn Tam Thiên. Hơn nữa nhìn vẻ mặt của cô ta, dường như còn đang chờ câu trả lời của Hàn Tam Thiên.
Ngay lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Cho dù người đến là ai thì trong lòng Hàn Tam Thiên cũng dâng lên một sự biết ơn mãnh liệt.
Mặc dù anh từ chối Thích Y Vân không chỉ một lần, cũng không quan tâm gì nhiều nhưng anh hiểu rõ, mỗi lần từ chối thì đối với Thích Y Vân mà nói đều là tổn thương vô cùng lớn.
Mấy ngày nay tiếp xúc với Thích Y Vân, Hàn Tam Thiên hiểu rõ cô ta thật lòng đối xử với mình. Vì thế anh có chút không đành lòng tổn thượng Thích Y Vân.
“Tự đi mở cửa.” Thích Y Vân bất mãn lạnh giọng nói. Câu hỏi của cô ta bị cắt ngang, đương nhiên tâm trạng sẽ không tốt. Dù biết rõ sẽ bị từ chối, cô ta cũng tình nguyện nghe Hàn Tam Thiên trả lời.
Thích Y Vân, tuyệt đối là người đâm đầu vào tường nam, cho dù mặt mũi bầm dập cũng sẽ không quay đầu lại.
Mở cửa ra, Hàn Tam Thiên nhìn thấy hai người với vẻ mặt vô cùng khác nhau.
Khuôn mặt Dương Manh hiện lên nụ cười, mà Mễ Phỉ Nhi thì vô cùng lạnh lùng.
“Lão Hàn, biết anh bị thương nên chị Phỉ Nhi cố ý nói muốn đến thăm anh một chút.” Dương Mạnh nói.
Hàn Tam Thiên cười nhạt, Dương Mạnh nói như vậy là muốn hòa hoãn quan hệ giữa anh và Mễ Phỉ Nhi nhưng làm sao Hàn Tam Thiên có thể không biết việc đến thăm anh là đề nghị của Dương Mạnhchứ?
Về việc Mễ Phỉ Nhi là dạng người gì thì trong lòng Hàn Tam Thiên lại vô cùng hiểu
rõ.
“Vào ngồi đi." Hàn Tam Thiên nói.
Sau khi Dương Mạnh và Mễ Phỉ Nhi vào của, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đang quét dọn vệ sinh của Thích Y Vân. Nhưng cho dù là một cái bóng cũng khiến cho Mễ Phỉ Nhi cảm thấy bị uy hiếp vô cùng lớn. Thông qua một cái bóng cũng đã phân được thắng thua.
Điều này khiến trong lòng Mễ Phỉ Nhi giật mình, đồng thời lại không hiểu rất nhiều.
Loại đồ buồi như anh ta thì làm sao có thể tìm được người bạn gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn dịu dàng như vậy!
“Đây là bạn tôi, Thích Y Vân." Hàn Tam Thiên nói.
Nghe thấy vậy, Thích Y Vân lễ phép xoay người, lộ ra nụ cười mỉm rồi nói: “Chào mọi người.”
Mặc dù Dương Mạnh đã gặp Thích Y Vânnhưng mà là thông qua mắt mèo, nhìn thấy cũng không rõ ràng, hơn nữa cả người giống như bị vặn vẹo. Bây giờ sau khi nhìn thấy Thích Y Vân rõ ràng thì cô mới phát giác, thì ra người phụ nữ này so với người cô vừa nhìn thấy càng xinh đẹp hon.
Cho dù trên mặt chỉ trang điểm nhạt nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy xinh đẹp như cũ.
Mễ Phỉ Nhi như đi vào cõi mộng, sự tự tin vào sắc đẹp của cô ta ngay trước mặt Thích Y Vân đã trở nên tự ti mặc cảm. Ngay cả dũng khí so sánh với Thích Y Vân cũng không có.
Hiện tại trong đầu Mễ Phỉ Nhi chỉ có một suy nghĩ, trên thế giới này làm sao có thể có người phụ nữ xinh đẹp như vậy được.
Hơn nữa loại phụ nữ xinh đẹp này lại là bạn gái của Hàn Tam Thiên?
