Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1929 chữ

Vô duyên vô cớ, Hàn Tam Thiên không có khả năng có được sự trợ giúp, nếu như Dương Hưng nói là thật, như vậy chuyện này nhất định còn có ẩn tình gì đó.

Chẳng lẽ là nói, Hàn Yên biết được kế hoạch của, cho nên lại thiết lập một cái bẫy mới?

Thế nhưng mặc dù có không ít người tham gia vào chuyện này, nhưng mà chân chính biết được, chỉ có vài người trong yếu bên cạnh Hàn Tam Thiên.

Mặc Dương tuyệt không có khả năng bản đứng anh, điểm này Hàn Tam Thiên nghĩ cũng không cần nghĩ.

Trước mắt Dương Hưng cũng không có khả năng, nếu như anh ta muốn phản bội,

vậy không có khả năng nói cho Hàn Tam Thiên biết những chuyện này.

“Anh Tam Thiên, có muốn điều tra thử hay không?” Dương Hưng hỏi.

Hàn Tam Thiên hít sâu, nếu như đây là một âm mưu, Hàn Tam Thiên nhất định phải nghĩ ra biện pháp để giải quyết, nếu không cái bẫy này đủ để cho anh vạn kiếp bất phục.

“Cậu cứ làm tốt chuyện của mình, cái khác, tôi sẽ tự giải quyết.” Hàn Tam Thiên

nói.

Dương Hưng gật đầu, nếu Hàn Tam Thiên nói như vậy, anh ta cũng không cần lo lắng nữa.

Rời khỏi thôn Thành Trung, Hàn Tam

Thiên đi đến bất động sản Nhược Thủy, chuyện này nhất định phải để Chung Lương hỗ trợ giúp đỡ, dựa vào suy nghĩ của chính anh lúc này, trước mắt nghĩ không nghĩ ra được đây là bẫy gì, cùng Chung Lương trao đổi có lẽ có thể có ý nghĩ gì mới.

Sau khi vào bất động sản Nhược Thủy, Hàn Tam Thiên trực tiếp đi về phía văn phòng của Chung Lương, bước chân rất nhanh, bởi vì hai người Dương Mạnh cùng Mễ Phi Nhi đều ở làm ở chỗ này, Hàn Tam Thiên cũng không muốn cùng

bọn họ gặp nhau.

Có điều thế giới này chính là kỳ diệu như vậy, càng là sợ chuyện gì, thì chuyện đó nhất định sẽ đến.

Lúc Mễ Phi Nhi đối diện với Hàn Tam Thiên, sau khi hai người liếc nhau, trong lòng Hàn Tam Thiên hoàn toàn hết lời để nói, còn Mễ Phi Nhi thì tràn đầy sự khó hiểu.

“Anh tới chỗ này làm gì?” Mễ Phi Nhi vặn

hỏi Hàn Tam Thiên.

“Sự tự do của tôi còn chưa tới lượt cô nhúng tay đến đi?” Hàn Tam Thiên thản nhiên.

“Nếu cô cho rằng tôi đến tìm Dương Manh, vậy không cần lo lắng, tôi đến đến tìm Chung Lương.” Hàn Tam Thiên nói.

Mễ Phỉ Nhi nở nụ cười, tìm Chung Lương? Điều này còn không đáng tin cậy vào việc gặp Dương Manh.

Chung Lương là người lãnh đạo cao nhất trong giới bất động sản, muốn gặp anh ta, phải hẹn trước mới được, làm sao có thể

để người khác tùy tiện gặp được chứ, hơn nữa người như Hàn Tam Thiên, Mễ Phỉ Nhi thật sự không thể tưởng tượng được anh ta có cái tư cách gì để gặp Chung Lương.

“Anh nhanh chóng đi đi, đừng ở chỗ này làm trò cười, đựng nhận là người thân hay hàng xóm, tôi cũng thấy mất mặt thay anh, anh Chung không ai cũng có thể gặp được.” Mễ Phỉ Nhi khinh thường nói.

“Xem ra, không để anh ta tới đón tôi, cô sẽ không nhường tôi đúng không?” Hàn Tam Thiên cười nói.

Mễ Phỉ Nhi cười nhạo Hàn Tam Thiên một tiếng, anh ta nói điêu quen miệng sao? Thế mà còn muốn Chung Lương tới đón anh ta, tự coi mình thành đại nhân vật nào rồi chứ?

