Mễ Phỉ Nhi còn tưởng rằng cô bị chuyện công việc làm khó, không ngờ rằng cô vậy mà vì tên phế vật kia mà buồn rầu hao tổn tinh thần, nói: "Loại người như anh ta không đáng để em lãng phí tinh thần, tập trung làm việc này, có chỗ nào sơ suất, chị cũng không cứu được em."
Dương Mạnh thở dài, Mễ Phỉ Nhi là người kiêu ngạo, hơn nữa thích dùng mắt mình nhận định người khác, trước kia đúng là cô chính xác, nhưng lần này, sai cực kỳ trầm trọng, nếu để cô biết thân phận thật của Hàn Tam Thiên, không biết cô sẽ có cảm tưởng gì đây?
Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi bất động sản Nhược Thủy thì không gọi điện cho Tô Nghênh Hạ mà lựa chọn tin cô, anh tin nếu Tô Nghênh Hạ đã nhận lời mình thì nhất định sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai.
Có điều không thể điều tra ra rốt cuộc là ai làm, đối với việc này, Hàn Tam Thiên nhất định phải chú ý cẩn thận hơn, đề phòng mình lại bị bán đúng.
Lái xe tới Mordor, Hàn Tam Thiên phát hiện Mặc Dương vậy mà đang luyện quyện với bao cát, ông chú trung niên này, sao tự nhiên lại trở nên chăm chỉ.
"Mặc Dương, ông làm gì vậy?" Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi.
"Khiến bản thân trở nên mạnh mẽ mới không bị người khác uy hiếp, chân của tôi còn dùng được mấy chục năm nữa đấy." Mặc Dương cong môi nói.
Hàn Tam Thiên cười bất đắc dĩ, tên này đúng là đã nhớ chuyện này trong lòng rồi.
"Ông không hẹp hòi đến mức đó chứ." Hàn Tam Thiên nói.
Mặc Dương khịt mũi, bảo: "Lòng tôi rất nhỏ, vì vậy sau này cậu đừng có chọc tôi, nếu không, tôi sẽ nói cho em dâu, bây giờ ngày nào cậu cũng ở với một đại mỹ nữ."
Hàn Tam Thiên nghe ông nó thế trực tiếp giơ nắm đấm lên, nếu việc này bị Tô Nghênh Hạ biết, không biết sẽ gây ra chuyện gì, dù sao cô và Thích Y Vân là chị em vô cùng thân.
"Ông biết rõ giữa tôi và Thích Y Vân không có gì, lời như vậy nếu tùy tiện nói lung tung, tôi không chỉ phế bỏ chân ông." Hàn Tam Thiên uy hiếp.
Vẻ mặt Mặc Dương vô lại, nói: "Hai người các người đóng cửa lại rồi xảy ra chuyện gì, làm sao tôi biết chứ, nhưng cô nam quả nữ củi khô lửa bốc, xảy ra chuyện gì đó cũng không lạ."
Hàn Tam Thiên thở dài, đây cũng là nguyên nhân tại sao anh muốn đuổi Thích Y Vân đi, cho dù giữa bọn họ thật sự không xảy ra chuyện gì, nhưng một nam
một nữ ở chung một mái nhà chắc chắn sẽ khiến người ngoài nghĩ nhiều, muốn tránh loại hiểu lầm này, điều duy nhất có thể làm là kéo dài khoảng cách với ThíchY Vân.
"Bớt nói nhảm đi, tôi tới tìm ông không phải để nói chuyện này." Hàn Tam Thiên nói.
"Nếu cậu muốn xin học hỏi tư thế với tôi, tôi khuyên cậu nên mua mấy cái CD về nhà sẽ tốt hơn." Mặc Dương thản nhiên nói.
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, nói với Kỳ Hổ: "Kỳ Hổ, ai đó muốn bị đánh, nếu không thì anh giúp tôi dạy dỗ ông ta một chút nhé?
Kỳ Hổ khởi động cơ thể, phát ra tiếng vang răng rắc, Mặc Dương lập tức trở nên nghiêm túc, nói với Hàn Tam Thiên: "Không phải có chuyện chính hả? Nói chuyện chính trước đi."
Hàn Tam Thiên đảo mắt khinh thường, trước kia lúc tên này còn làm ông chủ quầy quà vặt thì đã không đàng hoàng, bây giờ đã trở thành địa nhân vật của khu vực xám ở thành phố Thiên Vân vẫn giống một tên lưu manh, xem ra đời này không thể trút bỏ hình tượng này.
"Về chuyện thôn Trung Thành, có lẽ có
biển." Hàn Tam Thiên nói.