Hàn Tam Thiên xuất viện, quả thật là bởi vì môi trường ở bệnh viện không vui vẻ cho lắm. Nước khử trùng và mùi thuốc gay mũi khiến anh càng nghỉ ngơi thì càng cảm thấy cơ thể không thoải mái. Hơn nữa cái anh cần bây giờ chỉ là nghỉ ngơi. Nếu như nghỉ ngơi thì về nhà cũng giống vậy thôi.
“Bây giờ anh lại ở những nơi này sao?" Nhìn phòng trọ của Hàn Tam Thiên, Thích Y Vân nói nhỏ. Mặc dù anh ly hôn không thể ở biệt thự sườn núi nhưng cũng không đến nỗi ở loại nơi thế này. Nói thế nào thì cũng là tiểu thiếu gia của nhà họ Hàn mà.
“Có gì không tốt chứ? Nước điện ga có đủ, còn có mạng nữa. Tốt hơn ở gầm cầu rồi.” Hàn Tam Thiên cười nói.
“Anh thật là thú vị, lại đi lấy bản thân so sánh với dân lang thang sao?" Thích Y Vân không thể nào hiểu nổi mạch não của Hàn Tam Thiên. Với thân phận của anh, sao có thể lấy bản thân đánh đồng với dân lang thang chứ?
“Người thì không phân giàu nghèo, đều là
máu thịt giống nhau thì tại sao lại không thể chứ?” Hàn Tam Thiên nói.
“Địa vị giữa người với người có thể giống nhau sao? Loại mâu thuẫn này của anh chính là già mồm cãi láo.” Thích Y Vân đẩy Hàn Tam Thiên tới cửa nhà, sau đó đóng cửa phòng lại.
Hai người cũng không biết một người nào đó trong của đối diện nhìn thấy bọn họ trở lại xuyên qua mắt mèo.
Hôm nay đúng lúc là chủ nhật, hai người Dương Mạnh và Mễ Phỉ Nhi đều ở nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày gần đây không nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Dương Mạnh vô cùng chú ý tới động tỉnh phía đối diện.
Cho nên nghe thấy tiếng mở cửa, cô lập tức lặng lẽ đi tới cửa nhìn thử. Không ngờ vừa nhìn một cái đã trực tiếp khiến cô kinh ngạc.
Thích Y Vân theo Hàn Tam Thiên trở về nhà, về mặt giá trị nhan sắc và dáng người thì cho dù là Mễ Phỉ Nhi trước mặt cũng sẽ bị đè bẹp.
“Em đứng ở cửa làm gì vậy?" Mễ Phỉ Nhi từ trong phòng đi ra, phát hiện Dương Manh đứng ở cửa ngẩn người nên tò mò
hỏi.
“Chị Phỉ Nhi, lão Hàn trở về rồi.” Dương H 17:02 G 60 @ 443 A Trang 4
Manh nói.
Mễ Phỉ Nhi cười lạnh một tiếng, từ trước đến giờ cô đều chưa từng có thái độ tốt với Hàn Tam Thiên. Chỉ cần nghe thấy tên của Hàn Tam Thiên thì cảm thấy ảnh hưởng đến tâm trạng rồi.
“Hôm nay hiếm khi được nghỉ phép, có thể đừng nhắc đến người này khiến chị phiền lòng không?” Mễ Phỉ Nhi nói.
Dương Mạnh chạy nhanh đến, đi tới bên cạnh Mễ Phỉ Nhi, thân mật kéo tay Mễ Phỉ Nhi nói: “Chị Phỉ Nhi, còn có một cô gái rất đẹp trở về cùng với lão Hàn đó.” Về mặt giá trị nhan sắc, Mễ Phỉ Nhi có lòng tin rất mạnh. Phụ nữ bình thường không thể so sánh với cô ta cho nên nghe nói rất đẹp thì chỉ khiến cô ta cười khinh thường một tiếng, nói: “Đẹp bao nhiêu chứ, chẳng lẽ còn có thể đẹp hơn chị Phỉ Nhi của em sao?”
Trong lòng Dương Manh thật sự cảm thấy đúng là đẹp hơn so với Mễ Phỉ Nhi, nhưng mà chắc chắn cô không thể nói ra lời như vậy, chỉ nói: “Em cảm thấy không phân cao thấp với chị Phỉ Nhi.”