“Anh ở trước mặt tôi khoác lác, có ý nghĩa không? Nói sung sướng nhất thời, kết quả là, mất mặt là chính anh, có cái gì đâu." Mễ Phỉ Nhi nói.

Hàn Tam Thiên cái gì cũng chưa nói, là trực tiếp lấy điện thoại ra, sau khi Chung Lương nghe máy, chỉ đơn giản nói một câu: “Tôi đến công ty rồi.”

Năm chữ đơn giản, sau khi nói xong tắt điện thoại, ngay cả lời đáp lại của Chung Lương còn không nghe.

Ý cười trên mặt Mễ Phỉ Nhi càng sâu, diễn trò cũng nên đặc sắc một chút, dùng ngữ điệu này nói chuyện với Chung Lương, quả thật là trò cười.

“Người này, có đôi khi không khéo, có đôi khi lại ngu ngốc.” Mễ Phỉ Nhi nói.

“Có ngu ngốc hay không, sau khi Chung Lương đến, cô tự nhiên sẽ biết.” Hàn Tam

Thiên cười nói.

Lúc này, không hề ít nhân viên ở công ty nhìn thấy Mễ Phỉ Nhi chặn đường Hàn Tam Thiên, không khỏi có chút cảm thấy quái lạ, người mới này tuy không biết Hàn Tam Thiên, nhưng cô cũng không ngăn đường Hàn Tam Thiên đi, dù sao cô cũng chỉ là người mới mà thôi, làm gì có tư cách là chuyện này.

“Mễ Phỉ Nhi này, lần này bị thất bại rồi, cô ta không biết quan hệ giữa anh Chung với anh ta đâu.”

“Tôi đã sớm thấy người phụ nữ không

vừa mắt, mỗi ngày ăn mặc như con hồ ly tinh, mỗi ngày không biết dụ dỗ bao nhiêu đàn ông, đáng đời cô ta, đắc tội với bạn bè của anh Chung.”

“Mấy người nói xem, cô ta có hay không trực tiếp bị đuổi việc, bị anh Chung đuổi đi?"

Khi mọi người đang thì thầm bàn luận, Mễ Phỉ Nhi còn đang cười nhạo Hàn Tam Thiên, muốn anh ta nhanh chóng rời đi, đừng ở đây làm mất hết mặt mũi, một phần lại suy nghĩ muốn tốt cho Hàn Tam Thiên.

“Có một loại người, không biết xấu hổ không dám thừa nhận sự thật, anh chính là người như thế, không thấy Hoàng Hà không chết tâm nhỉ, vì cái gì lại làm cho

mình mất mặt?" Mễ Phỉ Nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cô không thể giải thích nổi suy nghĩ của người này, biết rõ sẽ mất mặt, còn mặt dày mày dạn không chịu đi, chẳng lẽ mặt mũi đối với loại người này vô dụng mà nói, thật sự không đáng một đồng sao?

Tục ngữ nói, người sống vì mặt cây sống vì vỏ, nếu một người sống thật sự ngay cả mặt cũng không cần, sống thế còn gì còn

tôn nghiêm nữa?

Trong thế giới Mễ Phỉ Nhân, mặt mũi là chuyện vô cùng quan trọng, bởi vì nó đại diện cho tôn nghiêm, nhưng là cô lại không biết nói sao, mặt mũi đối với người mạnh chân chính, đúng thật là không đáng một đồng.

Trong mắt Hàn Tam Thiên, cô giống như một chú hề đang nhảy nhót trong vở hài kịch, không đủ để Hàn Tam Thiên cho là đồ phiền phức, lại càng không cần chứng minh trước mặt cô mình mạnh thế nào.

Khi kẻ mạnh chứng minh bản thân trước kẻ yếu, điều đó không thể nghi ngờ là hạ thấp bản thân.

Lúc này, đằng sau Mễ Phỉ Nhi đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập, hướng về phía cô.

Khi Mễ Phỉ Nhi quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Chung Lương, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin được.

Chung Lương thật sự đến đây!

Thật là bởi vì một cuộc điện thoại thôi sao?

Điều này sao có thế, loại người như kẻ vô dụng này, như thế nào bằng một cuộc điện thoại đã gọi được Chung Lương đến đón.