Nghe anh nói thế, vẻ mặt Mặc Dương nghiêm túc, tuy rằng ông thích nói giỡn, nhưng khi đối mặt với chuyện nghiêm túc thì thái độ hoàn toàn nghiêm túc.
Thôn Trung Thành là hồi còi đầu tiên Hàn Tam Thiên nhắm vào tập đoàn Hàn thị, chuyện này không thể xảy ra ngoài ý
muốn, nếu không, Hàn Tam Thiên muốn trở mình rất khó khăn,
"Xảy ra chuyện gì?" Mặc Dương hỏi.
"Có thể Hàn Yên đã biết kế hoạch của tôi,
rất có thể cô ta định để mảnh đất thôn Thành Trung này thành một mảnh đất hoang." Hàn Tam Thiên nói.
Mặc Dương nhíu chặt mày, Hàn Tam Thiên muốn mua lại cả thôn Thành Trung, đây là một khoản đầu tư rất lớn, nếu như thật sự biến thôn Thành Trung thành một
mảnh đất hoang, tổn thất này rất lớn, cho dù là tài lực của Hàn Tam Thiên cũng không chịu đựng nổi.
Tài lực hiện tại của Hàn Tam Thiên cũng không phải không chịu nổi, dù sao anh trở về thủ đô một chuyến, hơn nữa còn có Thích Y Vân giúp đỡ về mặt tiền bạc, mua
một thôn Thành Trung không thành vấn đề, nhưng để thể hiện địa vị của bất động sản Nhược Thủy ở thành phố Thiên Vân nên Hàn Tam Thiên không thể để chuyện này xảy ra bất trắc.
"Muốn biến thành một vùng đất hoang, không phải Hàn Yên có thể làm được, nhất định cô ta phải bàn bạc với người trong thành phố nhỉ?" Mặc Dương nói.
"Đây là mục đích tôi đến tìm ông, gần đây Hàn Yên rất thân mật với những người kia, ông phải nghĩ cách khiến bọn họ đổi ý.
Mặc Dương gật đầu, tuy rằng ông không thích giao tiếp với những người đó, nhưng vào những lúc thế này, ông cần phải ra mặt mới được, không thể để kế hoạch của Hàn Yên thành công.
"Giao cho tôi, cậu cứ yên tâm đi, tôi có rất nhiều thủ đoạn chơi với những người này." Mặc Dương nói.
Mặc Dương thân là người từng trải, nhất định ông có thủ đoạn làm việc của mình, đương nhiên Hàn Tam Thiên sẽ không lo lắng, thế nhưng giao tiếp với loại người này vẫn phải cẩn thận một chút, nhắc
nhở: "Đừng quá chủ quan, bọn họ có thể ngồi lên vị trí cao tuyệt đối không đơn giản."
Mặc Dương vỗ vai Hàn Tam Thiên, vừa cười vừa nói: "Chỉ cần có nhược điểm bị tôi bắt được, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe lời."
"Xem bản lĩnh của ông, có thể khống chế những người này, cũng là chuyện tốt với sự phát triển sau này." Hàn Tam Thiên nói.
Sau khi trò chuyện vài câu, Hàn Tam Thiên ra khỏi Mordor, nhìn đồng hồ, rời
nhà chua tới ba tiếng, nhưng bấy nhiêu đó đã đủ để Thích Y Vân thu dọn hành lý, chắc bây giờ cô ta đã đi.
Hàn Tam Thiên lề mề bên ngoài thêm một lát, lúc sắp đến giờ cơm chiều mới trở về nhà.
Mở cửa, Hàn Tam Thiên thấy Thích Y Vân từ trên sofa đứng dậy, dáng vẻ như không có gì xảy ra nói: "Anh đói bụng không, tôi đi hâm nóng thức ăn cho anh."
Hàn Tam Thiên không ngờ rằng Thích Y Vân vậy mà vẫn chưa đi, hai mắt cô ta đỏ bừng, cho thấy cô ta đã từng khóc một
trận, điều này khiến Hàn Tam Thiên không biết phải làm sao.
Vốn tưởng rằng sau khi Thích Y Vân đi, giới hạn giữa hai người bọn họ sẽ rõ ràng hơn một chút, nhưng Thích Y Vân vẫn chưa đi, việc này phiền phức rồi.
Tiến vào phòng bếp, nhìn Thích Y Vân thành thạo hôm thức ăn, Hàn Tam Thiên nói: "Tại sao phải khiến mình thương tích đầy mình chứ?"