“Mắt của em nên đi kiểm tra thử, loại đồ buồi này sao có thể có loại bạn gái xinh đẹp như vậy được.” Mễ Phỉ Nhi cười nhạo nói.
Dương Manh lầm bầm trong miệng, nhìn thế nào thì lão Hàn cũng không giống đồ buồi. Dù thật sự là đồ buồi thì cũng là bồ buồi có dáng vẻ rất đẹp, có một cô bạn gái xinh đẹp cũng dễ hiểu thôi.
“Chị Phỉ Nhi, anh ấy hình như còn bị thương nữa, ngồi xe lăn. Chúng ta thân là hàng xóm, có muốn đi thăm một chút không?” Dương Mạnh nói.
Cho dù Mễ Phỉ Nhi có lòng thương hại thì tuyệt đối cũng sẽ không dùng trên người Hàn Tam Thiên. Cái gì mà hàng xóm hay không hàng xóm chứ, cô ta càng không xem trọng.
Nhưng mà vừa định từ chối thì đột nhiên Mễ Phỉ Nhi nghĩ đến cô gái xinh đẹp theo Hàn Tam Thiên trở về. Đối với điểm này thì cô ta vô cùng tò mò, muốn nhìn thủ xem rốt cuộc người phụ nữ kia có bao nhiêu chênh lệch với cô ta.
“Được thôi, em đi mua mấy cân trái câynát đi.” Mễ Phỉ Nhi nói, hơn nữa còn đặc biệt căn dặn: “Đừng mua quá nhiều, lãng phí tiền.”
Dương Manh vui vẻ ra cửa, Mễ Phỉ Nhi bảo cô mua trái cây nát nhưng cô chắc chắn sẽ không làm như vậy mà là chú tâm chọn một giỏ trái cây.
Hàn Tam Thiên ăn không ngồi rồi xem ti vi trong phòng khách, thân phận thật sự của vị Thích Y Vân này là đại tiểu thư chân chính nhưng lại thay anh quét dọn nhà vệ sinh. Hơn nữa hành động còn vô cùng thành thạo, vừa nhìn thì biết thường xuyên làm loại chuyện vặt vãnh này
“Dù sao nhà họ Thích ở khu người Hoa tại Mỹ cũng là gia đình có tiền mà, vị đại tiểu thư như cô đây sẽ không giành làm với người giúp việc trong nhà chứ.” Hàn Tam Thiên cười trêu chọc nói.
“Từ nhỏ ba tôi đã dạy tôi muốn có được thì nhất định phải bỏ ra, cho nên từ khi còn bé thì mỗi một món đồ chơi của tôi đều là thông qua lao động mà có được. Rửa chén lau nhà, vào lúc năm tuổi thì tôi đã biết làm rồi.” Thích Y Vân nói.
“Một người cha bình thường đều sẽ xem
con gái như trân châu, chỉ cần cuộc sống của cô ấy hạnh phúc không sầu lo thì tốt rồi. Xem ra cha cô kỳ vọng vào cô rất cao đấy.” Hàn Tam Thiên nói. Nếu như không phải hy vọng Thích Y Vân thành tài thì cha cô ta sẽ không bắt đầu rèn luyện năng lực tự lập cho cô ta từ nhỏ. Đây là xem cô ta như một đứa bé trai mà nuôi nấng.
“Đời sau của nhà họ Thích chỉ có một
mình tôi, cho nên sau này tôi sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm của nhà họ Thích.” Thích Y Vân nói.
Mặc dù quan niệm trọng nam khinh nữ đã rất cũ rồi nhưng trong lòng rất nhiều
người vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa những người có tiền sẽ càng coi trọng phương diện này hơn. Câu nói kế thừa nghiệp cha, không biết đã khiến cho biết bao cô gái bị đối xử bất bình đẳng, Tô Nghênh Hạ chính là một ví dụ điển hình. Trước đây Hàn Tam Thiên trơ mắt nhìn Tô Nghênh Hạ bị chèn ép không ra hình dạng
nhà họ Tô.
Cha của Thích Y Vân có thể làm được điểm này, cho dù đây là chuyện theo tình theo lý cũng khiến cho Hàn Tam Thiên khá bội phục.
“So sánh với nhiều người phụ nữ nhà
quyền quý thì cô cũng xem như rất may mắn rồi.” Hàn Tam Thiên nói.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 38 |