“Cô đang làm cái gì? Đây là bạn của tôi, cô có tư cách gì ngăn cản anh ấy.” Chung Lương sau khi đến, nghiến răng nghiến lợi nói với Mễ Phỉ Nhi.

Trước mặt người ở bên ngoài, Chung Lương sẽ không làm lộ thân phận của Hàn Tam Thiên, chuyện này mà truyền ra ngoài, sẽ làm náo động cả thành phố Thiên Vân.

Kẻ vô dụng trong mắt mọi người, nhanh chóng biến thành cậu chủ nhỏ nhà họ Hàn, tin tức như vậy, tất nhiên là thành phố Thiên Vân sẽ làm dấy lên một đợt sóng to gió lớn.

Vẻ mặt Mễ Phỉ Nhân hoang mang hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng cúi đầu: “Anh Chung, rất xin lỗi, em không biết anh ta là bạn anh.”

“Cho dù không biết, một nhân viên bình thường, có tư cách gì can thiệp chứ?" Chung Lương lạnh lùng nói.

Mễ Phỉ Nhân không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu run run, cô là một nhân viên bình thường, ngay cả công việc của chính mình còn không có làm tốt, làm gì có tư cách quản chuyện khác, nhưng thật sự cố không ngờ, Hàn Tam Thiên bằng một cuộc điện thoại, thật sự có thể gọi Chung Lương.

“Chuyện này, chờ một lát rồi tôi tìm cô tính sổ.” Chung Lương nói xong, quay đầu nói với Hàn Tam Thiên: “Chúng ta vào văn phòng đi.”

Hàn Tam Thiên thản nhiên gật đầu, nhìn thoảng qua Mễ Phỉ Nhi.

Sau khi hai người đi rồi, Mễ Phỉ Nhân mới nhận ánh mắt của mọi người không thích hợp, hình như từ sáng sớm bọn họ đã biết thân phận Hàn Tam Thiên.

Mễ Phỉ Nhân đến trước mặt một nhân viên, vừa mới chuẩn bị mở miệng định hỏi quan hệ của Hàn Tam Thiên và Chung Lương, người nọ nói thẳng: “Tôi cái gì cũng không biết, còn có, đừng thân cận với tôi quá, tôi sợ bị cô liên lụy.”

Thái độ của những người khác như vậy, coi Mễ Phỉ Nhi như bệnh dịch, mọi người đều trốn xa.

Đi vào văn phòng, đóng cửa lại, Chung Lương liền gập thắt lưng, nói với Hàn Tam Thiên: "Cậu chủ, là tôi quản lý không tốt, chuyện này tôi sẽ cho người một đáp án vừa lòng."

“Anh nghĩ tôi sẽ cùng một nhân viên so đo sao?” Hàn Tam Thiên đi đến cửa sổ sát đất, Mễ Phỉ Nhân chính là một nhân vật nhỏ có thể thuận miệng loại bỏ, Hàn Tam Thiên sao có thể để cô ta trong lòng,

nhưng vì quan hệ với Dương Manh, anh tạm thời sẽ không làm như vậy.

“Cậu chủ, cậu tới tìm tôi, có chuyện gì cần dặn dò sao?” Chung Lương hỏi.

“Chuyện trong thôn Thành Trung, có chút kỳ lạ, nghe Dương Hưng nói, việc thuận lợi này có chút quỷ dị, giống như là có người ở âm thầm hỗ trợ, anh đối chuyện này có ý kiến gì không." Hàn Tam Thiên nói.

Lúc trước Hàn Tam Thiên có nhắc tới chuyện này, nếu bất động sản Nhược Thủy thật sự có thể xây dựng lại ở trong

thôn Trung Thành, thì địa vị của bất động sản Nhược Thủy này ở thành phố Thiên Vân rất được củng cố, nhưng trước kia Chung Lương điều tra qua, rất nhiều người muốn ăn miếng thịt béo này, không có chỗ nào là không chạm mặt nhau cả, cho nên việc này sự khó khăn vô cùng

cao.

Hiện giờ chuyện này phát triển vô cùng thuận lợi, chuyện này có chút kỳ lạ.

“Cậu chủ, có thể Hàn Yên đã biết kế hoạch rồi?” Chung Lương đoán.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.