Thích Y Vân dụi mắt, nói: "Khói này cay mắt quá, cay đến mức khiến tôi chảy nước mắt, anh nên ra phòng khách chờ đi
Hàn Tam Thiên không đi mà tiến vào phòng bếp, đi tới bên cạnh Thích Y Vân, nói: "Cô rất rõ, bất kể làm bao nhiêu chuyện cho tôi cũng sẽ không nhận được thứ cô muốn."
"Thứ hiện tại tôi muốn chính là dùng thân phận bạn bè chăm sóc anh, chẳng lẽ không được hả?" Thích Y Vân cúi đầu nói.
"Nhưng tôi đã khỏe hơn, không cần cô chăm sóc." Thái độ Hàn Tam Thiên kiên định nói, khi cần quyết đoán thì quyết đoán, đó mới là cách tốt nhất để giải quyết phiên phức, anh không muốn để lại cho Thích Y Vân bát kỳ không gian nào để ảo tưởng.
"Nhưng tôi đã đưa hết tiền cho anh, không có chỗ để đi, anh muốn tôi đi đâu đây, chẳng lẽ muốn tôi ngủ dưới gầm cầu hả? Tôi chính là chị em tốt nhất của Nghênh Hạ, anh xem như giúp tôi một chút không được hả?" Thích Y Vân nói.
Hàn Tam Thiên thở dài, sao Thích Y Vân lại không có chỗ ở, cô ta tùy tùy tiện tiện lấy chút tiền cũng có thể mua một căn nhà nhỏ, nói vậy chỉ là kiếm cớ cho bản thân mà thôi.
"Anh có thể ra ngoài trước không, đừng quấy rầy tôi." Thích Y Vân đẩy Hàn Tam Thiên ra khỏi phòng bếp, hơn nữa trực tiếp đóng cửa lại.
Hàn Tam Thiên trở về phòng khách, thùng rác đã đầy khăn giấy, có lẽ tất cả đều là Thích Y Vân dùng để lau nước mắt, điều này khiến tâm trạng anh càng thêm nặng nề.
Anh không hề nghĩ sẽ phản bội Tôi Nghênh Hạ, trước kia không, bây giờ không, tương lai lại càng không, nói cách
khác, nhất định anh sẽ phụ tình cảm của Thích Y Vân.
Đợi sau khi Thích Y Vân hâm đồ ăn xong, hai người ngồi xuống bên bàn ăn.
Thích Y Vân cúi đầu, trong lòng thấp thỏm, cô ta sợ Hàn Tam Thiên lại nhắc tới chuyện kêu cô ta đi.
Tuy rằng Hàn Tam Thiên muốn nói, nhưng | làm sao cũng không thể nói ra khỏi miệng,
dù sao thái độ của Thích Y Vân vô cùng kiên định, anh không đành lòng đam một dao rồi một dao vào người Thích Y Vân.
"Ngon không?" Thích Y Vân hỏi Hàn Tam Thiên.
"Thức ăn hôm nay cực kỳ mặn, có lẽ là do không có tâm trạng nấu ăn nên hương vị cũng khác biệt, thật ra cô không cần phải khiến bản thân ấm ức như vậy, cô chính là đại tiểu thư của nhà họ Thích." Hàn Tam Thiên nói.
Thích Y Vân đã từng nghĩ vậy, hơn nữa không nhắc tới thân phận đại tiểu thư nhà họ Thích của cô, chỉ dựa vào nhan sắc cũng đủ để cô ta tìm được một người đàn ông yêu mình.
Nhưng trong chuyện của Hàn Tam Thiên, Thích Y Vân cảm giác mình đã tẩu hỏa nhập ma một cách khó hiểu, mới đầu chỉ là muốn lợi dụng Hàn Tam Thiên, sau đó lẳng lặng biến thành thật sự thích Hàn Tam Thiên, ngay cả chính cô ta cũng không biết sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào, cho tới hôm nay khi Hàn Tam Thiên yêu cầu cô ta đi, cảm nhận được cảm giác đau lòng đó, cô ta mới biết mình không thể buông xuống được.
"Tôi chỉ đang làm những gì tôi muốn mà thôi." Thích Y Vân thản nhiên nói.
Bất kể Hàn Tam Thiên nói gì, làm gì, thái độ của Thích Y Vân vẫn kiên định không chút dao động, cô ta tin chắc rằng lựa chọn của mình là chính xác, hơn nữa sẽ không hối hận.
Hàn Tam Thiên không thể làm gì, cuối cùng cũng chỉ có thể để mặc Thích Y Vân
nhà, anh đã đủ tuyệt tình rồi, không thể dùng bạo lực đuổi Thích Y Vân đi, dù sao hai người bọn họ còn có quan hệ hợp tác.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 45 |